Hệ thống 07: [Kiếp trước nguyên chủ đã tìm rất nhiều bác sĩ trị liệu chân cho Trí Nhân, nhưng không thành công.]
Tâm Tâm: [Tôi biết, vậy nên tôi mới hỏi chị. Chị có cách nào không?]
Hệ thống 07: […] Một lúc sau mới trả lời lại: [Trung tâm mua sắm của hệ thống có thuốc chữa được, nhưng cần phải đổi bằng điểm. Một viên thuốc là 20 điểm…]
Tâm Tâm:…..Không hiểu sao, cô cảm thấy mấy chữ cuối của hệ thống giống như…mang theo chút ngập ngừng, giống như không muốn cho cô biết thông tin này. [Vậy có thể ứng trước không?]
Hệ thống 07: […] […] […] [Có thể, tạm ứng trước, nhưng ký chủ sẽ phải trả lãi. Lãi tính theo tháng, một tháng là 2 điểm]
Tâm Tâm:….Sao chị không đi cướp luôn đi? Đây rõ ràng là tín dụng đen. Lãi là hẳn 10%/ tháng. Còn cao hơn cả lãi một năm của ngân hàng. Lãi một năm của ngân hàng hiện tại cũng chỉ có 8%.
Nhưng suy nghĩ lại, dù sao cô cũng cần chữa khỏi chân cho Trí Nhân, như vậy hắn ta mới có thể quay trở lại thành người thừa kế gia tộc, hỗ trợ cô trên con đường chia tách nam chủ và nữ chủ.
Tâm Tâm: [Được, cho tôi thuốc đi!]
Hệ thống 07:…Không hiểu sao nó lại cảm thấy ký chủ của nó đang nghiến răng….
….
Sáng hôm sau, tiếng chuông cửa gọi Trí Nhân tỉnh giấc. Hắn chống hai tay, dùng sức đẩy cơ thể lên xe lăn, lại từ xe lăn đi ra mở cửa.
Không ngoài dự đoán, ngoài cửa là Tâm Tâm.
Trong tay cô bưng một hộp đồ ăn, vừa thấy hắn liền nhoẻn cười: “Chào buổi sáng!”
Sau đó, cô ngạc nhiên phát hiện hắn đang đầu tóc bù xù, mặc bộ đồ ngủ ra mở cửa cho cô.
“Anh vừa tỉnh dậy sao? Là tôi đã đánh thức anh sao?”
Trí Nhân liếc nhìn thời gian trên di động, đã 8 giờ sáng.
“Không, tôi vừa thức dậy thì cô tới.” Nói xong, hắn đẩy xe lăn tránh sang một bên để cho cô đi vào nhà.
“Tôi đã mua đồ ăn sáng. Anh đi đánh răng rửa mặt rồi lại đây ăn sáng đi.” Tâm Tâm vừa nói vừa xếp đồ ăn đã được thêm thuốc chữa chân lên chiếc bàn ăn nhỏ ở gần khu vực bếp.
Hôm qua cô đã xác nhận với hệ thống 07, thuốc này có tác dụng hồi phục lại từ từ, nối liền các dây thần kinh đã bị đứt, nhưng sau đó, Trí Nhân vẫn cần phải tập vật lý trị liệu mới có thể đi được.
“Được.” Trí Nhân trả lời, nhanh nhẹn đẩy xe lăn về phía phòng tắm. Tâm Tâm nhìn theo, thấy hắn khi đến cửa tốc độ liền chậm lại, điều chỉnh chiếc xe lăn đi dần vào bên trong. Cuộc sống của một người tàn tật không dễ dàng, hắn lại còn không có trợ lý, gần như sau khi bị tai nạn, hắn đều phải nỗ lực làm mọi thứ một mình. Nhưng hắn vẫn vô cùng kiên cường, vô cùng cao ngạo, không chịu cúi đầu, điều này ít nhiều cũng khiến cô thấy khâm phục.
Tại sao gia tộc hắn lại mặc kệ hắn như vậy? Tâm Tâm khó hiểu nhìn theo hắn, nhưng cô không hỏi. Cô biết, những việc như thế này không thể hỏi, chỉ có thể đợi một ngày nào đó hắn tự chủ động nói ra với cô.
Hai người ăn sáng xong, trợ lý Diêu Nhi cũng mang laptop đến cho Tâm Tâm.
Cô liền ngồi trong phòng Trí Nhân làm việc luôn. Thỉnh thoảng lại quay ra hỏi hắn mấy việc liên quan đến mở gian hàng online độc quyền trên sàn thương mại quốc tế.
Thực sự phải thừa nhận rằng kiến thức của Trí Nhân rất nhiều, rất sâu sắc. Hắn hiểu chi tiết cụ thể, từ những yêu cầu lớn như chất lượng vải, khối lượng tối đa, tối thiểu có thể sản xuất, đến những yêu cầu nhỏ hơn như số năm hoạt động kinh doanh, bản quyền thương hiệu….
Tâm Tâm không cho hắn động vào máy tính, nhưng thỉnh thoảng cô hỏi hắn một số việc, cũng coi như là hắn đang làm một ít việc.
Những lúc Tâm Tâm không hỏi, Trí Nhân lại tập trung nghịch điện thoại. Đến giữa trưa, Tâm Tâm ngừng làm việc, định đưa Trí Nhân đi ra ngoài ăn cơm trưa, đến gần mới phát hiện, trên điện thoại của hắn là hình ảnh bộ sưu tập mới nhất của thời trang Tâm. Hắn đang lọc một số bộ quần áo, dùng phần mềm ghép vào hình ảnh nữ ca sĩ nhạc đồng quê nổi tiếng thế giới Blee.
Đây là một trong những kế hoạch của hắn, ghép ảnh sản phẩm với người nổi tiếng, đưa lên web dưới dạng một fan hâm mộ, tự làm và chia sẻ cho vòng bạn bè xem. Ngôn Tình Tổng Tài
Đương nhiên, người chia sẻ cho bạn bè xem cũng là một người có số lượng follow đông đảo.
Sau đó, sẽ tạo cả video trên một số ứng dụng video nổi tiếng như youtube, tiktok.
Phát hiện ra Tâm Tâm đã tới gần, Trí Nhân giật mình, vội vàng ấn nút đóng điện thoại. Tuy nhiên đã muộn. Tâm Tâm giận run người tịch thu điện thoại của hắn.
“Cấm làm việc trong ba ngày.”
Trí Nhân cười khổ: “Tôi chỉ là đang giải trí. Tôi thích ca sĩ Blee, nên làm mấy việc này cảm thấy rất vui vẻ, nhẹ nhàng.”
“Hừ! Không tin.”
Tâm Tâm không cho hắn cơ hội giải thích, đẩy xe lăn đến bên giường, để hắn đi lên, sau đó đẩy ra ngoài đi ăn cơm trưa.
Hai người chọn một nhà hàng phở gà ở gần chung cư. Ngồi xuống bàn, Tâm Tâm nhanh nhẹn lấy nước nóng tráng đũa, thìa đưa cho Trí Nhân. Sau đó cũng tự tráng một đôi cho chính cô.