Tất cả mọi người đều nín thở nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn Bạch Ấn.
Trong lòng bọn họ đều chỉ có một suy nghĩ: thành thần thì sẽ lạnh lùng quyết tuyệt vậy sao, trước đó còn vì con hồ ly đó mà đòi sống đòi chết, thành tiên rồi, điều đầu tiên làm lại là phế bỏ linh trí, biến nàng ta thành một con súc sinh thực sự.
Thanh Li gầm lên một tiếng, định xông đến chỗ Bạch Ấn lại bị Cơ Vô Danh giữ chặt.
Trong lòng Cơ Vô Danh tuy khó chịu, nhưng hắn vẫn tỉnh táo hơn Thanh Li nhiều.
"Đó không phải là nàng!"
Hắn biết dáng vẻ của nàng thế nào, huống chi, người đó, không đúng, vị thần tiên đó càng không thể nhận sai được.
Chỉ có một cách giải thích duy nhất: nàng đi rồi. Không biết vì nguyên nhân gì, nàng đã không còn ở đây nữa, chỉ còn lại một chiếc vỏ rỗng.
Cũng bởi vậy nên Bạch Ấn mới đơn giản, thô bạo biến nàng thành một con hồ ly, sau đó... coi con hồ ly đó là nàng.
Thanh Li giật mình, hắn cũng không ngu ngốc, rất nhanh đã đoán được ra chân tướng, nhưng hắn vẫn không dám tin tưởng.
Hắn đứng đó ngơ ngác nhìn hồ ly trong tay Bạch Ấn, bây giờ mới nhận ra, khi hắn không hề hay biết, nàng đã đi rồi.
Từ nay về sau, bất kể là một nàng ngây thơ, hay đáng yêu... đều sẽ không xuất hiện trước mắt hắn nữa.
Sẽ không có tiểu hồ ly với mái tóc màu bạc, đôi tai với lớp lông nhung, hai mắt đong đầy vẻ yêu thích vuốt ve bộ lông của hắn, chơi đùa với hắn trên bãi cỏ... Hắn sẽ không bao giờ được gặp lại nàng, thậm chí còn chẳng thể có lấy một lời từ biệt hoàn chỉnh.
38 bỗng nhiên cất tiếng: "Giá trị hảo cảm của Thanh Li: 100... Ký chủ, sao cô chắc chắn sau khi rời đi, giá trị hảo cảm của hắn sẽ từ 95 tăng lên 100 thế?"
Tô Noãn không quan tâm đến vấn đề của 38, chỉ nghiêng đầu ngạc nhiên hỏi.
"Bạch Ấn phát hiện ra ư?"
Ánh mắt 38 hiện vẻ chột dạ, tiếp theo lại ra vẻ đúng lý hợp tình, cạn lời nói: "Cô cho rằng chỉ cần tùy tiện ném lại một cái vỏ rỗng là có thể ứng phó được à, hắn là kẻ dễ bị lừa gạt vậy chắc?"
Tô Noãn không hề nhận ra giọng điệu khi nói về "hắn" của Ba Tám có vẻ rất quen thuộc, cô hậm hực ngồi xuống đất.
Trong hình ảnh giữa không trung, Bạch Ấn ôm tiểu hồ ly màu trắng bạc, trước mặt là chiếc thang trời hư vô thông đến Tiên giới... Ngay khi Tô Noãn nghĩ rằng Bạch Ấn sẽ mang theo tiểu hồ ly cùng bước lên Tiên giới, dường như chàng chợt phát hiện có điều gì đó không đúng.
"Nàng vẫn ở đây, đúng không?" Bạch Ấn cười khẽ, nhưng đáy mắt đều là nguội lạnh.
Tô Noãn chấn động, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, ngay sau đó, nàng nghe thấy Bạch Ấn nhàn nhạt cất tiếng: "Ta biết nàng vẫn ở đây."
Tô Noãn giật mình, trong hình ảnh, toàn bộ mọi người xung quanh Bạch Ấn cũng đều ngạc nhiên, sau đó bọn họ nhìn thấy Bạch Ấn vung tay lên... Một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ quét qua, từng bậc thang trời hư ảo dần dần biến mất.
Vẻ mặt Tô Noãn biến đổi, đồng thời nghe thấy Hư Thần Tử và mọi người hét lên đầy khϊếp sợ: "Sư đệ, đệ đang làm gì vậy, thần tiên không thể ở lại nhân gian, đệ sẽ bị Thiên Đạo hủy diệt..."
Chu Tuyết Kiến, Lăng Việt bên cạnh nàng ta, Hư Thần Tử và tất cả tân khách bốn phía đều trố mắt không nói nên lời, không dám tin nhìn Bạch Ấn ôm tiểu hồ ly đột nhiên khoanh chân ngồi xuống.
