Dùng anh làm các loại thí nghiệm công nghệ cao, tận dụng mọi cách cũng không cho anh chết đi... Đây cũng được xem là rất tốt ư?
Tô Noãn thở dài, giơ tay đặt lên bàn tay đang giữ vô lăng của La Tẫn.
La Tẫn theo bản năng muốn tránh đi, nhưng đột nhiên anh cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay ấm áp trên mu bàn tay mình, quỷ thần xui khiến thế nào mà anh để yên không nhúc nhích, cuối cùng mặc kệ cô kéo tay mình xuống rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
Một tay anh cầm vô lăng, cảm nhận được bàn tay còn lại được nắm bởi một bàn tay nhỏ hơn nhưng cũng ấm áp hơn tay anh rất nhiều, anh chợt nhớ lại căn phòng thí nghiệm lạnh băng như khắc vào xương tủy.
Anh nằm trong căn phòng thí nghiệm không có nhiệt độ, xung quanh đều là những người mặc áo khoác dài màu trắng không thấy rõ khuôn mặt và những thiết bị lạnh lẽo, ánh mắt những người đó nhìn anh giống hệt như khi nhìn những thiết bị lạnh lẽo đó, hoàn toàn không coi anh là người sống.
Khi đó cảm giác mỗi ngày của anh đều là lạnh giá, mọi thứ xung quanh đều lạnh như băng, cho dù là hiện tại, đối với anh mà nói, mọi thứ xung quanh đều không hề có nhiệt độ, đây là một thế giới lạnh lẽo, anh vẫn luôn cho là như vậy, nhưng bây giờ... Bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp, nắm tay anh thật chặt.
Anh dường như vô ý thức siết chặt ngón tay, bao trọn bàn tay ấy trong lòng bàn tay mình, sau đó anh cảm thấy dường như có một luồng khí ấm áp từ bàn tay đó dần dần tiến vào trong thân thể anh, chậm chạp nhưng kiên định, từ lòng bàn tay lan đến tay cánh tay... Từng chút từng chút một khiến anh cảm nhận được sự ấm áp.
Không phải trong lòng, mà là sự ấm áp thật sự.
La Tẫn khẽ run, vô thức ngước mắt lên nhìn Dương Chiêu đang chạy xe gắn máy ở phía trước, không biết nghĩ tới cái gì mà đáy mắt anh hiện lên u ám.
Một lát sau, anh đột nhiên quay sang nhìn Tô Noãn, hờ hững nói: "Thấy em thích anh như vậy, anh quyết định sẽ suy xét chuyện ở bên em."
"Tất nhiên... Nếu em muốn ở bên anh thì em phải cắt đứt mối quan hệ dây dưa với những tên không đàng hoàng trước đó."
Tô Noãn còn chưa kịp vui mừng vì niềm vui đến một cách bất ngờ, lại đột nhiên ngơ ngác... Không đàng hoàng? Dây dưa?
Cô hơi ngẩn ra một lúc sau đó mới hậu tri hậu giác ý thức được... Cô hình như hơi quá trớn rồi.
Biết La Tẫn khác với những người bình thường, cô nghĩ thử cách khác xem, mập mờ tán tỉnh các thứ cũng chỉ vì muốn anh phân biệt cô với những người khác thôi.
Nhưng bây giờ, ở trong mắt anh... Cô thành người không đàng hoàng, quan hệ nam nữ hỗn loạn ư?
Cô bỗng khóc không ra nước mắt.
Hai người ở phía sau nghe được lời nói của La Tẫn, La Thành và Tiểu Mễ đưa mắt nhìn nhau, đều có chút dở khóc dở cười, Tiểu Mễ tựa vào La Thành khẽ cười nói: "Cậu em trai này của anh đúng là kiểu trong nóng ngoài lạnh mà, ha ha..."
Bọn họ đều có thể nhìn ra cô Tô không phải loại người như vậy, nhưng...cũng không biết La Tẫn nghĩ thế nào mà thành ra vậy.
Nghe thấy tiếng cười phía sau, Tô Noãn nháy mắt với La Tẫn, La Tẫn thì như không nghe thấy, thu hồi tầm mắt nhìn thẳng phía trước, tập trung lái xe, chẳng qua tay thì vẫn nắm chặt lấy tay cô, không có vẻ gì là muốn buông ra cả.
Tô Noãn muốn rút tay lại... nhưng lại không rút nổi.
"Không có ý kiến? Vậy sau này em phải chú ý chút, nếu như anh phát hiện ra em với những tên đàn ông khác không rõ ràng, thế thì đừng trách anh không khách khí."
La Tẫn không ngụy trang nữa, trên gương mặt thanh tú đẹp đẽ không còn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu như chú cún nhỏ, gương mặt vô cảm, vốn là đôi mắt nai con ngơ ngác dễ thương lại bỗng trở nên uy nghiêm đáng sợ... hệt như một con sói nhỏ ngang ngược kiêu ngạo.
Tô Noãn cười khan ha ha, yên lặng tìm 38 tra hỏi giá trị hảo cảm.
"Giá trị hảo cảm thực tế của nhân vật phản diện La Tẫn: 30."
Tô Noãn không nói nên lời... Cô biết ngay mà.
Ngày đó sau khi đến bệnh viện, giá trị hảo cảm của La Tẫn với cô biến thành 30, nhưng hôm nay bỗng nhiên "chấp nhận cô", sợ rằng... thật sự không liên quan gì đến giá trị hảo cảm.
Cô nhìn Dương Chiêu đằng trước lâu lâu lại căm phẫn quay đầu dùng ánh mắt ai oán nhìn cô, trong lòng đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Bởi vì sự xuất hiện của Dương Chiêu, trong lòng La Tẫn cô từ người "lẳиɠ ɭơ" biến thành người hơi được tranh đoạt. Bây giờ La Tẫn hơi có cảm tình với cô, mặc dù không phải là thích, nhưng cũng đủ để cho anh sinh ra tâm tư "chiếm hữu trước".
Quả nhiên không phải cún nhỏ đáng yêu...
Tô Noãn cạn lời đưa tay đỡ trán... Có phải cô nên cảm ơn Dương Chiêu không nhỉ...