Nữ Phụ Phá Án

Chương 1: Ranh giới hư vô




Bầu trời mưa tầm tã, tiếng giật đì đùng của sấm chớp kết hợp với tiếng gió rít chém ngang không trung, cảnh vật qua làn mưa mơ hồ khó nắm bắt.

Đất núi gồ ghề, nước mưa tuôn xuống liền tạo thành những vũng nước to nhỏ lỗ chỗ. Rừng cây rậm rạp, lại kết hợp với sắc thái âm u của trời đất, nghiễm nhiên tách biệt hoàn toàn với cảnh phồn hoa bên ngoài của thành phố Đồng.

Giữa rừng núi thấp thoáng hai bóng hình lướt qua cực nhanh. Từng dấu chân in lên mặt đất đầy bùn, rất nhanh bị nước mưa gột rửa mất dạng...

"Đứng lại! Tôi kêu anh đứng lại!" Một cô gái nhỏ nhắn mặc cảnh phục đang không ngừng chạy trên đường mòn, điên cuồng đuổi theo bóng hình đen từ đầu đến chân. Cô vừa cố gắng rút ngắn khoảng cách với hắn, vừa gào lớn "Phương Tiểu Tổ, đừng trốn tránh nữa! Mau chấp nhận đầu thú đi!"

Dường như bỏ ngoài tai lời cô nói, hắn vẫn tiếp tục chạy thục mạng vào sâu trong rừng. Hai bên cây cối không ngừng rung lắc dữ dội bởi gió lốc, đường mòn không còn trải dài, bùn đất nhão nhoẹt dưới chân dần dần bị thay thế bằng mỏm đá nhọn và thân cây khô nằm ngổn ngang.

Tần Minh Hi không vì địa hình mà bỏ xa hắn, dù phải dốc toàn mạng cô cũng cam, nhất định lần này cô phải lôi tên tội phạm kia ra ngoài ánh sáng. Nước mưa tát lên mặt cô, từng giọt từng giọt không ngừng chảy xuống gương mặt thanh tú nhưng nghiêm nghị đến đáng sợ. Đôi con ngươi màu hổ phách như toả ra ánh sáng kì dị, xuyên qua màn mưa trắng, nhắm thẳng vào mục tiêu lúc xa lúc gần. Cô nghiến răng, đôi môi vì mưa lạnh làm cho trắng bệch. Tay cô lăm lăm khẩu súng chuyên dụng của cảnh sát, thỉnh thoảng lại bắn một phát hòng cầm chân đối phương nhưng bất thành.

Khi phát giác ra chân tướng vụ án, cô lập tức chạy đi tìm hung thủ. Không may hắn lại lựa chọn tẩu thoát vào ngay lúc này khiến cô không kịp trở tay, chỉ có thể tức tốc gọi về sở điều người đến. Nhưng cô biết, quá muộn, cho dù họ có tới cũng chưa chắc vây bắt được hung thủ. Nhưng với trách nhiệm là thanh tra hình sự, cô không thể không mạo hiểm. Mặc dù cô có linh cảm, chờ đợi cô phía trước chính là Tử Thần.

Không biết qua bao lâu, bầu trời dần chuyển từ đen kịt sang xám trắng, có điều mưa vẫn tuôn như trút nước. Tần Minh Hi chạy đến nỗi đầu óc hơi choáng váng, cô cố gắng ổn định tầm nhìn, mấy giây sau lập tức ngẩn ra...

Phía trước chính là mỏm đá. Cư nhiên lên tới đỉnh núi rồi?

Tên tội phạm có lẽ cũng ngỡ ngàng, hắn chạy đến vách đá liền dừng lại, hoảng loạn quay đầu tìm đường khác nhưng đã muộn. Ba phần tư hướng đi đều bị không trung nuốt trọn, dưới chân là vách núi. Hắn ngó đầu, bên dưới chỉ có vực sâu, nếu rơi xuống sẽ chết vô cùng thảm.

Trước mặt hắn, Tần Minh Hi đội mưa điên cuồng lao đến, cô chống tay lên đầu gối thở mạnh một hơi, liền thẳng lưng nhìn hắn cười giễu cợt " Phương Tiểu Tổ, anh đừng nhờn với tôi! Có cố thế nào thì sớm muộn anh cũng phải chịu tội trước pháp luật thôi!"

