Thái độ này chính là muốn nói, thanh tra toàn năng mà sao ấu trĩ thế không biết.
Phương Tiểu Tổ ho khan một tiếng, điềm tĩnh tường thuật: "Là thế này, tôi đang đi dạo gần đó thì bắt gặp nạn nhân rơi từ trên cao xuống. Tôi liền chạy đến xem thử, nhìn thấy cô ta đã chết, cuối cùng báo án cho các ông." Và có vẻ khá ngắn gọn xúc tích.
Trần Tiến vừa nghe vừa gật đầu. Song, ông nhìn Phương Tiểu Tổ một lượt từ trên xuống dưới, định nói gì nhưng thôi. Cuối cùng, ông không thể không để ý tới vị tiểu thư mặt mày đang không được tốt cho lắm kia. Khác với lần đầu gặp mặt, vị quý nhân này thay vì bận trang phục giản dị, giờ phong cách có phần nghiêm chỉnh hơn, khí chất không mấy khác biệt. Nhưng chẳng qua là...biểu hiện có hơi cộc cằn.
"Thì ra Tần tiểu thư cũng làm nhân viên ở đây? Thật trùng hợp, hay là nói chúng ta có duyên nhỉ?" Đều đụng nhau trong hoàn cảnh...khá đặc biệt. Cơ duyên của họ có lẽ là mấy cỗ thi thể chăng?
Tần Minh Hi không đáp lại ông ta, cô hằm hằm kéo ghế xoay trước bàn vi tính, rất khí thế ngồi xuống: "7 giờ 32 phút, khi diễn ra cuộc họp hội đồng ở tầng 16, tôi đã chứng kiến nạn nhân rơi xuống, trong chớp nhoáng, cách một lớp cửa kính."
"...."
Ai tinh ý hẳn sẽ nhận ra, điểm khác biệt giữa hai lời khai trên, nằm ở vấn đề thời gian.
Trần Tiến vốn đã quen với thái độ lãnh đạm trước đó của cô, biết cô là loại phụ nữ chẳng dễ gần chút nào, từ cử chỉ cho tới lời nói đều thuộc cái dạng "ta thích ta làm, không thích kệ ngươi", thành ra...vẫn nên dùng lời lẽ mềm mỏng đối đãi tốt với tiểu gia hỏa này: "Rồi sao? Tần tiểu thư với công tố Phương làm thế nào gặp nhau? Hơn nữa, còn tranh luận rất..sôi nổi, ở đây?" Rồi ông ta bỗng sực nhớ còn một câu chưa hỏi: "Hai người quen biết nhau từ trước à?"
"Là từ kiếp trước." Cô cười khỉnh, giễu cợt nói.
Nhưng có lẽ vì bản chất câu này quá giống một lời nói đùa nên Trần Tiến không mấy để ý.
Từ cái lúc nghe tới ba chữ "công tố Phương", Tần Minh Hi đã gườm gườm nhìn Phương Tiểu Tổ rồi, kết quả đối phương chẳng những không phản ứng, còn cứ như vậy mà ngó lơ cô. Máu nóng trong người không dưng bỗng muốn trào hết ra ngoài. Tuy vậy, chút lễ nghĩa cơ bản cô vẫn phải có, bèn cắn răng thuật tiếp: "Sau đấy, tôi lập tức kêu người trong công ty báo án. Còn bản thân thì chạy xuống tầng một, phòng ngừa có người đụng chạm hiện trường lung tung. Tiếp đó, tôi lại lên tầng thượng, muốn xem nơi nạn nhân nhảy xuống có manh mối gì, kết quả cư nhiên chạm mặt với Phương...Phương công tố." Hai từ cuối được cô đặc biệt kéo dài. "Vì nghi ngờ phương hướng tử vong của nạn nhân, chúng tôi đã quyết định điều tra camera an ninh trong ba thang máy của tòa nhà. Tôi thì yêu cầu hình ảnh camera từ ba tiếng trước, còn anh ta thì muốn tìm hình ảnh từ năm tiếng trước."
"Khoan đã, cô vừa nói hai người nghi ngờ phương hướng tử vong của nạn nhân? Có thể phiền nói rõ hơn không?" Trần Tiến cau mày, chợt phát hiện điểm mấu chốt trong lời khai của Tần Minh Hi.
Tần Minh Hi khẽ lướt đầu lưỡi trên cánh môi khô, nói: "Như ông đã thấy, nạn nhân tử vong do nhảy lầu. Nhưng trên cổ nạn nhân lại bị buộc dây thừng. Nhảy lầu kiêm thắt cổ, cách chết này vừa phiền phức vừa dở hơi, khi và chỉ khi nó là chủ ý của nạn nhân. Nếu nạn nhân chết không phải vì lí do tự tử, thì lại là một chuyện khác. Tại hiện trường tầng thượng nơi nạn nhân được cho là nhảy xuống, có một vài manh mối khiến tôi càng khẳng định, giả thuyết bị mưu sát khả quan hơn. "
Phương Tiểu Tổ vốn đã ngồi từ bao giờ. Anh lẳng lặng nghe, lẳng lặng nhìn, và cũng không có ý định bồi thêm câu nào. Thái độ bàng quang như thể anh không hề liên can vậy. Ừ thì trên thực tế, anh vốn dĩ không liên quan thật. Hơn thế nữa, cướp đất diễn của cô gái nhỏ kia, anh không nỡ...
