Thẩm Hạ Tri ngần như không kịp nghĩ ngợi, vội vàng tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, cắt ra một ít máu nhỏ lên mặt đá trên đó, ném chiếc nhẫn về phía cửa động. Chiếc nhẫn vừa rơi xuống đất liền dâng lên một vầng hào quang màu vàng.
“Đây là đá phòng ngự. Nó có thể giúp che chắn mùi và hình ảnh của người trong phạm vi bán kính 3 mét. Đám ma thú sẽ không phát hiện ra chúng ta.”
Thẩm Hạ Tri giải thích.
Là thần vật gia truyền của dòng họ Thẩm! Một lần kích hoạt có tác dụng trong ba ngày. Lần tiếp theo kích hoạt được là sau 1 tuần. Bởi vậy, trừ trường hợp bất đắc dĩ, Thẩm Hạ Tri cũng không muốn phải sử dụng đến.
Nghe nói chủ sở hữu của chiếc nhẫn này là ba của Thẩm Hạ Tri, không ngờ ba hắn lại giao cho hắn. Có thể thấy, hắn ở trong nhà rất được cưng chiều đi.
Khá giống một người bạn ở thế giới của cô.
Tâm Khôi ngồi xuống, bàn tay ôm chỗ vết thủng ở bụng, dù đã có đá phòng ngự, nhưng cô vẫn chưa dám lơi lỏng cảnh giác, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Thẩm Hạ Tri cố lết thân thể đến gần Tâm Khôi, “Cậu thế nào rồi?”, hắn nhìn vết thương ở bụng cô, hỏi.
“Chưa chết được!” Tâm Khôi trả lời, vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
“Cái gì mà chưa chết được? Cậu bị đâm thủng một lỗ lớn như vậy, chẳng nhẽ không cảm thấy đau sao?” Thẩm Hạ Tri có chút không thể nói nổi, lại có chút tức giận. Tên Tâm Khôi này, sao lại không biết quan tâm đến bản thân như thế?
Nếu không phải vì cứu hắn…Thẩm Hạ Tri nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn có chút khó chịu.
Hắn xoay người, đi đến chỗ đống rau cỏ hôm nay Tâm Khôi ra ngoài hái về, tìm được một ít lá dược thảo trị thương, đây là Tâm Khôi cố tình hái về cho hắn.
Thẩm Hạ Tri cầm một nắm lá thảo dược lên, dùng tay bóp nát, đi đến chỗ Tâm Khôi.
“Cậu cởi áo ra. Tôi đắp thuốc cho cậu.”
Tâm Khôi:…
Đối tượng công lược thế giới này sao động một chút lại đòi tôi cởi quần cởi áo để bôi thuốc vậy?
“Không cần, để tôi tự đắp.” Tâm Khôi giơ tay về phía Thẩm Hạ Tri, ý bảo hắn đưa lá thuốc cho cô.
Thẩm Hạ Tri có chút chần chờ, hắn nhìn số lá thuốc đã nát trong tay mình, lại nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô. Sao tay con trai lại thon dài, xinh đẹp như vậy?
Hình như chính bàn tay này trước đó đã đắp thuốc giúp hắn. Ủ𝘯g hộ chí𝘯h chủ 𝙫ào 𝘯gay { 𝘛𝚁U𝖬𝘛𝚁U𝒀Ệ N.𝑉𝘯 }
Khuôn mặt hắn hơi hơi đỏ lên.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược là 75.]
“Ừm…” Thẩm Hạ Tri khẽ ho một tiếng để xua đi cảm giác kỳ quái trong lòng, “Tự đắp không tiện, để tôi đắp cho cậu.”
“Ai bảo không tiện, tôi có thể tự làm, đưa cho tôi đi.” Tâm Khôi một tay ôm bụng, một tay vẫn giơ ra, kiên quyết muốn Thẩm Hạ Tri đưa thảo dược để tự mình đắp vết thương.
Thẩm Hạ Tri thở dài, có chút không hiểu sao tên Tâm Khôi này lại kiên quyết như vậy, “Được rồi! Vậy cậu tự đắp đi, nếu có cần tôi giúp gì thì cứ nói, đừng ngại.”
“Tôi đúng là có một việc cần anh giúp. Đó là trong thời gian tôi đắp thuốc, anh hãy quay mặt vào trong, không được nhìn ra ngoài. Tôi không thích bị ai nhìn thấy mình khi cởi áo.”
“Mẹ kiếp! Cậu có cần phải như con gái vậy không? Cậu có gì khác với tôi mà phải che che giấu giấu như vậy?” Thẩm Hạ Tri có chút vô ngữ, tên Tâm Khôi này, sao lại cứ để ý những thứ lặt vặt như vậy.
Hừ! Có rất nhiều thứ khác với anh, được không?
“Chỉ bảo anh quay mặt vào trong thôi, có gì khó mà anh lại lải nhải nhiều như vậy hả?” Tâm Khôi nhăn mày, trừng mắt với Thẩm Hạ Tri.
Hắn nhìn bộ dáng tức giận của cô, bỗng nhiên hơi hơi ngẩn người. Trông thực dễ thương! Rất giống…bộ dáng Tâm Tâm khi tức giận hắn!