Trí Tiêu Nguyên kinh sợ với suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu, hắn thực sự không dám tin tưởng. Cô gái trước mặt quá xinh đẹp! Khiến hắn không thể liên tưởng nổi đến Tâm Khôi.
Trong suy nghĩ của hắn, bộ dáng con gái của Tâm Khôi sẽ là ngăm đen, khuôn mặt nhỏ góc cạnh, mạnh mẽ.
Chứ không phải là phiên bản công chúa bạch tuyết thế này.
Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, tóc đen như gỗ mun cửa sổ.
Mắt to tròn long lanh, hàng mi dài cong cong đổ bóng xuống khuôn mặt, cái mũi nhỏ xinh cao thẳng.
Thiếu nữ mỉm cười với hắn, còn rạng rỡ hơn cả vầng trăng đang treo trên cao kia.
Hắn chưa từng thấy ai đẹp như thế!
Đẹp đến mức hắn không dám tự tiện nhận là người quen!
“Cậu còn ngốc ở đó làm gì? Muốn bị muộn vũ hội sao?” Tâm Khôi không khách khí kéo cánh tay Trí Tiêu Nguyên đang ngây người đi vào trong trường.
Sau khi nghe âm thanh quen thuộc, Trí Tiêu Nguyên mới kinh hãi chứng thực được suy nghĩ vừa rồi của mình:
“Cậu…cậu…cậu…cậu là Tiêu Khôi.”
Tâm Khôi quay đầu lại nhìn hắn: “Chứ cậu nghĩ là ai?”, đôi môi đỏ mọng trên khuôn mặt thiếu nữ hé mở, trông như đoá hoa hồng nhung ngậm sương sớm.
Trí Tiêu Nguyên choáng váng cả đầu óc.
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược là 80!]
Nụ cười trên mặt Tâm Khôi càng tươi hơn.
Quả thực càng muốn mệnh! Trái tim hắn đập mạnh đến mức muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược là 85!]
Toàn bộ hành trình đều là Tâm Khôi kéo hắn đi. Hắn giống như đã quên cả hành động.
Đây là Tâm Khôi?
Cô gái này là Tâm Khôi?
Quá không thể tưởng tượng!
Vào đến gần hội trường vũ hội, Tâm Khôi thả chậm bước chân hơn, quay đầu nói với Trí Tiêu Nguyên:
“Vào trong hội trường tôi sẽ đổi sang giọng nữ như thế này. Ngoài ra, nếu có ai hỏi tôi, cậu cứ giới thiệu tôi tên là Tâm Tâm, bạn thời cấp 3 của cậu, hiện đang học ở trường đại học Queen, giữa hai chúng ta chỉ là bạn bè. Là do tôi tò mò muốn biết về trường học Magic King nên đòi cậu dẫn đến vũ hội. Vào trong đó, cậu phải luôn duy trì bộ dáng cao ngạo, lạnh lùng với tôi, chỉ coi tôi là bạn. Nghe chưa?”
Tâm Tâm nhìn khuôn mặt vẫn còn đần ra của Trí Tiêu Nguyên, liền dừng hẳn bước chân, gõ gõ lên trán hắn một chút:
“Cậu có nghe thấy không?”
Trí Tiêu Nguyên hồi phục lại tinh thần, gật đầu như gà mổ thóc: “Nghe thấy.”
Tâm Tâm nhìn bộ dáng hắn vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ, không nhịn được bật cười: “Cậu đó, choáng váng vì sắc đẹp của tôi sao? Muốn cong sao?”
“A…cậu…cậu…cậu nói cái gì vậy. Cong…cong là cái gì….” Trí Tiêu Nguyên lắp bắp, hắn thực sự khó có thể nghĩ cô gái xinh đẹp trước mặt là con trai được.
Tâm Tâm nhìn thời gian, ngăn lại hắn nói:
“Được rồi, nghe cho kỹ này, vào trong vũ hội tôi sẽ tỏ ra là thích cậu, nhưng cậu phải tỏ ra chỉ coi tôi là bạn bình thường thôi, hiểu chưa? Như vậy Tiêu Hương Nhi mới để ý đến cậu.”
Trí Tiêu Nguyên lại gật gật đầu.
Hắn lúc này đã đánh mất não.
Tâm Tâm cảm thấy giống như cô nói gì hắn cũng đều sẽ gật đầu đồng ý.
Bộ dáng ngu si này!
Haizzz!
Thật không hết lo!
Cô kéo hắn đến chiếc ghế đá bên dưới tàng cây gần khu nhà hội trường, ngồi xuống, muốn hắn tĩnh tâm trở lại.
“Bây giờ cậu có thể nhắc lại cho tôi nghe thân phận của tôi là gì chưa?
Trí Tiêu Nguyên nhìn cô không chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu:
“Cậu tên là Tâm Tâm, bạn học cấp 3 của tôi, đang học trường đại học Queen, muốn qua đây thăm quan. Cậu thích tôi, nhưng tôi chỉ coi cậu như bạn bình thường… ừm…thế này không hợp lý lắm đi…” Trí Tiêu Nguyên chợt cau mày.
“Sao không hợp lý?” Tâm Tâm ngạc nhiên hỏi lại.
“Cậu đẹp như vậy, tôi cũng không phải đồ ngốc, sao lại không thích cậu được? Nói vậy ai sẽ tin?”
“A?” Tâm Tâm cạn lời.
Trí Tiêu Nguyên, cậu hiện tại đang tán tỉnh tôi đúng không?
Nếu cậu biết nói mấy lời kiểu này với Tiêu Hương Nhi thì đã không cần tôi làm quân sư quạt mo đi tán gái rồi.
“Hừ! Trí Tiêu Nguyên, cậu không phải đồ ngốc mà là đồ ngu.” Tâm Tâm tức giận nói.
“Con gái tuy quan tâm đến ngoại hình nhưng lại không thích người đàn ông yêu mình chỉ vì ngoại hình. Do đó, nếu tôi xinh đẹp thế này mà cậu lại không thích, chỉ thích Tiêu Hương Nhi, cô ấy sẽ cảm thấy cậu thật lòng với cô ấy, sẽ rất cảm động. Thậm chí, nếu cả thế giới đều khen tôi đẹp mà chỉ có mình cậu thấy bình thường thì cô ấy sẽ càng cảm động. Hiểu không?”
Trí Tiêu Nguyên lắc đầu: “Nếu tôi là Tiêu Hương Nhi, sẽ chỉ cảm thấy tôi đúng là điên rồi mới không thích cậu mà lại đi thích cô ấy. Rõ ràng cậu đẹp hơn cô ấy rất rất nhiều.”
Tâm Tâm bực mình cấu bàn tay đang đặt trên ghế của Trí Tiêu Nguyên một cái: “Đối tượng cậu cần tán tỉnh là Tiêu Hương Nhi, không phải tôi. Để dành những lời này lại cho Hương Nhi của cậu đi.”, nói xong, cô đứng dậy, “Nói tóm lại, cậu cứ làm theo lời tôi nói, đảm bảo sẽ tán đổ được Hương Nhi của cậu, đi, đi vào trong hội trường đi.”