Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam

Chương 117: Trở lại tinh tế 4




Tối hôm đó, Tâm Như đã sà vào lòng ôm hắn khóc, nói không muốn phải xa rời ba mẹ và anh trai, còn nói sợ anh trai đã có em gái ruột rồi, sẽ không cần em gái nuôi như cô nữa.

Hắn đã yêu thương chăm sóc Tâm Như 10 năm, đâu thể chỉ vì sự trở về của Tâm Tâm mà xa lánh cô. Hắn dỗ dành cô, nói việc đó là không thể nào, trong lòng hắn, cô mãi mãi là người em gái mà hắn yêu thương nhất, không liên quan gì đến máu mủ ruột già. Dù Tâm Tâm có trở về, cũng không thể nào thay thế được cô.

Hắn nhớ lúc đó, Tâm Tâm đang đứng ở trong phòng, nghe rõ ràng những lời hắn nói với Tâm Như.

Lúc đó, hắn chỉ quan tâm làm sao để dỗ Tâm Như hết khóc.

Đối lập giữa một cô em gái rắn rỏi mặt mày mang cười và một cô em gái yếu đuối khóc lóc thương tâm. Hắn theo bản năng lựa chọn bảo vệ người sau.

Đó là cách hắn đối xử với Tâm Tâm trong ngày đầu tiên em gái trở về nhà sau 10 năm mất tích…

“Ngày…tháng…năm…

Tâm Như nói mất chiếc vòng tay mà anh tặng. Sau đó, một nữ giúp việc đứng ra nói rằng đã từng thấy em cầm chiếc vòng đó. Mọi người đổ xô vào phòng em, tìm thấy chiếc vòng ở trong đó. Em không biết tại sao nó lại ở trong phòng em. Em giải thích, nhưng không ai tin. Mọi người đều nói là em ăn cắp. Nói em đã đem thói ăn cắp của hành tinh rác rưởi trở về Trung Ương tinh. Em không có. Em không ăn cắp! Em ở trên hành tinh kia cũng chỉ có ăn rác rưởi, chứ chưa bao giờ ăn cắp. Em vẫn luôn nhớ em là em gái của anh. Em sẽ không bao giờ làm điều gì khiến anh phải xấu hổ. Em nhìn về phía anh, muốn tìm kiếm sự bảo hộ của anh như ngày còn bé, nhưng trả lại cho em lại chỉ là ánh nhìn khinh bỉ của anh trai. Anh, em thực sự không ăn cắp. Mọi người không tin em đã đành, sao anh cũng không tin em?..”

Hắn nhớ ngày hôm đó là bữa tiệc mừng ký kết dự án mới thành công, khách mời rất đông, ngoài người trong dòng họ, còn mời cả một số bạn bè thân thiết. Tâm Như đột nhiên nói không tìm thấy chiếc vòng tay mà hắn tặng đâu. Chiếc vòng tay đó đối với Tâm Như mang ý nghĩa rất lớn, là của anh trai tặng cô khi cô vừa đỗ vào đại học, giá trị lớn là một chuyện, quan trọng nhất đó là giá trị tinh thần.



Tâm Như khóc lóc xin lỗi hắn vì đã làm mất chiếc vòng hắn tặng. Hắn ôm cô vào lòng dỗ dành, bỗng nhiên, một nữ giúp việc đứng ra, ấp a ấp úng.

Sau đó mọi người liền gặng hỏi, nữ giúp việc nói đã từng thấy tiểu thư Tâm Tâm cầm chiếc vòng kia.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tâm Tâm.

Cô phủ nhận, nhưng không ai tin.

Cuối cùng, cô đưa ánh mắt về phía hắn, đôi mắt kia mang theo mong đợi, lại có chút cầu xin.

Đôi mắt trong trẻo quen thuộc, đâm vào tim hắn.

Lúc đó, trái tim hắn bỗng thảng thốt, cảm giác như thấy em gái nhỏ của hắn 10 năm trước, con bé mỗi lần gặp khó khăn đều nhìn hắn mong được anh trai che chở.

Hắn đã có xúc động muốn tiến đến bên Tâm Tâm.

Nhưng Tâm Như đang trong lòng hắn đột nhiên ôm chặt lấy hắn, khóc to hơn, nói vừa nãy Tâm Tâm còn gặp riêng cô, nói cô chỉ là đứa trẻ được gia đình nhận nuôi để thay thế cho Tâm Tâm trong khoảng thời gian Tâm Tâm mất tích. Bây giờ Tâm Tâm đã trở về, trong nhà này không còn chỗ cho một kẻ thay thế như cô.