Mẹ Nguyên Triều nghe đến cái tên Hoa An liền không vui. Hừ, đứa con gái kia, từ sau khi con trai của cô phá sản liền không thấy lộ mặt, lúc thằng bé công thành danh toại thì sáp đến, lúc gian khổ lại chẳng thấy đâu, trước đó còn giả vờ khóc lóc đáng thương, nói là ở lại thành phố tìm cách giúp con trai cô lấy lại gia sản, có mà sợ theo thằng bé chịu khổ thì có. Chỉ có đứa con trai ngu ngốc kia của cô vẫn còn tin vào lời đứa con gái kia. Cũng là do cô từ nhỏ đã quá nuông chiều, bảo bọc Nguyên Triều, khiến cho thằng bé không hiểu được hết lòng người. Nghĩ vậy, nhưng mẹ Nguyên Triều vẫn nhịn xuống không nói ra, nhẹ nhàng nhìn vào mắt Tâm Tâm nói:
“Tâm Tâm, bác hỏi chuyện này không
phải, cháu đừng trách bác nhé.”
Tâm Tâm ngạc nhiên, nhìn mẹ Nguyên,
hỏi lại:
“Bác, bác muốn hỏi cháu việc gì?”
Mẹ Nguyên Triều chần chờ một chút,
nhưng vẫn nói ra miệng: “Tâm Tâm, cháu…có còn thích Nguyên Triều không?”
Nguyên Triều đứng sau bờ tường chỗ
cổng vào nhà, nghe mẹ hắn và Tâm Tâm nói chuyện. Hắn ban đầu không có ý định
nghe lén, chỉ là tình cờ về đến cổng đúng lúc nghe được mẹ hắn nói muốn Tâm Tâm
làm con dâu của mình, trái tim hắn khẽ nhảy lên, không nhịn được liền dừng bước
chân, muốn nghe câu trả lời của Tâm Tâm.
Thế nhưng Tâm Tâm lại nhắc đến Hoa
An. Hắn không hiểu sao liền thấy hụt hẫng trong lòng. Bây giờ nghe mẹ hắn hỏi
Tâm Tâm có còn thích hắn không, trái tim hắn lại lần nữa nhấc lên cao, không
nhịn được tiếp tục lắng tai nghe.
Tâm Tâm nghe mẹ Nguyên Triều hỏi
như vậy, lại thấy sự mong đợi trong đôi mắt của mẹ Nguyên Triều, cũng có chút
bối rối: “A…Cháu và anh Nguyên Triều bây giờ chỉ là bạn.”
Nói xong, cô mỉm cười, chuyển tay
cầm lấy tay mẹ Nguyên Triều nói:
“Bác, cháu biết bác lo lắng cho
tương lai của anh Nguyên Triều. Nhưng bác đừng lo, tình cảm giữa anh Nguyên
Triều và Hoa An rất tốt. Anh ấy cố gắng làm được đến như bây giờ, đều là vì Hoa
An. Đợi đến ngày sự nghiệp của anh Nguyên Triều vững mạnh hơn, anh ấy nhất định
sẽ đón Hoa An về cho bác làm con dâu.”
Mẹ Nguyên Triều hết nói nổi mà,
quay đi quay lại, chuyện lại về tới Hoa An. Ai nha, cũng tại thằng con trai ngu
ngốc kia tạo nghiệt, làm mất đứa con dâu ngoan này của cô, trách ai được! Mẹ
Nguyên Triều thầm than thở trong lòng.
Nguyên Triều đứng ở bên ngoài cổng,
cảm thấy trái tim vừa nhấc lên cao lại rơi tùm xuống đáy hồ, trầm không thấy
đáy. Chỉ là bạn, chỉ là bạn, chỉ là bạn! Đúng vậy, hắn và cô chỉ là bạn! Hắn đã
có Hoa An, hắn còn mong điều gì từ Tâm Tâm chứ. Hắn thậm chí đã từng vì Hoa An
mà tổn thương cô. Giữa hai người không thể nào. Nhưng tại sao, tim hắn lại đau
đến thế?
Nguyên Triều đứng bên ngoài một hồi
lâu, cố gắng lấy lại tinh thần, bước vào cổng, chào mẹ, sau đó lại gật đầu với
Tâm Tâm, khác với sự vui vẻ hàng ngày, lần này, hắn chỉ cười có lệ một cái rồi
đi thẳng đến bên giếng múc nước rửa tay chân.
Mẹ Nguyên thấy vậy, nhìn theo hắn,
không khỏi thắc mắc ra tiếng:
“Nguyên Triều hôm nay sao vậy?
Trông cứ quái quái. Hay việc buôn bán có vấn đề gì?”
Tâm Tâm nheo mắt nhìn theo bóng
dáng Nguyên Triều. Anh đã từng vì Hoa An mà bỏ vị hôn thê của mình, vậy bây giờ
hãy nếm thử cảm giác vì Hoa An của anh mà không thể ở bên người mình yêu đi.
Sau ngày hôm đó, Nguyên Triều giống
như càng chăm sóc Tâm Tâm hơn. Mỗi sáng hắn đều chạy qua vườn rau nhà cô, giúp
cô tưới cây, nhổ cổ xong mới bắt đầu đi giao hàng.
Chiều về đến nhà, hắn lại giúp cô
đi lấy rơm, quét dọn chuồng gà. Đại loại những việc cần nhiều sức lao động hoặc
dễ dây bẩn hắn đều tranh làm, nhất quyết không cho Tâm Tâm động vào.
Tâm Tâm ung dung hưởng thụ sự chăm
sóc của hắn, thỉnh thoảng lại ngọt ngào cảm ơn hắn, rót cho hắn chén nước, đưa
khăn cho hắn lau mồ hôi, khen hắn giỏi giang, cũng không quên thỉnh thoảng lại
đâm vào chỗ đau của hắn:
“Anh Nguyên Triều biết chăm sóc
người khác như vậy, sau này Hoa An ở bên anh sẽ rất hạnh phúc.”
“Bảo sao Hoa An lại thích anh nhiều
đến thế!”
“Đợi đến ngày Hoa An trở về, thấy
anh như vậy hẳn sẽ rất hạnh phúc!”
Chữ Hoa An này như ma chú cắm vào
tim Nguyên Triều. Hắn giằng co giữa hạnh phúc vì được chăm sóc Tâm Tâm, lại
thống khổ vì mỗi ngày nghe cô nhắc đến Hoa An. Chính hắn cũng không biết hắn
đang bị làm sao nữa? Chẳng phải hắn nên vui vẻ khi nghe đến tên Hoa An sao?
“Hoa An…” Tâm Tâm đang định nhắc tiếp, Nguyên Triều liền lên tiếng ngắt lời cô:
“Tâm Tâm, em đừng nhắc đến Hoa An
nữa được không?”
Tâm Tâm mở to mắt, ngạc nhiên, sau
đó như chợt hiểu ra, khuôn mặt hiện lên sự áy náy:
“Em xin lỗi. Là do em không tốt. Em không
nên nhắc đến cô ấy. Cô ấy hiện đang không ở đây, anh hẳn là rất buồn.”
Nguyên Triều đầy phức tạp nhìn cô:
“Ý anh không phải vậy…” Mà chính hắn cũng không biết ý hắn là gì nữa, trong
lòng loạn như ma.
Tâm Tâm lại nhoẻn cười, ôm bó rơm đi đằng trước: “Được rồi, được rồi! Đang vui vẻ mà, chúng ta lấy rơm về nhanh nhanh rồi ăn cơm đi. Em nhớ cơm của bác gái lắm rồi!”