Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

Chương 42: Nữ phụ thanh mai 42




Ăn cơm xong, mẹ Nguyên Triều cảm kích nhìn Tâm Tâm nói:

“Tâm Tâm, cảm ơn cháu. May mà có cháu.”

“A, không có gì. Cháu cũng chỉ là tiện tay làm một chút, bác đừng để ý. Bác nghỉ ngơi cho chóng khỏe lại. Cháu về đây, có gì mai cháu lại qua thăm bác.” Tâm Tâm mỉm cười nói.

Không hiểu sao nghe Tâm Tâm nói ngày mai sẽ lại qua đây, trong lòng Nguyên Triều liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều, hắn bây giờ đang rất hoang mang, không biết nên làm gì, không biết nên bắt đầu từ đâu, mông lung với cả hiện tại và tương lai. Nhưng ít nhất khi có cô ở đây, hắn liền giống như có một điểm tựa tinh thần.

Hắn đưa Tâm Tâm ra cửa, đến khi trở lại trong nhà, mẹ Nguyên không nhịn được lại nói hắn:

“Con xem, Tâm Tâm ngoan ngoãn như vậy, tốt như vậy, không hiểu sao con lại không thích? Nếu con cưới Tâm Tâm, nhà chúng ta đã không đi đến một bước này."

“Mẹ!” Nguyên Triều xấu hổ, hắn biết mẹ hắn vẫn luôn rất thích Tâm Tâm, không thích Hoa An. Nhưng chuyện tình cảm, hắn đâu thể tự khống chế được. Hắn đối với Tâm Tâm có thích, nhưng không phải yêu. Hắn xoay người đi vào trong phòng, để lại mẹ hắn tiếp tục lải nhải ở đằng sau.

Hôm sau, Tâm Tâm lại đến giúp nhà Nguyên Triều nấu bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, giúp bác gái Nguyên cho bác trai ăn, sau đó mới cùng Nguyên Triều ra cửa bắt xe buýt đi chợ.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Nguyên Triều đi chợ, hắn cứ đứng ngơ ngẩn, ngó trái, ngó phải, không biết nên làm gì. Mấy bác gái bán rau, bán thịt thấy hắn liền không ngừng chào mời mua hàng, khiến mặt hắn không nhịn được đỏ lên vì xấu hổ.

Tâm Tâm thấy vậy, biết hắn không quen với mấy việc này, liền chủ động kéo hắn đến một cửa hàng thịt. Sau khi chọn lựa đủ thịt cho một tuần lại kéo hắn đến cửa hàng rau, tiếp đến là hàng mì, hàng gạo. Gia vị cô cũng mua giúp cho nhà hắn mỗi loại một ít.

Lúc ra về, chiếc xe tay kéo đi chợ của Tâm Tâm đã đầy đồ. Hai tay Nguyên Triều cũng xách hai cái túi lớn, hai người vừa đi vừa trò chuyện ríu ra ríu rít về những đồ đã mua được.



“Tâm Tâm, cám ơn em. Nếu không có em, anh thực sự không biết phải làm sao.” Nguyên Triều xúc động nói. Hắn là thực lòng biết ơn Tâm Tâm, cô không giống những người khác, không vì thấy hắn phá sản mà tránh né hắn, ngược lại còn giúp đỡ hắn nhiều như vậy.

Tâm Tâm huých tay hắn một cái, trách nhẹ: “Còn phải khách sáo với em như vậy sao? Thôi được rồi, chúng ta nhanh trở về đi kẻo hai bác lại mong.”

Về đến nhà, Tâm Tâm lại giúp hắn xếp đồ vào tủ lạnh, sau đó dậy hắn cách sử dụng bếp rơm để nấu ăn. Nhìn Nguyên Triều lóng nga lóng ngóng, đốt bếp mãi cũng không xong, Tâm Tâm ‘hì hì’ cười ra tiếng, sau đó động viên hắn: “Không sao, cứ từ từ, mỗi ngày tập một chút, anh sẽ sớm quen thôi.”

Nguyên Triều ngại ngùng giơ tay lên xoa xoa đầu, nhìn cô cười, hắn bất giác cũng cười theo. Đã lâu rồi hắn chưa cười vui vẻ như vậy, trước đây phải sứt đầu mẻ trán chống lại thế tấn công mãnh liệt của Trí Nhân, áp lực trong lòng đè nặng như núi, không thể cười nổi. Sau này phá sản, lại càng không thể cười nổi, chỉ cảm thấy bản thân vừa bất tài, vừa vô dụng. Bạn bè xa lánh, họ hàng xua đuổi, thực không dám ngẩng đầu lên. Bây giờ cười một cái, lại giống như được giũ bỏ gánh nặng trong lòng.

Ừ thì bắt đầu học lại mọi thứ cũng không tệ lắm đi, hắn nhìn Tâm Tâm cười, trong lòng không nhịn được mà suy nghĩ như vậy.

[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược số 1 là 75. Ký chủ làm tốt lắm!] m thanh quen thuộc của hệ thống 07 vang lên.

Nụ cười trên khóe khôi của Tâm Tâm lại càng tươi hơn.

Vật lộn một lúc lâu, cuối cùng Nguyên triều cũng thành thạo được việc đốt bếp rơm, khống chế lửa. Khuôn mặt hắn lấm tấm mồ hôi, đỏ ửng vì nóng, Tâm Tâm thấy vậy, đi vào nhà tắm, vắt khăn mặt, mang đến giúp hắn thấm mồ hôi, vừa thấm vừa nói:

“Nhìn anh kìa, mồ hôi đã đầy đầu…” đang nói, cô bỗng nhiên khựng lại, chợt nhớ ra hai người bọn họ đã hủy hôn, mấy hành động thân mật như vậy là không nên, liền lại rụt tay về, sau đó đưa khăn cho hắn:

“Anh tự lau đi, em đi đun nước uống.” Nói xong, cô xoay người đi cầm lấy ấm nước.

Nguyên Triều thấy cô đang lau cho hắn lại rụt tay về, cũng chợt nhớ ra, giữa hai người đã không còn có thể thân thiết như xưa, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thật mất mát.