Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 319




“Này Lăng Trầm, tôi nhớ không nhầm thì cô em gái kia cậu tới thành phố này và chưa trở về thủ đô đúng không? Cậu không định đi tìm à?” - Thẩm Lương Chi đột nhiên lên tiếng - “Nếu cậu bình an tới kinh đô nhưng em gái cậu lại không rõ tung tích, người Lăng gia… có trách móc cậu không?”

Lăng Trầm hơi mím môi, đôi môi mỏng biến thành một đường thẳng tắp. Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đáp: “Tại thời điểm binh hoang mã loạn này, ai nắm trong tay kỹ thuật quan trọng thì người đó có quyền lên tiếng.”

Lăng gia là một trong những thế gia của thủ đô, kể cả họ có chỉ trích anh, anh cũng không cần lo lắng. Dù sao thì anh và Lăng Thần Hoan cũng không thân thiết.

Thẩm Lương Chi: “……”

Quả nhiên là người có tài.

IQ trong tay, không gì phải sợ.

……

Đường Hoan trốn một góc. Thiếu niên cuộn mình trong siêu thị. Nhóm người sống không ngừng kiếm vật tư.

Chẳng biết vì lý do gì, cậu thiếu niên không hề muốn nhóm người đó tìm thấy mình, nhưng cuối cùng, họ vẫn phát hiện ra cậu đang cuộn tròn trong góc.

Đường Hoan lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người rời đi. Nếu cô thật sự sinh sống ở thế giới này, không cần phải làm bất cứ nhiệm vụ gì thì mang theo “một đứa con chồng trước”, sống nương tựa vào nhau cũng được. Chỉ là lúc này, cô còn phải đi tìm một người quan trọng hơn.

Có lẽ vì mạt thế buông xuống chưa lâu nên mặt hung ác của nhóm người sống kia chưa bị kích phát. Nhóm người đó khá tử tế, sau khi phát hiện ra cậu thiếu niên trong siêu thị thì cũng mang theo cậu cùng nhau lên đường.

Chờ tới khi nhóm người kia đi xa, hệ thống rác rưởi mới xông ra: [ Trong nhóm người kia có khí vận chi nữ.]

Đường Hoan: …… 凸(`0′)凸

Đờ mờ.

Mẹ nó chứ, sao cậu không nói sớm?

[ Hơn nữa, chàng trai mà vừa nãy cô tự tay thả đi chính là vua xác sống trong tương lai.]

Đường Hoan: …… 凸(`0′)凸

Đờ mờ.

Mẹ nhà cậu, cậu vừa chết à? Sao không nói cho tôi biết sớm hơn?

Bây giờ cô đuổi theo xe liệu còn kịp không?

Vua xác sống đó!

Sống chung với người ta vui vẻ như vậy mà cô lại không hỏi xem tên người ta là gì!

Nếu sớm biết cậu sẽ trở thành vua xác sống, cô đã khiêng cậu chạy ngược hướng với nữ chính rồi, sau này cậu cũng sẽ không biến thành kẻ địch khó nhằn của cô.

[ Hoan à, nếu ta nói cho cô biết trước thì cuộc sống còn gì thú vị nữa.]

Ký chủ rác rưởi, ta thích nhất là hố cô nhưng cô lại không thể làm gì được ta.

Đường Hoan đau lòng, đau đến mức không muốn nói chuyện.

Cô uể oải, cô ỉu xìu, cô muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nấu một gói mì, ăn xong rồi đi thẳng tới thủ đô. Cô không định lang thang tìm boss phản diện mà chẳng có mục tiêu cụ thể nữa, khí vận chi nữ ở đâu thì có lẽ boss phản diện cũng ở đó.

Khi Đường Hoan còn đang héo héo thì xuất hiện một người chạy về phía cô, không nhanh không chậm, phía sau hình như còn có hai, ba cái xác sống đuổi theo.

Người đó càng lúc càng tới gần, là một người đàn ông trẻ tuổi. Sau khi thấy Đường Hoan, y túm chặt lấy tay cô, trốn ra phía sau cô. Đúng, với chiều cao gần một mét tám, y trốn sau cô - người có cơ thể yêu kiều, chỉ cao một mét sáu!

“Cứu tôi với, cứu tôi với, tôi sợ lắm!” - người đàn ông trẻ tuổi tỏ vẻ là mình cực kỳ khẩn trương, y năn nỉ.

Đường Hoan: “……”

Mẹ nhà anh!

Rõ ràng anh vừa thấy rõ khuôn mặt xác sống của ông đây mà còn làm ông đây cứu anh?

Đường Hoan cảm thấy mình gặp phải dân ăn vạ rồi.