Nữ Phụ Pháo Hôi Mạnh Mẽ Phản Công

Chương 123: Mạt Thế Nguy Thành 17 Sửa Chương




Dương Chiêu nhấc chân đạp vào ghế ngồi của Đại Hùng, nở nụ cười vô lại, mắng một thô tục sau đó cầm bộ đàm cười giảng hòa nói: “Ông đây vui, cô gái này về sau là người phụ nữ của ông, ông cứu người phụ nữ của mình, mấy cậu có ý kiến? Cho mấy cậu bảo vệ chị dâu tương lai là phúc phận mười tám đời, mẹ kiếp, thằng nào có ý kiến?”

Tiểu Ngũ ngồi lái xe mặt đầy vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa nhìn Đại Hùng, Đại Hùng gãi đầu: “Tôi thấy bạn trai chính thức của cô gái này cũng mặc kệ cô ấy, thân mật lôi kéo tiểu tình nhân chạy mất nên mới nghĩ có phải cô gái này cũng chỉ có bề ngoài xinh đẹp thôi hay không. Nếu thật như vậy thì là lão Dương nhìn lầm rồi, anh em chúng tôi không thể không nhắc nhở anh…”

Dương Chiêu dở khóc dở cười: “Chỉ bằng mạch não đơn giản trong đầu mấy cậu, còn rảnh rỗi lo lắng cho anh đây à, lo cho bản thân trước đi!”
Tô Noãn ngồi ở bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh không có bất cứ cảm xúc gì, giống như người được nhắc tới trong cuộc trò chuyện mà họ nói với giọng điệu coi khinh nói chuyện không phải cô.

Tới giữa trưa, tìm đoạn đường hai bên bằng phẳng trống trải, tầm nhìn đủ tốt, bốn chiếc xe dừng lại chuẩn bị ăn cơm trưa.

Dương Chiêu liếc mắt nhìn Tô Noãn, mở cửa xuống xe trước, sau đó thấy một cánh cửa khác của xe cũng được mở ra, cô gái bước ra từ trong xe, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, kéo dây balo sau lưng.

Dương Chiêu ngạc nhiên một lát.

Anh ta không nhớ lúc nãy trên người cô gái này có mang theo balo hay không… Lúc vừa mới cứu cô anh ta cũng không để ý tới.

Balo và quần áo trên người cô đều màu đen, không chú ý tới cũng là điều bình thường.

Anh ta không nghĩ nhiều, nhận lấy đồ ăn người ở xe phía sau phân phát.
Dương Chiêu cầm phần ăn của mình, từ chối ý tốt muốn thêm chút đồ ăn cho anh ta của Đại Hùng, ước lượng gói bánh mì xong, anh ta xoay người, quanh thân tỏa ra khí chất lưu manh vô lại đi đến bên cạnh Tô Noãn đang ngồi một mình.

Cô mặc chiếc áo da màu đen, quần jean bó sát người cùng đôi giày ngắn phác họa đôi chân dài càng thêm nhỏ nhắn, mái tóc xoăn màu sợi đay nghiêng nghiêng buộc thành đuôi ngựa xõa tung trên vai. Dưới mũ lưỡi trai là khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng nõn, mang theo khí chất kiêu ngạo trời sinh đã có.

Dù sao cũng là thiên kim tiểu thư nhà có tiền, thật muốn nhìn thấy dáng vẻ cô tiểu thư cao quý này vì sinh tồn, thậm chí là vì miếng ăn trước mắt mà ăn nói khép nép, làm nũng, lấy lòng anh ta.

Tuy trước đây cũng từng có, nhưng lần đó, vị tiểu thư này rõ ràng muốn quyến rũ, lại không hề che giấu sự khinh thường nơi đáy mắt đối với xuất thân của anh ta. Bộ dáng kênh kiệu tự đắc nhào vào trong lòng anh ta của cô khiến anh ta không có cách nào tiếp nhận cô.
Hiện giờ, vị tiểu thư cao quý này rõ ràng đã nghĩ thông điều gì đó, trong mắt cũng không còn cảm giác ưu việt làm người khác chán ghét, chẳng qua là… khí chất tự phụ đáng chết đó vẫn còn, vẫn làm người ta lướt qua là có thể phân biệt cô với những người khác.

Cô là người trưởng thành trong sự yêu thương và chiều chuộng!

Có lẽ tạm thời cô vẫn chưa khuất phục anh ta, nhưng anh ta rất tin tưởng rằng không quá mấy ngày, vị tiểu thư này nhất định sẽ rũ bỏ dáng vẻ thanh cao, sau đó ngoan ngoãn, cam tâm tình nguyện, sà vào ôm ấp của anh ta.

Tô Noãn cũng không biết Dương Chiêu đang suy nghĩ điều gì. Bên trong balo của cô có rất nhiều thứ, sở dĩ cô không lấy ra ăn đơn giản là vì không đói bụng thôi.

Dù sao cô chưa từng chạy trốn tại mạt thế, cũng chưa từng trải qua cảm giác ăn để sinh tồn. Huống chi cô còn mang theo một kho hàng di động, vốn không cần lo lắng phải chịu đói, nên có ăn hay không cô càng thêm tùy ý.
Đương nhiên cô không hề hay biết, dáng vẻ cô ngồi im lặng một chỗ suy nghĩ về kế hoạch nhiệm vụ rơi vào trong mắt những người khác, lại khiến họ nảy sinh vài suy diễn.

Dương Chiêu: Cô cứ tiếp tục vờ mạnh mẽ, vờ thanh cao đi, cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải khuất phục trước tôi thôi.

Đám người Đại Hùng: Cô tiểu thư cao quý này chắc hẳn vẫn không chấp nhận được sự thật rằng bạn trai đã bỏ rơi mình chạy theo chân người phụ nữ khác, giờ đang đau lòng muốn chết đây. Có lẽ càng không cam lòng trở thành vật nuôi của lão Dương bọn họ, bị người ta tùy lúc dạy dỗ, nên cô mới thể chán nản, thất vọng, không có tinh thần như thế.