Toàn thân Tô Noãn cứng ngắc nhìn Bạch Ấn thông qua hình ảnh, thấy chàng ngồi đó giống như vô số lần đả toạ tu luyện, thong thả ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
"Ngàn vạn năm cô tịch, ta không muốn lại phải một mình trải qua từng ngày..." Bạch Ấn cụp mắt, mím môi nhắm mắt: "Nàng đối với ta... cuối cùng vẫn là vô tình."
Trong khoảnh khắc tiếp theo, muôn vàn ánh sáng đột nhiên từ bốn phía xông ra, phóng thẳng về phía Bạch Ấn.
Tô Noãn hét lên một tiếng, đột ngột lao về phía hình ảnh giữa không trung, nhưng chỉ thấy, trong hàng vạn ánh sáng đó, thân thể của Bạch Ấn đang dần dần tan biến... biến thành từng nhánh lông vũ màu trắng thuần. Trong nét mặt kinh hoàng của tất cả mọi người, từ từ tan biến trên bầu trời cao...
Hình ảnh đang phát đột nhiên dừng lại, Tô Noãn cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy dáng vẻ rụt rè, e sợ, rất chột dạ của 38.
"Sao lại thế này?" Cô nghe thấy giọng mình hơi nghèn nghẹn.
"Là... thì là..." 38 cố gắng lựa lời: "Bạch Ấn không muốn thành tiên, sau đó, bị Thiên Đạo mạt sát... vũ hóa rồi."
Tô Noãn ngơ ngác đứng đó, một lúc sau mới khó khăn mở miệng: "Chàng hận tôi."
38 nuốt nước miếng: "Ực... ký chủ à, cô đừng nghĩ nhiều, không phải cô đã cứu hắn, sau đó giúp hắn diệt trừ tâm ma, giúp hắn thành tiên sao, khụ, sao hắn hận cô được..."
Tô Noãn lắc đầu, ngẩn ngơ nói: "Chàng hận tôi lừa chàng, hận tôi rời đi bỏ chàng một mình... Chàng hận tôi."
Cô không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, cô công lược chàng, giúp chàng tính toán sẵn mọi thứ, chàng có thể phi thăng thành tiên, chàng có thể... nhưng tại sao kết cục lại thành ra như vậy.
Tô Noãn ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, trước mắt hiện lên những khung cảnh khi ở chung với Bạch Ấn... Chàng nói không sai, cô đối với chàng, cuối cùng vẫn là vô tình.
Cô chỉ muốn đưa những thứ mình cho là tốt cho chàng, ép chàng phải nhận, nhưng lại chưa từng hỏi chàng thật sự muốn gì.
"Tôi đã hại chết Bạch Ấn ..." Tô Noãn ngây ngốc mở miệng.
38 rùng mình một cái, ngay sau đó, bỗng nhiên dè đặt hỏi: "Ký chủ, chỗ này của tôi có lọ thuốc có thể làm phai nhạt tình cảm sau mỗi vị diện, cô có muốn không?"
Tô Noãn ngạc nhiên, làm phai nhạt tình cảm ư?
Cô sẽ quên đi Trình Ngộ, quên mất Bạch Ấn, quên những gì bản thân đã làm, những chuyện thoạt nhìn như vì tốt cho người khác, nhưng thực tế lại chẳng thể che giấu bản chất ích kỷ của chính mình.
Cô ngẩn ngơ cất tiếng: "38, bỗng dưng tôi không muốn tiếp tục làm nhiệm vụ nữa, tôi phải làm sao đây..."
38 ngây ra một lúc, ngay sau đó đột ngột gào khóc thành tiếng.
"Nếu như cô từ bỏ nhiệm vụ, tôi sẽ bị tiêu hủy, hệ thống không hoàn thành nhiệm vụ bị ký chủ vứt bỏ chỉ có thể bị tiêu hủy thôi, hu hu... Tôi không muốn chết, tôi vẫn chưa kịp lớn mà, hu hu..."
Tô Noãn khựng lại, lúc này mới định thần lại vội vàng an ủi: "Được rồi được rồi, không chết không chết, sao tôi có thể để anh chết được, đừng khóc."
38 vẫn đang thút tha thút thít run rẩy trong nỗi kinh hoàng, Tô Noãn cười tự giễu lắc đầu. Một lúc sau, cô hít một hơi thật sâu: "Đưa tôi lọ thuốc anh vừa nói tới đi."
Trong ánh mắt thấp thỏm của 38, Tô Noãn uống một hơi cạn sạch lọ thuốc vô sắc vô vị, nhắm mắt lại... Trên người bỗng có cảm giác nhẹ đi, giống như có rất nhiều thứ đã bị đẩy ra ngoài.
💚 Hết thế giới hai rồi nha 🤗, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Thế giới sau đảm bảo hay hơn nhé, đố mọi người biết là thế giới gì???