Còn thanh tra Trần.
Từng chứng kiến Tần gia hỏa trổ tài một lần, Trần Tiến xem chừng rất tập trung tiếp thu lời cô nói. Vụ án vốn dĩ được mặc định là tự sát, qua tay cô lại thành mưu sát. Ông ta rất muốn xem xem, cô gái trẻ này sẽ trổ tài như thế nào. Nhưng kể cũng lạ, Phương Tiểu Tổ hàng ngày năng nổ tích cực, vậy mà giờ ngồi im ỉm không thèm nói câu nào. Trần Tiến nghĩ vậy, bèn quay sang thăm dò: "Công tố Phương, cậu nghĩ thế nào?"
Phương Tiểu Tổ bị điểm tên khẽ nâng mắt nhìn ông ta, chỉ thấy anh điềm nhiên nhún vai, bâng quơ liếc sang bạn Tần thanh tra: "Những gì tôi nghĩ Tần tiểu thư đều nói hết rồi. Dẫu sao, tìm vật chứng quan trọng hơn, việc đặt ra những giả thuyết có căn cứ thì đi đồng vẫn phải là vật chứng."
Người nào đó lạnh ngắt hừ một tiếng!
Phát ngôn như đúng rồi ấy, ba hoa!
"Ừ, cậu nói đúng." Trần Tiến gật gù, liền hướng Tần Minh Hi...
"Tần tiểu thư cho rằng vụ án này có khả năng là mưu sát, vậy cô có thể nói cho tôi một chút về những manh mối đó?" Ông ta phấn khởi hỏi.
Chà, vậy cũng phải xem xem ông ta đã nhìn qua hiện trường hay chưa.
Tần Minh Hi đương định trả lời thì túi áo khoác của cô bỗng rung nhẹ, cô khẽ sờ, là điện thoại.
Ai lại gọi tới vào lúc này chứ?
Cô rút điện thoại ra, màn hình nhấp nháy hiển thị hai chữ "ba ba".
Là ba...
Khá bất ngờ khi ba cô lại gọi đến vào tầm này, Tần Minh Hi gấp gáp đứng dậy: "Thứ lỗi, tôi sẽ quay lại ngay." Và mở cửa đi ra ngoài, trong sự ngơ ngác của Trần Tiến...
Không sao, mạch hay bị cắt cũng có thể nối lại mà.
Ấy thế mà, sau lưng ông ta đột nhiên truyền đến giọng nói điềm nhiên quen thuộc: "Này anh, kiểm tra camera thang máy khoảng năm tiếng trước đi. À, soát luôn cả lối thoát hiểm nữa, làm nhanh chút." Bằng không lại bị phang bàn phím vô mặt là đẹp.
"...."
Hớt hải chạy vội ra ngoài, cách phòng thu khoảng mười bước chân, Tần Minh Hi hít sâu một hơi, vừa bắt máy đã nở nụ cười tươi rói:
"Alo, ba ạ?"
"...Hi Nhi, bên đó thế nào rồi?" Đầu dây bên kia truyền tới thanh âm vô cùng trầm ổn, nhưng nếu nghe kĩ sẽ tìm thấy trong đó một sự lưỡng lự nho nhỏ.
Nụ cười của cô càng lúc càng trở nên ngượng ngập: "Ba, mọi thứ đều ổn mà. Không có.."
"Đừng gạt ba." Ba Tần trấn tĩnh cắt ngang lời cô: "Bản tin hiện giờ đang đưa tin rầm rộ, ba không thể không biết."
"...." Cảm thấy mình đang làm một chuyện thừa thãi...
Tần Minh Hi lần nữa hít sâu, nói: "Ba, người yên tâm, con nhất định sẽ mang thanh danh về cho tập đoàn. Tuyệt đối không để tập đoàn bị nhuốm đen."
Bên kia im lặng hồi lâu. Tần Minh Hi biết, ông hiện tại đang cảm thấy thế nào...
Ngạc nhiên, nghi ngờ, khó tin, cũng có cái gì đó gọi là phấn khởi, yên lòng. Tổng kết lại một câu, chắc chắn ông sẽ cho rằng con gái mình....
"Hi Nhi, có phải con bị mắc chứng đa nhân cách không?"
Vâng, liệu việc như thần chính là bản năng trời sinh của cô, tùy lúc thôi.
Tần Minh Hi khổ sở chống tường, cảm thấy cực kì lâm li bi đát: "Ba ơi, ba không thể nói như vậy được. Con không mắc bệnh tâm lí!"
"Ầy..."
Ba Tần khẽ hắng giọng, không nhẫn tâm đùa con gái nữa: "Hi Nhi, còn nhớ ba đã dặn dò gì con không?"
