Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 340




Gì cơ?

Đường Hoan đần mặt.

Chẳng phải một đống đàn ông của khí vận chi nữ mới chết cách đây không lâu sao, ả đã thoát khỏi bóng ma tâm lý để ôm ấp ‘cuộc sống mới’ rồi á?

Quả nhiên là khí vận chi nữ, tố chất tâm lý[1] mạnh thật.

[1]tố chất tâm lý: bao gồm năng lực thích ứng, tình cảm, sự tự tin, ý chí,....

[ …… ]

Đó là điểm cần cô chú ý ấy hả? Chứ không phải trọng tâm của vấn đề, thứ cô cần để ý là tại sao người ta lại có mị lực như vậy ư?

Không biết tự nhìn lại bản thân mình để tìm thứ cần thay đổi, chẳng trách đến giờ vẫn cứ rác rưởi mãi!

“Cô ta lại leo lên người ai thế?” - Đường Hoan có chút tò mò. Chỉ cần không phải boss phản diện thì dẫu là người nào, cô cũng có thể yên tĩnh làm nhân vật quần chúng ăn dưa.

[ Thủ lĩnh căn cứ, Uông Dương.]

“Chẳng phải gã đó sắp bốn mươi rồi ư? Chất lượng đàn ông của khí vận chi nữ chỉ thế thôi sao?”

Tuy rằng trông Uông Dương còn khá khỏe mạnh nhưng hắn ta vẫn có nét tang thương!

[ Mới chỉ ba mươi tám, cảm ơn!]

[ Tại kẻ đầu sỏ gây tội là cô hết ấy, lơ nga lơ ngơ hại chết một đám chuẩn nam chính của khí vận chi nữ! Giờ không đủ nhân số nên chỉ có thể dùng lốp dự phòng!]

Trông cốt truyện, vì tuổi tác và năng lực nên Uông Dương tự biết xấu hổ, ảm đạm làm lốp xe dự phòng, yên lặng, thương tâm nhìn khí vận chi nữ tương thân tương ái với đám nam chính chất lượng cao của ả.

“Cô ta quyến rũ Uông Dương kiểu gì thế? Cậu nói đi, để lần sau tôi thực hành thử xem.” - Không biết tự lượng sức mình, xác sống Hoan nói.

[ Ngồi im bên đường, khóc thút thít, dùng khí chất nhu nhược, đau khổ hấp dẫn người khác.]

“Nếu tôi ngồi xuống ven đường, ôm gối, khóc thút thít thì sẽ ra sao nhỉ?”

[ Sẽ bị bắn vỡ đầu.] - Không chút nể nang, hệ thống rác rưởi đả kích Đường Hoan.

“Cút!”

*

* *

Trong căn cứ nhỏ này, cách một khoảng thời gian sẽ có dị năng giả chủ động ra ngoài thu thập vật tư.

Đội Lăng Trầm ở lại trong căn cứ, ba ngày sau cùng dị năng giả của căn cứ đến thành phố lân cận, thu thập chút nhu yếu phẩm. Tất nhiên sau khi thu thập xong, họ sẽ khởi hành tới thủ đô.

Thẩm Lương Chi cảm thấy, sau khi mạt thế buông xuống, y đã từ một thiếu gia nhà giàu biến thành nhân tài toàn năng. Không chỉ giặt váy cho nữ xác sống xấu xí, y còn có thể tự tay may may, vá vá, biến một mảnh vải thành một bộ đồ cho cô.

Y làm cho Đường Hoan một cái áo choàng lớn màu đen, có thể che kín mít toàn bộ cơ thể xác sống xấu xí của cô, chỉ loáng thoáng lộ ra đôi mắt.

“Lăng Thần Hoan, cô giải thích cho tôi xem, Lăng Trầm là anh trai cô, tôi lại không là gì của cô, vì sao tôi phải giặt quần áo, nấu cơm, làm nhiều thứ linh tinh cho cô như vậy?” - Thẩm Lương Chi vừa mặc áo choàng cho Đường Hoan, vừa lải nhải.

“Tất nhiên anh trai không cần làm những việc ấy rồi! Còn cậu, cậu là vị hôn phu của người ta nha, sao so sánh được chứ! Nói nhiều vậy làm gì, muốn làm hay không thì cũng đều phải cam tâm tình nguyện làm hết!” - Người trong đội trêu chọc.

Sắc mặt Thẩm Lương Chi lập tức biến thành màu gan heo, y tức đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên: “Các cậu bớt nói hươu nói vượn đi!”

“Sao lại là nói hươu nói vượn chứ, chuyện này không phải chính miệng cậu nói cho bọn tôi à?”

“Đúng thế! Lúc trước, sau khi mẹ cậu nói cho cậu biết hai người đính hôn từ trong bụng, cậu đã cầu thần bái phật, mong Lăng gia quên tiệt chuyện này đi còn gì!

“Miệng nói không thích người ta nhưng cơ thể lại rất thành thật nha! Bạn học Lương Chi!”

Thành viên của đội, người này nói một câu, người kia tiếp một câu, bắt đầu trở nên ồn ào.