Trong lòng, cô gần như cười phá lên.
Nhìn vai phản diện vốn tàn nhẫn vặn vẹo, bởi vì rơi vào cảnh khốn cùng mà không thể không hạ mình giả vờ ngoan ngoãn trước mặt cô, bị cô trêu chọc trắng trợn cũng chẳng dám lên cơn phát cáu... Chơi vui thật đó!
Cô đang cười to trong lòng thì âm thanh máy móc của 38 vang lên.
"Nhắc nhở ký chủ, sau hai mươi bốn giờ tiếp xúc với mục tiêu công lược, giá trị hảo cảm của mục tiêu: -10."
Tô Noãn bỗng nhiên đứng hình, nụ cười trên mặt cứng lại... Âm thầm cắn chặt răng, đột ngột đạp phanh xe.
La Tẫn bị cô phanh xe bất chợt thì lắc lư một cái, theo phản xạ nghiêng đầu qua: "Sao vậy?"
"Mỏi vai, lại đây nào, Tiểu Hỏa bóp vai cho tôi đi."
La Tẫn lập tức đen mặt, Tô Noãn thì nghiến răng hừ hừ cười nhạt.
Cứu mạng chó của anh mà giá trị hảo cảm vẫn là -10, vậy còn không bằng dày vò anh cho sướиɠ, ít nhất có thể hả giận.
Âm thanh của 38 lại vang lên: "Giá trị hảo cảm của mục tiêu chính: -50."
Cơ thể Tô Noãn cứng đờ, chợt đưa tay ngăn lại bàn tay La Tẫn đang đưa tới, trong ánh mắt soi mói lạnh lẽo của anh, cô cười còn khó coi hơn khóc: "Tự dưng… hết mỏi rồi!"
Tốt lắm, tốt lắm, cô thừa nhận, được chưa, được chưa, người ta là nhân vật phản diện, là mục tiêu nhiệm vụ, dù công lược có khó khăn thì cũng không thể làm bậy được.
Ô tô cuối cùng cũng chạy vững vàng, mà cô cũng lười đi trêu chọc La Tẫn, trong lòng yên lặng lên kế hoạch, mục tiêu nhiệm vụ giả vờ còn tốt hơn cả cô thì cô biết phải công lược thế nào.
Đằng trước bỗng nhiên có hai người lao ra, chặn ngang giữa đường vẫy tay kêu cứu mạng, mảnh đất hoang bên đường có bốn năm con tang thi đang đuổi theo bọn họ.
Thấy là một cặp tình nhân trẻ chật vật, Tô Noãn giẫm phanh xe, đôi tình nhân lật đật chui vào trong xe, chờ xe chạy tiếp rồi hất bay luôn mấy con tang thi đi, đôi tình nhân mới bàng hoàng nói cảm ơn liên tục.
Chàng trai tự giới thiệu tên mình là A Địch, cô gái là bạn gái của cậu ấy, tên là Tang Tang, cả hai đều ăn mặc theo phong cách hip-hop, nhìn qua đã biết trước mạt thế nhất định là kiểu thanh niên đi đầu trào lưu xu hướng.
Phát hiện Tô Noãn đang lái xe trông cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, cậu con trai kia liên tục nịnh hót, chỉ nói vừa nhìn đã biết La Tẫn là một người đàn ông tốt lại rất tài giỏi nên mới bảo vệ bạn gái tốt như thế.
Tên đàn ông tốt lại còn tài giỏi vẫn luôn được Tô Noãn chăm sóc dạy bảo như một chú cún con nhất thời mặt lạnh như tiền. Hoàng tử hip-hop vẫn định nịnh hót tiếp thì bị bạn gái giơ tay bịt chặt miệng.
Cô gái cười nói cảm ơn, còn nói bạn trai mình không biết nói chuyện, hy vọng hai người Tô Noãn không thấy phiền.
Một lúc sau, đôi tình nhân trẻ ngồi ở hàng ghế sau đã ngủ thϊếp đi, trong xe mới khôi phục sự yên tĩnh.
Tô Noãn nhìn ra được, bọn họ chắc cũng đã chạy trốn thê thảm mệt mỏi lắm rồi. Trước đó qua gương chiếu hậu cô thấy A Địch nhìn thấy được đồ ăn cô để dưới ghế thì hai mắt sáng lên, nhưng lại bị bạn gái véo cho.
Từ đầu đến cuối, hai người cũng không nhìn vào chỗ đồ ăn cô để ở đó nữa, mà nuốt nước miếng rồi nhắm mắt ngủ thϊếp đi.
Đến lúc dừng xe nghỉ ngơi, thấy cô lại lấy đồ ăn ra, La Tẫn cau mày: "Không phải cô nói đồ ăn còn dư lại đã cho tôi hết rồi à?"
Tô Noãn bật cười sáp lại gần, đưa tay véo gương mặt đẹp trai: "Tôi lừa anh đấy, muốn xem thử anh có cảm động không, chậc chậc..."
Cô lắc đầu than thở: "Nhưng tôi thấy anh không hề cảm động, haiz..."
La Tẫn trong lòng chế nhạo, nhưng trên mặt thì bày vẻ vô hại và hơi xấu hổ: "Cô đã lừa tôi còn dám nói tôi không cảm động?"
Tô Noãn gần như đã chấm điểm tuyệt đối cho kỹ năng diễn xuất của anh, sau đó lại thấy thương cho thân mình.
Kỹ năng diễn xuất này còn xuất sắc hơn cả cô, người này tâm địa đen tối như vậy, rốt cuộc cô nên công lược kiểu gì đây...
Khi trời sắp tối, bọn họ nhìn thấy một nông trang ở phía trước bên phải.
Bên ngoài nông trang có một hàng rào bao quanh, mười mấy con thây ma đang lang thang xung quanh hàng rào muốn leo vào trong. khi xe bọn họ còn chưa đến gần, thì hàng rào lung lay sắp đổ đó cuối cùng cũng đổ xuống, mười mấy con zombie gào rú, tập tễnh xông về phía ngôi nhà trong nông trang.