Cô ngẩn ra, rất nhanh đáp: "Ba dặn con, dù con có chuyện gì, cũng phải nói với ba."
"Còn nhớ coi như con cũng đặt ba ở trong lòng." Giọng ông đều đều: "Vậy vụ tông xe xuống vực đó là như thế nào?"
"....."
Mẹ ơi!
What can I do! What can I do!
Dường như cảm nhận được từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy sau lưng, cô hoảng loạn đánh mắt liên hồi, cuối cùng chỉ khi cố gắng bình ổn tâm tình mới dám mở miệng: "Cái đó...Ba à, không đáng nhắc tới đâu. Dù sao bây giờ con vẫn còn đứng đây nói chuyện với ba mà, ha ha!"
Không ngoài dự đoán của cô, giây tiếp theo thanh âm bên kia đã tăng thêm mấy phần: "Con còn dám cười?! Con có biết ba bị doạ sợ thế nào không? Mới đặt chân đến đó gần một tuần thôi mà đã xảy ra chuyện rồi! Tần Minh Hi con nghe đây, mau thu dọn đồ đạc rồi quay về Phủ Cẩm ngay! Chuyện tình cảm của hai đứa có thể bồi dưỡng sau đi, hấp ta hấp tấp có ngày mang hoạ sát thương đấy con ạ!"
Mặt mũi bạn nhỏ Tần bây giờ đã nhăn thành một đoàn, cô không muốn về, cô còn chưa kịp chuẩn bị tốt tâm lí...
"Ba ơi, ba nghe con nói. Khó khăn lắm con mới thích nghi được cuộc sống độc lập ở đây, đây chẳng phải là điều ba muốn sao? Hơn nữa con còn muốn chứng minh năng lực của mình, con sợ rằng khi về bên ba bản tính dựa dẫm của con lại tái phát. Chuyện tai nạn đó chẳng qua chỉ là xui xẻo, mạng con lớn lắm nên ba yên tâm. Con hứa sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, tuyệt đối không để chuyện này lặp lại lần nữa đâu! Con hứa đó!" Cô càng nói càng hăng, chỉ hận không thể giơ tay thề có trời đất chứng giám.
Đầu dây bên kia lại im lặng hồi lâu, những tưởng tiếp sau đó sẽ là một lời thoả thuận, thế nhưng...
[Sau đây là tin tức nóng, cộng đồng mạng mới đây đang rộ lên thông tin cô Tần Minh Hi, con gái độc nhất của ông trùm hãng hàng không đứng đầu Châu Đông Dương, với khả năng suy luận đáng ngưỡng mộ đã thành công phá giải vụ án giết người tại khu trung tâm thương mại Triều Bá vào hồi hai ngày trước. Vào sáng ngày hôm nay, thời điểm xảy ra vụ tự tử ở tập đoàn HOLL-4, sự xuất hiện của cô Tần ở hiện trường lại lần nữa khiến cộng đồng bùng nổ, tất cả đều bày tỏ sự mong chờ cho màn thể hiện của cô....]
Tần Minh Hi: "....." Ớ, mình nổi tiếng trên mạng từ bao giờ thế?
Ba Tần: "....." Phải con tôi không vậy?
Im phăng phắc......
Người lên tiếng đầu tiên là ba Tần: "Được lắm con gái, ba còn không biết Hi Nhi lại có niềm đam mê mãnh liệt với trinh thám đấy."
Bạn nhỏ Tần lần nữa rơi vào thế khó: "Không...không đâu ba ơi! Chẳng qua lúc đó con chỉ là người đầu tiên phát hiện ra nạn nhân thôi mà..." Thật oan uổng, việc từ trên trời rơi xuống làm sao cô tránh được.
Giọng ba Tần vang lên, cực kì nghiêm túc: "Hi Nhi."
"Dạ thưa ba?" Cô ngẩn người đáp.
Cách một lớp màn hình cô có thể nghe thấy rõ cả tiếng thở dài não nề của ba mình: "Ba biết, con không yên tâm. Nhưng nếu như con vì công lí mà gây thù chuốc oán với ai, thì điều đó sẽ không có lợi cho con. Hi Nhi, lần này quan điểm hai cha con ta mặc dù vẫn không đồng nhất, nhưng mục đích của con đã chín chắn và tích cực hơn hẳn. Tuy vậy, con vẫn nên nghe lời ba, đừng dành quá nhiều thời gian cho những thứ không thuộc phạm trù của con. Hi Nhi, ba nói nhiều như vậy, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn tốt cho con mà thôi."
"....." Tần Minh Hi im lặng lắng nghe. Cho đến khi ba Tần đã nói hết, cô bấy giờ mới rũ mi mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Con biết rồi, lời ba nói, con sẽ ghi nhớ kĩ." Đương nhiên, không đồng nghĩa với việc con tán đồng quan điểm của ba...
Cúp máy, cô ủ dột nhìn màn hình điện thoại, trong lòng nổi lên từng tầng mâu thuẫn xếp chồng lên nhau...
Lần đầu tiên bị phụ huynh giáo huấn, cảm giác cũng thật khó nói thành lời...