Chủ ý vừa quyết, Thẩm Hạ Tri liền cúi người xuống, một tay hơi nâng người Tâm Khôi, một tay vén vạt áo cô lên đến qua ngực.
Phần bụng lộ ra, máu chảy ra từ vết thương đã thấm đẫm lớp vải băng bó.
Vết thương bị viêm thật nghiêm trọng, bảo sao hắn ta không bị sốt! Nhìn kỹ, máu thấm ra còn có màu đen! Chẳng nhẽ sừng của con lợn ma thú kia có độc?
Mặt Thẩm Hạ Tri hơi tái đi, hắn vội vàng cởi lớp băng ở phần bụng của Tâm Khôi ra xem.
Cởi xong.
Ủa? Sao bên trên vẫn còn một đoạn băng? Chẳng nhẽ phần ngực hắn ta cũng bị thương? Nhưng nhìn băng trắng bó gọn gàng như vậy, hẳn là vết thương ở ngực không đáng ngại.
Hắn vội vàng lau rửa vết thương ở bụng cho Tâm Khôi trước, sau đó đắp thảo dược lên, băng lại. Về phần độc này, hắn cũng có nhận thức một số thảo dược trị độc ma thú, chút nữa hắn sẽ đi tìm.
Băng xong vết thương ở bụng, Thẩm Hạ Tri lại nhìn phần băng ở ngực, nhíu nhíu mày, đằng nào cũng vậy, hắn kiểm tra một lượt luôn để tránh có vấn đề gì xảy ra.
Thẩm Hạ Tri càng tháo băng ngực càng cảm thấy có gì đó không đúng. Sao da thịt ở dưới lớp băng này lại trắng mịn như vậy? Vừa nãy băng bó phần bụng bị máu và dịch thảo dược che khuất nên hắn không nhận ra được sự khác biệt. Bây giờ nhìn ở khu vực này, đúng là khác hoàn toàn với da mặt và da chân tay đen nhẻm của Tâm Khôi!
Lại cởi lên trên một chút, có gì đó hơi gồ lên…
Tay Thẩm Hạ Tri như bị điện giật, vội vàng rụt lại.
Tâm Khôi….hắn….hắn…có ngực….
Tuy lớp băng vải chưa tháo hết, mới chỉ lộ ra một phần gồ lên hơi nhỏ, nhưng Thẩm Hạ Tri có thể chắc chắn đây là ngực…con gái.
Tâm Khôi là…là…nữ giả nam?
Tâm Khôi? Tâm Tâm? Bảo sao hắn cứ thấy Tâm Khôi trông rất giống Tâm Tâm, hóa ra chính là cô.
Mặt hắn xoát cái đỏ bừng lên.
Trái tim đập thình thịch không ngừng.
Không được, không thể nhìn!
Hắn quay mặt đi.
Không biết qua bao lâu, “Lạnh…” Tâm Khôi rên rỉ một tiếng.
Thẩm Hạ Tri nhớ ra cô đang sốt, hắn nhịn xuống xấu hổ, quay đầu lại, hai tay run rẩy, kéo vạt áo của cô xuống.
…
Tâm Khôi hôn hôn trầm trầm đến tận sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
“Cậu tỉnh rồi!”
Tâm Khôi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của Thẩm Hạ Tri.
“Tôi…tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Hai ngày! Cậu bị sốt cao hai ngày, nửa tỉnh nửa mê, làm tôi lo muốn chết!” Thẩm Hạ Tri tiến đến đặt tay lên trán cô.
Đã hạ nhiệt.
Hắn thở ra một hơi.
Tâm Khôi nhìn chằm chằm hắn, không hiểu sao, cô cứ cảm thấy hắn giống như đã thay đổi, nhưng lại không rõ là thay đổi ở đâu.
“Cảm ơn anh.” Cô chân thành nói, giọng vẫn còn yếu ớt.
“Cảm…cảm ơn gì chứ. Cậu là vì cứu tôi, nên mới bị thương.”
Thẩm Hạ Tri đối diện với ánh mắt cô, có chút bối rối, xấu hổ quay mặt đi.
Tâm Khôi càng ngạc nhiên.
Này, tôi chỉ cám ơn anh thôi, có cần phải khoa trương đến mức đỏ mặt lên như vậy không?
Thẩm Hạ Tri cầm mấy loại quả dại đến, đặt bên cạnh Tâm Khôi:
“Cậu có đói không? Đây là hoa quả tôi mới hái sáng nay. Cậu ăn tạm đi.”
Cô chống thân mình định ngồi dậy, Thẩm Hạ Tri liền vội vàng đi tới đỡ cô:
“Cẩn thận kẻo đau!” Hắn ân cần nhắc nhở, hai bàn tay thực tự nhiên đỡ lấy người cô.
Tâm Khôi:…!!!
Chẳng phải trước kia mỗi lần tôi tới gần anh đều tránh xa như rắn rết sao?
Còn nói tôi mặt dày vô sỉ?!
Hiện tại anh lại đang làm cái gì vậy hả?
Thân thân mật mật, săn sóc ôn nhu, đổi lại thành cô sởn da gà!