Thẩm Hạ Trị ở đằng sau, nheo mắt nhìn Trí Tiêu Nguyên vừa đi vừa cười nói với Tiêu Hương Nhi.
Thời gian gần đây, không hiểu sao tên Trí Tiêu Nguyên kia lại rất được lòng Tiêu Hương Nhi. Đôi khi cô ấy còn chủ động bắt chuyện với hắn ta.
Hừ!
Thẩm Hạ Tri đá viên sỏi nhỏ trên đường một cái. Tên Trí Tiêu Nguyên kia chỉ được cái khuôn mặt đẹp trai, còn lại mọi thứ đều thua kém hắn, sao Tiêu Hương Nhi tự dưng lại thân thiết cùng?
Đang bực bội, Thẩm Hạ Tri bỗng liếc thấy Tâm Khôi đi xa xa đằng sau. Hắn nhếch miệng cười, cố ý đứng lại chờ cô. Không đi học chung với hoa khôi được, vậy hắn đi chọc tên Tâm Khôi kia một chút để giải tỏa tâm trạng.
Gần đây, cứ hễ Trí Tiêu Nguyên đi cùng Tiêu Hương Nhi là Tâm Khôi lại bị tên Thẩm Hạ Tri này chặn đường quấy phá. Hắn không trực tiếp tấn công cô, nhưng lại cứ lẽo đẽo theo sau khiêu khích, lúc thì dùng lời nói, khi lại hóa ra lưỡi dao thép xoay tròn xẹt qua bên cạnh cô để dọa nạt, lúc lại chê bai cấp độ sức mạnh của cô kém hơn hắn.
Dù đổi lại chỉ là bộ dáng không thèm quan tâm của Tâm Khôi, nhưng Thẩm Hạ Tri lại rất kiên trì tìm cô gây phiền toái.
Tâm Khôi thật sự cảm thấy tên Thẩm Hạ Tri này phiền phức đến không được, rất muốn dùng băng dính dán miệng hắn lại.
Nề hà là cách biệt về cấp bậc cũng quá lớn, cô không thể đánh cho hắn một trận như đối với mấy người Triệu Dũng được.
Nhưng cũng không có chuyện cô để yên cho hắn bắt nạt mình như vậy.
Hôm nay, đến ngày đo cấp bậc năng lượng định kỳ. Tâm Khôi xếp hàng chung với các bạn học năm nhất, đến lượt cô bước lên bục đo mức năng lượng, một bên bỗng nhiên vang lên tiếng huýt sáo.
Tâm Khôi quay qua, thấy tên Thẩm Hạ Tri đang đứng bên cạnh mấy người bạn của hắn, nhìn về phía cô, vẻ mặt khiêu khích, chỉ chỉ tay vào đá năng lượng, ý tứ: đo xem được bao nhiêu?
Cô hếch mặt về phía hắn, nhướn nhướn mày: Hừ, chờ coi!
Cô đặt tay lên đá năng lượng, một cột sáng lóe lên, trên không trung hiện lên số 81.
Tâm Khôi vui vẻ, cô tăng được một cấp! Cô lại nhìn về phía tên Hạ Thẩm Tri, nhướn nhướn mày. Thấy chưa? Tôi đã thăng cấp, tức chết anh.
Thẩm Hạ Tri đứng dưới đài, khoanh tay nhìn cô, trong đôi mắt chứa đầy ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên. Thăng cấp sao? Giỏi đấy! Thế nhưng vẫn dưới cấp của hắn.
Hàng ngày, hắn ỷ vào gia tộc, thường xuyên không tham gia các lớp huấn luyện, trường học cũng không dám nói gì. Nhưng cũng bởi vậy, việc thăng cấp của hắn rất chậm, học trong trường hai năm, hôm qua mới đo tăng lên được một cấp là 84. Tên Tâm Khôi này mới vào trường mấy tháng đã tăng được một cấp, cũng không tệ. Tuy nhiên, càng là các cấp sau, sẽ càng khó. Đợi ba tháng nữa đo lại cấp bậc năng lượng, xem tên Tâm Khôi này còn vênh váo được như vậy không?
Đợi Tâm Khôi đi xuống khỏi đài, Thẩm Hạ Tri thò mặt đến gần, cười nhạo nói: “Tăng được một cấp vui vẻ quá nhỉ? Rất tiếc, vẫn ở dưới tôi ba cấp!”
Tâm Khôi ngạc nhiên, a, tên đáng ghét này cũng mới tăng được một cấp sao? Bảo sao cái mặt vênh váo như vậy, hóa ra là chạy đến đây khoe khoang thành tích.
Cô liếc liếc hắn một cái, không có thiện ý nói:
“Đàn anh, thời gian gần đây anh bị bệnh sao?”
Thẩm Hạ Tri ngạc nhiên, ý gì? Sao tự dưng lại hỏi hắn như vậy?
Hắn đề phòng hỏi lại: “Cậu có ý gì? Tôi không bệnh gì hết.”
Tâm Khôi: “A, vậy sao? Thấy anh hàng ngày đều chạy theo tôi như vậy, tôi còn tưởng anh có bệnh khó nói.”
Thẩm Hạ Tri chế nhạo: “Nếu tôi bị bệnh cũng sẽ đi tìm bác sĩ, tìm cậu làm gì?”
Tâm Khôi lại cười hì hì, tiến lên một bước, ghé đến gần sát tai hắn, nói: “Nhưng bệnh này chỉ có tôi chữa được cho đàn anh…”
Thẩm Hạ Tri ngửi được hương thơm nhàn nhạt từ người cô bay đến, quanh quẩn nơi chóp mũi hắn. Tên Tâm Khôi này sao lại thơm vậy? Mùi thơm còn rất dễ chịu! Hắn hít hít cái mũi, cũng ghé sát đến bên tai cô, nhếch miệng hỏi: “Bệnh gì mà chỉ có cậu chữa được?”
Ánh mắt hắn vô tình rơi xuống cần cổ nhỏ xinh, lại di chuyển lên trên, thấy vành tai cô cũng nho nhỏ, đáng yêu. Sao cái gì của tên Tâm Khôi này cũng nhỏ như vậy? Thật khiến người ta muốn chà đạp! Trong lòng hắn ngứa ngứa, nhịn xuống xúc động muốn ghé đến cắn lên vành tai nho nhỏ kia.
“Bệnh tương tư đó!” Tâm Khôi nhướn mày, dùng giọng nói ám muội cùng nụ cười gian tà phân tích:
“Đàn anh nghĩ lại xem, ngày ngày anh đều muốn xuất hiện trước mặt tôi, muốn đến gần tôi, tìm cớ để nói chuyện với tôi. Không phải đang tương tư tôi thì là gì? Có một số người, yêu thích người ta mà không tự nhận ra được. Nhưng cơ thể thì lại rất thành thật, luôn kiếm cớ đến gần người ta.”
Tâm Khôi thay đổi thành một khuôn mặt vô cùng nghiêm túc nói với Thẩm Hạ Tri, “Nhưng thực đáng tiếc, đàn anh, tôi không phải gay. Đời này đàn anh chú định thất tình rồi!”