Tô Noãn khẽ cắn môi, ngước mắt lên nhìn Triệu Dịch Nhiên, cố gắng thu hút sự chú ý của em gái yếu đuối, sau đó, cô thấy Triệu Dịch Nhiên nhìn về phía này, bắt gặp ánh mắt của cô thì đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cô ta mím môi, hơi không được tự nhiên thu hồi tầm mắt.
Em gái yếu đuối tránh né làm Tô Noãn thấy rất đau lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Dương cẩn thận dìu Triệu Dịch Nhiên ngồi xuống ghế.
Tối hôm qua anh ta cãi nhau với Tô Noãn, còn phải chăm sóc Triệu Dịch Nhiên đến hơn nửa đêm nên sắc mặt của Chu Dương trông hơi mệt mỏi. Bắt gặp dáng vẻ Tô Noãn ăn no ngủ đủ, mặt mày rạng rỡ, anh ta thấy hơi là lạ, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện với cô mà xoay người nhìn qua Dương Chiêu.
"Gọi chúng tôi tới gấp như thế, có chuyện gì à?"
"Đương nhiên có chuyện!" Dương Chiêu xòe tay nhún vai: "Thức ăn trong biệt thự này đã hết sạch, hôm nay chúng ta phải vào thành phố tìm lương thực, thuốc men và các nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh tồn."
Nói xong, thấy Chu Dương vẫn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, Dương Chiêu lười biếng tựa lên ghế, mỉm cười giải thích: "Hai lần trước không để anh đi là bởi vì anh cũng được xem như một nửa chủ nhân của ngôi biệt thự, chúng tôi làm khách, dĩ nhiên cần phải khách sáo chút, nhưng hiện tại. . ."
Dương Chiêu khoát tay: "Tôi nghĩ mặc dù tôi và các anh em của mình ở nhờ nơi này, nhưng cũng cung cấp thức ăn cho mấy người suốt hai tuần rồi. Tận tình tận nghĩa, lần này, anh phải đi cùng chúng tôi."
Vẻ mặt của Dương Chiêu rất thản nhiên: "Tất cả anh em của tôi đều đi… Anh biết đấy, trên thành phố căn bản đã là địa bàn của tang thi, nhiều người thì có nhiều sức lực, có thể mang về nhiều lương thực và thuốc men các thứ hơn."
Chu Dương hơi nhíu mày, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu: "Được rồi."
Anh ta cũng biết, tuy Dương Chiêu xuất thân côn đồ, nhưng vẫn là người nói đạo nghĩa, nếu không, nhóm anh ta có mười mấy người, cứng rắn chiếm đoạt chỗ này rồi đuổi ba người bọn ra ngoài cũng chẳng tốn bao công sức.
"Không, nghe tôi nói xong đã!"
Dương Chiêu cười híp mắt lắc lắc ngón tay trỏ: "Mấy cô gái hẳn nên được nhận đãi ngộ tốt hơn, nhưng Tô Noãn đã cung cấp cho chúng tôi chỗ ở không nói làm gì, còn người đứng cạnh anh thì... cô Triệu, không có đóng góp gì cả. Nếu như cô không tham gia hành động với chúng tôi, vậy thì vật tư sinh tồn mà các anh em của tôi mạo hiểm tính mạng đổi về không thể chia cho cô được!"
Dương Chiêu đang cười, nhưng ánh mắt rất lạnh lùng và cương quyết.
Đây là mạt thế, mỗi một người có thể lo cho bản thân đã không dễ dàng, bọn họ có thể giúp đỡ đồng đội, nhưng không có nghĩa vụ phải nuôi đàn bà giúp người khác.
Tô Noãn nghe đến chỗ này thì hơi kinh ngạc... Dương Chiêu muốn để em gái mềm mại yếu đuối này ra ngoài tìm vật tư ư?
Mà cũng chẳng sao, tuy chỉ có cô biết giai đoạn sau Triệu Dịch Nhiên mới trở thành tiến hóa giả, nhưng bây giờ trông cô ta vẫn rất yếu ớt, nếu ra ngoài thì không biết chừng sẽ phải chịu đủ đau khổ đấy.
Ở thế giới trước, bởi vì ảnh hưởng của "hình thức nhiệm vụ" nên cô đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu cơ hội để che chở cho các em gái dễ thương, bây giờ vất vả lắm mới không phải chịu ảnh hưởng, làm sao có thể trơ mắt nhìn em gái dễ thương đi chịu khổ được.
Điều này thật sự quá không phù hợp với phong cách của cô.
Phía bên này, sắc mặt của Chu Dương trở nên rất khó coi: "Thân thể của Dịch Nhiên còn quá yếu, cô ấy đi theo cũng không giúp cho chúng ta được gì, không khéo sẽ còn liên lụy..."
Anh ta nói chưa xong đã nghe thấy Dương Chiêu bật cười cắt ngang: "Sao lại liên lụy?"
Cơ thể Dương Chiêu nghiêng về trước, cười hì hì nói: "Lỡ may bị tang thi ngăn lại, chúng ta có thể ném cô ta xuống cho tang thi ăn, giúp chúng ta tranh thủ chút thời gian kia mà…"
Sắc mặt Triệu Dịch Nhiên bỗng tái nhợt đi, cô ta nắm chặt lấy tay áo của Chu Dương.
Vẻ mặt của Chu Dương cũng lập tức trở nên rất khó coi, anh ta nhìn Dương Chiêu rồi lạnh lùng nói: "Không cần, Dịch Nhiên sẽ không đi, sau này ba người chúng tôi chỉ cần lượng thức ăn của hai người!"