Ngoài ra, sự giúp đỡ của thầy cô trong các môn học khác nhau cũng giúp cô tiến bộ vượt bậc.
Ôn Du thường đến văn phòng để đặt câu hỏi cho họ vào thời gian tự học, người đối diện luôn giải đáp cho cô một cách kiên nhẫn nhẹ nhàng.
Trong nguyên tác tiểu thuyết chỉ nói đến tràn đầy tư tưởng tình yêu, không có nhắc những nhân vật nhỏ bé không liên quan gì đến cốt truyện, nhưng trên thực tế, họ là những giáo viên giỏi, tận tâm cần cù, là những người không thể thiếu đối với mỗi học mấy chốc đã đến trưa, hầu hết học sinh đều đổ xô đến căn-tin ăn cơm, đám đông ào ạt khiến cô vô cớ nhớ đến những thây ma trong bộ phim về ngày tận thế làm cô phải bật cười thành tiếng."Bạn học Ôn, Ôn Du, tớ có một bài tiếng anh không làm được, cậu có thể chỉ tôi không?"Giọng nói này nghe có hơi quen tai, Ôn Du nghe thấy thì ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Lý Dương Phàm không lâu trước đó đã chế nhạo cô là "hạng nhì từ dưới đếm lên hoàn toàn xứng đáng”.Lý Dương Phàm mỉm cười ngượng ngùng trước ánh mắt của cô, điểm của cậu ta không tệ, đề tiếng Anh lần này thực sự không phải là vấn đề đối với cậu ta, nhưng đây là một bước đệm tốt để bắt chuyện với bạn nữ - dù sao thì thứ Ôn Du hiểu biết hơn cậu ra, có vẻ như chỉ có duy nhất môn Tiếng Anh mà thôi.“Được, cậu mang bài qua tớ xem thử.”Ôn Du nhận bài kiểm tra từ tay cậu ta, tầm mắt còn chưa rơi vào đề bài thì đã nghe thấy có người gõ cửa phòng học ầm không bao giờ ngờ rằng người đứng ở cửa lại là Hứa Sí.
Dáng anh cao, khi đứng ở cửa đã chắn gần hết ánh sáng mặt trời, đổ xuống một bóng đen dài dưới ánh mặt trời thiêu biết vì sao mà anh lại có vẻ như không được vui, vẻ mặt âm trầm thấp giọng nói: "Ôn Du, ra đây."“Xin lỗi, tớ ra ngoài một lát.” Ôn Du lễ phép cười với Lý Dương Phàm đột nhiên có sắc mặt đang tái nhợt, xoay người đi tới chỗ Hứa Sí, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của anh: “ Có chuyện gì vậy?""Cậu...!" Anh giống như một đứa trẻ không biết làm sao, trong lòng tràn đầy oán hận không cách nào phát tiết, vì thế yên lặng nuốt trở vào trong bụng, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: "Các cậu làm gì mà ở gần như vậy?"Ôn Du cười nói: "Tớ giảng bài cho cậu ấy."“Giảng bài?” Khi cô cười, lông mày Hứa Sí mới giãn ra, khóe miệng hơi nhếch lên: “Vậy nếu như tớ cũng hỏi cậu một bài…”"Tớ cũng sẽ giảng cho cậu hiểu!" Mặc dù không biết vì sao đột nhiên anh lại nói như vậy, nhưng thấy Hứa Sí cuối cùng cũng có ý định học tập làm Ôn Du nhất thời hào hứng nói: "Bất cứ lúc nào, dù vấn đề gì, tớ đều sẽ cố hết sức giúp cậu giải quyết!”Hứa Sí không nói cho cô biết rằng thật ra anh muốn hỏi là:"Nếu như tớ cũng hỏi cậu một bài, cậu cũng có thể nguyện ý đến gần tớ một chút hay không?"Anh lẳng lặng nghe ôn Du nói xong, sau đó nghe cô nhóc trước mắt chớp mắt hỏi: "Nhưng mà, cậu tới đây làm gì?"Hứa Sí lúng túng vươn cánh tay phải vẫn luôn để ở sau lưng đang xách một cái túi lớn, trên túi có in logo của một tiệm bánh mì nổi tiếng trong thành phố.“Người nhà mua cho tớ nhiều bánh mì quá, ăn không hết.” Anh ho nhẹ một tiếng, đưa bàn tay trống không lên sờ mũi, động tác điển hình khi nói dối: “Cứ coi như giúp tớ, cậu giải quyết chúng đi.”Từ lời của Hạ Tiểu Hàn anh biết rằng Ôn Du không có tiền để ăn, vì vậy để bảo vệ lòng tự trọng mong manh của cô gái nhỏ, anh đã bịa ra cái cớ vụng về này để đưa cho cô những ổ bánh mì có giá không hề xúc Ôn Du lẫn lộn.
Khi còn là một cô chủ nhà họ Ôn ăn no mặc ấm, từ lâu cô đã quen với việc người khác tặng quà nịnh nọt, đến bây giờ cô mới thực sự học được cách biết ơn đối với lòng tốt non nớt chân thành của người giả vờ ngạc nhiên vui vẻ nhận lấy, đôi mắt cong cong cười nói: “Cảm ơn cậu, tớ thật có lộc.”“Không có gì, cậu có món nào thích ăn không?” Lời vừa ra khỏi miệng, anh thầm hối hận mình hỏi quá thẳng thắng, cố nén tim đang đập thình thịch vội vàng giải thích: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tớ chỉ hỏi vậy thôi."Kiểu này còn đáng nghi hơn.“Tớ rất thích đồ ngọt, thích nhất là vị dâu tây và matcha.” Ôn Du dừng một chút: “Tớ không có gì để trả ơn cậu, sau này nếu việc học có vấn đề gì thắc mắc cứ đến tìm tớ.”Việc học nên bắt đầu từ khi còn bé, mặc dù bây giờ cô không quen thân với Hứa Sí nhưng việc truyền cho anh tư tưởng chăm chỉ học tập ngay từ đầu luôn là điều đúng Sí nhịn cười gật đầu.
Anh chọn một phần bánh mì có cả dâu và matcha, không ngờ đây lại là món cô thích nhất, không uổng công anh bỏ tiết dành gần một tiếng đồng hồ trong tiệm bánh để gặp được cô cũng khó quá.
Trước đây mỗi khi đến giờ ăn anh gần như chưa bao giờ đến căn-tin mà trốn ra ngoài cùng đám bạn để ăn một bữa thịnh soạn.
Nhầm tạo ra sự gặp gỡ tình cờ, hai ngày này anh đứng ở cầu thang, hành lang, cửa căn-tin không biết bao lâu, còn bị đám bạn trêu chọc là "hòn vọng phu", ai ngờ Ôn Du lại không hề ra khỏi lớp bây giờ cuối cùng anh cũng có lý do để lại gần Sí ước gì mình có thể quay trở lại lớp học điên cuồng xem qua các cuốn sách bài tập, sau đó hỏi Ôn Du tất cả những câu hỏi mà anh không hiểu, nhưng khi anh nghĩ kỹ lại, dường như tất cả sách bài tập và tập ghi chép của anh đều đã được dùng để gấp máy bay."Hạn sử dụng là ba ngày, cậu nhất định phải ăn hết đúng hạn.
Nếu thấy không hợp thì bỏ đi đừng cố ăn…".