“Cuốn sổ nhật ký nào?” Tâm Thái ngạc nhiên hỏi.
“Nhật ký của Tâm Tâm từ năm 7 tuổi.” Thấy Tâm Nhật An không nói gì, Tiêu Lưu Phong liền mở miệng giải thích thay.
“Tại sao nhật ký của Tâm Tâm lại phải đưa cho cậu?” Tâm Thái có chút tức giận, người thanh niên tên Tiêu Lưu Phong này luôn tỏ ra như cậu ta mới chính là người nhà của Tâm Tâm mà không phải bọn họ.
Tâm Nhật An nhìn cuốn sổ trong tay, đôi mắt phức tạp đưa cho Tiêu Lưu Phong.
Thông qua nhật ký của Tâm Tâm, hắn biết, Tiêu Lưu Phong là người mà em gái hắn tin tưởng.
“Đưa cho ba xem.” Tâm Thái giơ tay ra cầm lấy cuốn sổ, nhất thời, ba bàn tay đều nắm lấy cuốn sổ ở giữa không trung.
Tâm Nhật An buông tay ra trước, giọng hắn giống như nghẹn đi.
“Ba, ba đừng đọc. Con sợ là ba sẽ không chịu nổi.”
Nếu biết những điều Tâm Tâm đã phải trải qua trong mười hai năm qua, ba sẽ không chịu nổi. Sẽ hận chính mình tại sao không yêu thương, bù đắp cho em ấy ngay từ giây phút đầu tiên gặp lại. Sao lại còn phải cân nhắc đến cảm xúc của con gái nuôi mà bỏ qua cảm xúc của đứa con gái ruột mình thực sự yêu thương nhất.
Sẽ hận chính mình tại sao lại biến hai năm Tâm Tâm trở về nhà thành hai năm khổ sở hơn cả mười năm trên hành tinh rác rưởi!
Hắn nhớ, trong nhật ký của Tâm Tâm có đoạn viết cho ba năm em ấy 7 tuổi, mới bị bọn bắt cóc bỏ lại trên hành tinh rác rưởi được hơn 1 tháng. Những dòng chữ nắn nót, giọng điệu non nớt:
“Ngày…tháng…năm…
Ba ơi, hôm nay con lại đi đào rác, con đã dần quen được với việc này, con đã có thể đào được từ sáng đến tối, cũng kiếm được đủ đồ ăn, không còn bị đói nữa. Hôm nay con còn nhặt được một cái xẻng, có chiếc xẻng này, con sẽ không phải đào bằng tay nữa. Nếu ba nhìn thấy con bây giờ, chắc sẽ không nhận ra đôi tay của con gái nữa, khắp bàn tay đều là vết trầy xước, móng tay chứa đầy ghét bẩn, nhưng ở đây nước cũng phải tiết kiệm, con không thể phung phí vào việc rửa tay. Nhưng con gái cảm thấy thực tự hào vì đã có thể nuôi sống bản thân. Sẽ có một ngày, con gái cũng muốn trở thành người giống như ba ba, có thể nuôi cả nhà. Lúc đó, con sẽ nuôi ba, mẹ, anh trai, sẽ không bao giờ để mọi người phải vất vả.”
Sự giày vò này, để hắn chịu một mình đi. Ba mẹ đã già, sợ là sẽ không chịu nổi.
“Ba, đưa cuốn nhật ký của Tâm Tâm cho cậu ấy đi. Cậu ấy…là người Tâm Tâm tin tưởng nhất.” Tâm An Nhật nói.
Thân hình Tâm Thái hơi lung lay một chút, ông là ba, lại không được con gái tin tưởng bằng người ngoài?
Tâm Thái rút bàn tay ra khỏi cuốn sổ, quay ra nhìn Tâm Tâm nằm trên giường bệnh.
“Đã hết giờ thăm bệnh nhân, mời người nhà ra ngoài để bác sĩ vào thăm khám.” Nữ hộ sĩ từ bên ngoài đi vào, nhắc nhở mọi người rời đi.
Tâm Thái và Tâm An Nhật lưu luyến từng bước ra khỏi phòng. Trước đó, hai người đã trao đổi với bác sĩ điều trị của Tâm Tâm. Bọn họ nghe nói, thủ tướng chỉ đạo phải dùng mọi thứ tốt nhất, điều động bác sĩ giỏi nhất tinh tế đến cứu chữa cho Tâm Tâm. Nhưng hiện tại, vẫn chưa thể khẳng định liệu Tâm Tâm có thể tỉnh lại hay không.
Nếu Tâm Tâm không tỉnh lại…cả đời này bọn họ đều sẽ không có cơ hội đền bù cho cô.
—
Tiêu Lưu Phong tìm anh trai của hắn để thảo luận về việc làm phim.
Bộ phim này là trước đây hắn đề nghị với Tâm Tâm. Hắn nói có thể dựa trên cuộc đời của cô để dựng lên một bộ phim, đảm bảo sẽ đông người xem. Thực ra là hắn muốn lừa cô cho hắn đọc nhật ký. Nhưng lúc đó Tâm Tâm không đồng ý.