Mọi việc tiếp theo đều rất thuận lợi, sau khi không dưới một lần nghe được đài phát thanh thông báo căn cứ thủ đô tiếp nhận người tị nạn, bọn họ bèn bàn bạc với nhau, quyết định sẽ đi đến đó.
Không thể cứ tiếp tục bôn ba trên đường nữa, phải tìm một nơi để cư trú lâu dài, xăng cũng sẽ hết, đồ ăn cũng khó bổ sung, còn có khả năng bị làn sóng tang thi bao vây.
Cứ đi tiếp như vậy, rồi một thời gian sau, đầu tiên bọn họ bỏ lại một chiếc xe, sau đó lại thêm một chiếc, rồi một chiếc nữa. Dù có cố tiết kiệm bao nhiêu thì xăng vẫn bị tiêu hao. Trên đường đi cũng không gặp được trạm xăng nào, ba ngày sau, toàn bộ xăng đã hết sạch, bọn họ đành phải chọn bỏ xe đi bộ tiếp về phía trước, ai cũng đeo balo to tướng trên lưng.
Không có xe, bọn họ mới nhận ra được chỉ dựa vào hai chân lên đường thì chậm tới mức nào, ba ngày nữa trôi qua, vào ngày thứ ba, đồ ăn của bọn họ bị ăn gần như không còn.
Cũng không phải là hầu như không còn, ít nhất, Tô Noãn vẫn còn.
Vào bữa ăn cuối cùng, từ Dương Chiêu đến Đại Hùng, Tiểu Ngũ, mỗi người đều chỉ có một miếng lương khô nhỏ, riêng Tô Noãn thì nhàn nhã đun nước nóng ăn lẩu, còn rất hứng thú, vui vẻ uống một lon bia.
Đám Đại Hùng nhìn không chớp mắt, ngửi mùi mà chảy nước miếng, chỉ có thể coi miếng lương khô là đồ lẩu mà nhai, nhưng nhai mãi vẫn không thấy vị gì.
Ngoại trừ Dương Chiêu, anh ta nhìn dáng vẻ ung dung của Tô Noãn, rồi lại nhìn balo gần như không bao giờ xẹp của cô, thầm nhíu mày.
Mấy ngày nay, anh ta để ý thấy Tô Noãn lấy đủ loại đồ từ trong balo ra, túi ngủ, nước tinh khiết, nước trái cây, thậm chí cả bò bít tết, và đèn khò nướng bít tết nữa chứ,... Dù balo rộng thế nào, có thể nhét hết mấy thứ đó sao, hơn nữa, balo còn không có thấy nhỏ đi tí nào.
Nhưng mà cô thực sự chỉ có một chiếc balo.
Dương Chiêu nghĩ thế nào cũng không ra…
Sau đó anh ta cong môi cười tự giễu.
Chẳng lẽ chuyện thời tận thế chết tiệt này đến này thì có lý giải chắc, một thế giới như này mà còn có thật, khắp nơi toàn là người ăn người, thì có gì mà không thể!
Cuối cùng vào buổi chiều hôm sau đến đồ ăn cũng hết, bọn họ chạy đến một thị trấn của một huyện nhỏ, thoạt nhìn đây là một nơi có vẻ sạch sẽ.
Đám người ôm bụng đói sôi ùng ục lập tức phấn chấn.
“Tôi cảm thấy mình có thể, mẹ kiếp, ăn hết cả một con trâu!” Đứng ngoài thị trấn, Đại Hùng xoa tay nhìn Dương Chiêu: “Lão Dương, đi thôi, anh còn nhìn gì nữa, thị trấn sạch sẽ như thế, chắc chắn không bị tấn công, chắc chắn có cái ăn.”
Bị Tô Noãn cười như không không cười liếc nhìn, khí thế của anh ta lập tức hạ một bậc, lúng ta lúng túng gãi đầu: “Có gì không đúng sao?”
Dương Chiêu biết cái đầu của Đại Hùng không đủ dùng, hơi bất đắc dĩ nói: “Không có thây ma thì thôi, ngay cả một bóng người cũng không có, anh thấy chuyện này có bình thường không?”
Đại Hùng giật mình, không rõ nguyên do.
Đám người Tiểu Ngũ cũng không hiểu, nhưng bọn họ đã quen để Dương Chiêu làm chủ, chỉ một mực nhìn anh ta, thầm tính ngày nói: “Dương ca, đã hai ngày rồi chúng ta chưa ăn gì, bây giờ vác bụng đói đi vào, lỡ mà gặp phải tang thi thật thì chúng ta chạy không thoát đâu.”
Dương Chiêu không lên tiếng, anh ta biết đó là sự thật.
Dù là tiến hoá giả thì cũng sẽ đói bụng, mà đói lâu thế thì sẽ không còn sức lực, hơn nữa tiến hoá giả cần nhiều đồ ăn hơn người bình thường, vì vậy anh ta cảm thấy bụng đói mình còn kêu to hơn bất kỳ ai.
Nhưng anh ta sẽ không vì đói khát mà làm liều, huống hồ... Anh ta biết Tiểu Ngũ nói đúng.
Nếu bọn họ không nhân dịp bản thân còn ít sức mà mạo hiểm, đi tìm kiếm đồ ăn, để bụng đói đi tiếp thì sẽ phải trơ mắt nhìn lũ zombie lao về phía mình. Lúc đó bọn họ cũng chẳng còn sức chống trả, thậm chí là chạy trốn.
“Mọi người mau lên tinh thần đi, chúng ta sẽ đi vào trong, nhớ cẩn, không được thì rút lui ngay, hiểu chưa?” Dương Chiêu quyết định.
Đám người Đại Hùng cầm súng không còn bao nhiêu đạn lên, gật đầu.
Cuối cùng Tô Noãn cũng không nhịn được mở miệng: “Nếu tôi là mấy anh, chắc chắn tôi sẽ không vào!”
Dương Chiêu quay đầu nhìn cô, Tô Noãn nhún vai: “Thiên nhiên rất kỳ diệu, bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ phân chia lãnh thổ, một nơi vốn phải có nhiều thây ma mà giờ đến một con cũng không có, thì chỉ có một khả năng duy nhất… đó là thứ trong đó, còn đáng sợ hơn cả thây ma.”