Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 16: Thịt Tươi Thân Ái Đừng Hắc Hóa 15.1




Editor: Bao Tô Bà

Khi về đến nhà, đầu Tô Noãn vẫn đau đớn choáng váng, cô bất đắc dĩ ấn lên giữa mày. Cô biết đây là ý thức còn sót lại trên thân thể của nguyên chủ ảnh hưởng đến cô.

Cô không phải người của thế giới này, đương nhiên không có cảm giác gì với người ba trên danh nghĩa kia, nhưng nguyên chủ Tô Noãn thì thực sự là con gái ruột của ông ta, cho dù cô ấy có biết rằng ông ta không xứng.

Cô ấy không có lựa chọn, đây là người thân duy nhất của cô ấy.

Lấy chìa khóa ra đang định mở cửa, cửa bỗng bị người mở từ bên trong, Trình Ngộ đứng trước cửa nhìn cô, đáy mắt chứa niềm vui và sự lo lắng không giấu được.

“Cậu về rồi.”

Tô Noãn nhàn nhạt "ừ" một tiếng rồi đi vào, cô đá rơi giày rồi thay dép lê.

Đôi tay Trình Ngộ nắm chặt, như đang cố lấy hết dũng khí, rốt cuộc cũng xoay người mở miệng: “Chuyện hôm nay mình...”
Cậu chưa kịp nói xong đã dừng lại, bởi vì cậu nhận ra sau khi vào cửa thiếu nữ chưa từng cho cậu một cái liếc mắt đã trở về phòng.

Cửa phòng đóng lại phát ra một tiếng "rầm", Trình Ngộ cảm thấy lòng mình cũng chấn động theo, trong giây phút ngắn ngủi, huyết sắc trên mặt cậu hoàn toàn rút đi, dũng khí cố gắng dồn nén ở đáy mắt hoàn toàn tiêu tán, khóe miệng tràn đầy tự giễu.

Cô quả nhiên vẫn ghét cậu!

Chỉ bởi vì hôm nay cậu giận dỗi.

Quả nhiên, từ đầu đến cuối cậu vẫn chỉ có một mình, cho dù có người đối xử tốt với cậu, sự thiện ý này cũng yếu ớt không chịu nổi gió thổi cỏ lay, cho dù... cho dù cậu đã rất cẩn thận thử một lần.

Môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng tắp, Trình Ngộ thay quần áo ra khỏi nhà.

Khi cậu tới Kim Đế Quốc đã muộn làm một giờ, cậu bất chấp mất đi công việc vẫn muốn chờ Tô Noãn về nhà, nói xin lỗi với cô, nói với cô cậu không cố ý, không cố ý mặc cô khó xử trong lớp, cậu chỉ...
Chỉ vì nhìn thấy dáng vẻ ngả ngớn của Triệu Triệt, xe thể thao đỏ chói và một cốp xe đầy hoa hồng, cậu bỗng bừng tỉnh, cậu sợ hãi.

Những màu sắc tươi đẹp đó nói cho cậu biết, cậu chỉ có hai bàn tay trắng, sự tốt đẹp không chân thật trước mắt toàn bộ đều thành lập dựa trên sự nguyện ý của Tô Noãn, chỉ cần một ý niệm của cô, hạnh phúc trong những ngày này của cậu sẽ hoàn toàn biến mất, khiến cậu đến ngủ cũng không dám ngủ.

Cậu sẽ nhanh chóng trắng tay lại hoàn tay trắng, hãm sâu trong vũng lầy, một kẻ vừa đáng buồn vừa đáng thương.

“Trình Ngộ, sao giờ mới đến, tôi chờ cậu đến mức mông sắp bốc khói rồi đấy đại ca, đi nhanh lên... Tiểu Vương, phòng 101 gọi rượu, mau đưa cho Trình Ngộ để cậu ta đưa sang!”

Giám đốc trực ban thấy cậu đến thì như gặp được vụ cứu tinh, Trình Ngộ thấp giọng nói được, nhanh chóng thay quần áo lao động, nhận khay xong lập tức đi đến chỗ khách hàng.
Không sai, cậu làm phục vụ ở câu lạc bộ đêm.

Làm phục vụ ở chỗ này sẽ rất dễ bước lên con đường xấu, nhưng ngoại trừ cẩn thận, cậu không có sự lựa chọn nào khác.

Cậu không thể quay trở lại cô nhi viện ma quỷ kia, vậy chỉ có một đường ra duy nhất, đó là thi đậu đại học, thay đổi nhân sinh đáng buồn này.

Nhìn đi, khi người khác có thể mở cốp xe thể thao ra, tặng cho cô một xe đầy hoa hồng, cậu ta chỉ có thể nặn ra gương mặt tươi cười gượng gạo đi làm công kiếm tiền học phí, như cậu ta thì có tư cách gì đòi hỏi sự ấm áp không thuộc về mình.

Nhìn Trình Ngộ bưng khay đi đến phòng 101, trong mắt giám đốc trực ban hiện lên ánh sáng phức tạp.

Xin lỗi người anh em, mọi người sống đều không dễ dàng gì!

Khi Trình Ngộ đi vào phòng, nhìn tên mập mạp trong ánh sáng tối tăm đang kéo cánh tay một phục vụ nam, mày nhăn lại khó phát hiện.
Tiền mập mạp là kim chủ lớn - khách quen của nơi này, một kẻ đáng ghê tởm. Cậu đã từng tận mắt thấy ông ta làm trò dâʍ ɭσạи một nhân viên phục vụ nam trong phòng, đúng vậy, nam.

Biếи ŧɦái ghê tởm!

Trong lòng Trình Ngộ cực kỳ chán ghét, trên mặt vẫn không lộ ra bất cứ cảm xúc nào, lễ phép đặt bình rượu lên bàn, nói một câu mời dùng xong chuẩn bị rời đi.

“Khoan đã!”

Tiền mập mạp cười ha hả.

“Hôm nay đại gia ông đây cao hứng...” Nói rồi, tên mập mạp đó cầm lấy chiếc ly trên bàn đổ vài loại rượu Tây hỗn hợp với nhau, nở nụ cười tà ác nhìn Trình Ngộ và một nam phục vụ khác.

“Uống một chén, tao cho 500... Uống không giới hạn!” Nói xong, ông ta móc ra một chồng tiền ném lên bàn!

Ánh mắt của nam phục vụ lập tức sáng ngời, nói tiếng cảm ơn rồi không chút do dự ngửa đầu uống cạn một ly.
***

Chờ khi nam phục vụ sinh kia che miệng nôn chạy ra ngoài, trước mắt Trình Ngộ cũng có là bóng chồng bóng.

Cậu thấy hơi choáng, nhưng tư duy lại càng tỉnh táo, thậm chí cậu có thể tính toán ra học phí và sinh hoạt phí một năm học đại học hẳn đã đủ rồi.

“Cảm ơn Tiền tổng, tôi không uống nổi nữa, chỉ có thể uống đến đây thôi...” Cậu xoay người định đi ra ngoài, nhưng giây tiếp theo, cánh tay đã bị người ta túm chặt.

“Vội làm gì, thích tiền à, thích tiền thì dễ rồi...”