Sau khi Chu Dương đi khỏi, Tô Noãn ngửa mặt nằm trên giường lên kế hoạch cho các hành động tiếp theo.
Ngày mai sẽ phải rời nơi này, hẳn là cô nên… chuẩn bị một chút mới được.
Nhanh chóng bò dậy, tới phòng chứa quần áo thu vào rất nhiều quần áo thường mặc, còn thu luôn mấy thứ như nón mũ linh tinh, sau này sẽ phải bôn ba bên ngoài nhiều nên cần chú ý, phòng trường hợp trước khi tìm được đối tượng công lược giá trị nhan sắc đã bị sụt giảm nghiêm trọng.
Một tiếng sau, sau khi xác định được tất cả đồ đạc cần thiết đều đã được sắp xếp xong cô mới dám thở phào, tiếp đó cô đi ra ngoài, định tới phòng khách uống nước. Nhưng vừa bước ngang qua phòng khách, một bàn tay bỗng vươn ra từ bức tường phía sau túm lấy cô kéo qua.
Bị bịt miệng đẩy lên tường, cô không kêu tiếng nào, sau đó lại nghe thấy giọng nói cười như không cười của Chiêu Dương vang trên đầu mình.
“Thế nào, làm lành với bạn trai rồi à? Tin anh ta bảo vệ được cô nên không tự tiện trèo lên giường tôi nữa?”
Dương Chiêu đang nói đến chuyện lần trước Tô Noãn cố ý quyến rũ anh ta.
Hai tay của cô bị Dương Chiêu giữ chặt ấn lên tường, tư thế mờ ám, Tô Noãn không hề hoảng hốt chút nào, không ngại ngùng nở nụ cười: “Nếu tôi nhớ không lầm thì lần trước anh đã từ chối tôi, tôi nghĩ là chúng ta không có tiếng nói chung rồi.”
Dương Chiêu cười càng tươi hơn: “Một lần không được thì thử lần nữa được mà.”
Lần trước đúng là anh ta không hề hứng thú với một cô tiểu thư yếu đuối mang gương mặt tái nhợt, không nương tựa bạn trai lại vụng về lõα ɭồ đi dụ dỗ mình, dù cô có vẻ ngoài rất hấp dẫn, nhưng hôm nay… Bỗng nhiên anh ta cảm thấy cô tiểu thư mềm yếu này dường như… có gì đó hơi khác.
Nói thế nào nhỉ, ở trong hoàn cảnh thế này, mỗi cá nhân đều sẽ nhanh chóng thay đổi, cô thay đổi cũng là chuyện bình thường, nhưng mà… cảm giác này thật sự khá phức tạp, tựa như một con búp bê Tây Dương vốn chỉ có gương mặt và cơ thể xinh đẹp nhưng nay được thổi thêm vào một linh hồn thú vị, đúng, chính là cảm giác như vậy.
Bỗng anh ta cảm thấy, ở thế giới này, có một cô gái xinh đẹp còn thú vị như thế ở bên cũng không tệ lắm, huống chi anh ta cũng có năng lực bảo vệ cô.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta thấy được ý cự truyệt trong đôi mắt cười như không cười của đối phương, là sự từ chối không hề do dự.
Quá ngoài dự đoán, ý cười trên mặt của Dương Chiêu dần biến mất, lần thứ hai nhìn kỹ cô gái càng thêm tinh xảo dưới ánh sáng mờ ảo, anh ta cười lạnh: “Sao đây, tin tưởng kẻ được gọi là bạn trai kia sẽ bảo vệ cô à?”
Tô Noãn ngẩng đầu, chậm chậm bước tới gần Dương Chiêu, tựa như muốn hôn anh ta nhưng bỗng dừng lại… Cô cười nói: “Thật ra, tôi mới nhận ra một điều, ở thế giới thế này người có thể tin tưởng chỉ có chính bản thân mình…”
Chưa dứt lời, cô bỗng nâng gối, Dương Chiêu không kịp phòng bị nên bị cô tập kích vào vị trí yếu đuối nhất, anh ta kêu lên một tiếng buông tay khom lưng hít hà.
Cô duỗi tay đẩy Dương Chiêu, cười khẽ một tiếng, không thèm quay đầu đi về phía phòng mình.
Phía sau vang lên giọng nói có vẻ nghiến răng nghiến lợi nhưng dường như ẩn chứa ý cười của Dương Chiêu.
“Điều kiện của tôi vẫn còn đó, bất cứ khi nào cô đổi ý thì cứ tìm đến tôi, có điều… khi đó có lẽ tôi sẽ trả đũa hành động khiếm nhã vừa rồi của cô!”
Tô Noãn bĩu môi không thèm để ý.
Ngày hôm sau mặt trời vừa lên, Tô Noãn từ từ bò xuống giường. Không phải do cô tự giác mà là 38 không nhịn được nhắc nhở cô, biệt thự sắp bị bao vây bởi làn sóng thây ma trong thành phố rồi…
Khi cô nhanh chóng thu dọn đồ rồi đi ra khỏi phòng, Chu Dương vội vàng đi tới gọi thì trông thấy cô đã mặc áo da đen, quần jean, mang bốt ngắn gọn gàng sạch sẽ. Anh ta ngớ người, sau đó vội vã nói: “Đã chuẩn bị xong thì tốt, chúng ta phải đi ngay, chỗ này đã bị bao vây rồi!”