Lông mi Phương Tiểu Tổ khẽ run, tóc mai ướt đẫm dính chặt lấy thái dương hắn, thân hình mét tám đứng lặng trên vách đá cao càng thể hiện rõ sự cô độc. Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn chợt trở nên âm trầm, nhìn cô cười đầy thâm ý "Vậy sao? Nhưng thật tiếc, thanh tra Tần, đánh giá thấp con người tôi chính là sai lầm của cô."

Gương mặt trắng bệch của Tần Minh Hi đanh lại, lòng bàn tay nắm chặt thành quyền, giận quá hoá cười nói "Phương Tiểu Tổ, con người anh quá hèn nhát, muốn tôi đánh giá cao là chuyện khó đấy!"

Phương Tiểu Tổ im lặng hồi lâu rồi nhếch miệng "Cô nói không sai. Nếu không hèn nhát thì việc gì tôi phải lẩn trốn. Mọi tên tội phạm đều hèn nhát. Có điều con người tôi trước giờ tuyệt đối không chấp nhận việc bị khống chế. Mạng là của tôi, muốn sống muốn chết thì cũng chỉ mình tôi mới có quyền định đoạt. Vĩnh biệt, cô thanh tra nhỏ!" Nói xong hắn lập tức quay đầu, dứt khoát thả người xuống dưới. Nhưng Tần Minh Hi nào có chịu để yên, cô hét lên một tiếng, chạy như bay tới ngã sấp bên vách đá, một giây trước cô đã nắm được cổ tay hắn. Cô nghiến chặt răng, mang hết sức lực từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ kéo hắn lên, gằn từng tiếng "Phương Tiểu Tổ anh nghe cho rõ đây! Dù anh có chết thì Tần Minh Hi này cũng quyết theo anh tới tận âm tào địa phủ, ghì đầu anh cáo tội với Diêm Vương!"

Mắt cô long lên nhìn chòng chọc Phương Tiểu Tổ khiến hắn ngẩn người, nhưng rất nhanh khuôn mặt điển trai của hắn lại treo nụ cười nửa miệng, ánh mắt dần trở nên nhu hoà đến mức khó tin: "Tần Minh Hi, thả tay ra!"

"Không!"

"Mau buông ra!"

"Không, đời, nào!!!" Giọt nước đọng trên mắt cô tuôn xuống, chẳng rõ là nước mưa hay nước mắt.

"Tần Minh Hi, tôi không muốn liên luỵ đến cô. Cô mà chết thì nợ này tôi gánh không nổi đâu." Giọng hắn ngọt ngào như đang dỗ một đứa trẻ.

"Chính vì vậy anh phải cố sống cho tôi!"

Có lẽ do làn da bị kéo căng quá mức dẫn đến rách toạc, máu từ trong cánh tay áo Tần Minh Hi chảy xuống, run rẩy truyền tới cổ tay hắn.

Tần Minh Hi cắn răng nhịn đau, khó nhọc nói: "Phương Tiểu Tổ, cầu xin anh, anh nhất định không được chết. Anh không cố ý giết người, toà án cũng sẽ dựa vào chứng cứ chứng minh điều đó mà giảm nhẹ tội cho anh. Anh vẫn có cơ hội sống cuộc sống mới, đừng ngu ngốc như vậy! Nào...mau, mau leo lên đi!... Chết tiệt! Sao anh nặng quá vậy! Anh là heo à!!!" Càng nói tiếng nấc nghẹn từ cổ họng càng bật ra, cô khóc thật rồi...

Phương Tiểu Tổ chăm chú nhìn cô, dẫu cơ thể đang lơ lửng trên không trung nhưng vẻ mặt của hắn còn bình thản hơn cô. Có điều, không biết từ lúc nào, sâu trong ánh mắt hắn đã tồn tại một tia đau lòng khó tả.

Vách đá không hề chắc chắn, từng mảnh đá nứt vỡ rơi xuống bên dưới. Cả hai đều biết, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn vách đá sẽ...

Nửa cánh tay buông thõng của hắn bỗng giơ lên nắm lấy cổ tay trắng ngần bấy giờ đã toàn máu kia, cố sức gỡ "Tần Minh Hi, đừng cố chấp, nếu không cả cô cũng sẽ chết."

"Anh câm miệng cho tôi!!!" Cô không nghe!

"Tần Minh Hi, cô quá ngây thơ, quá lương thiện. Một tên tội phạm nhơ nhớp bẩn thỉu như tôi không đáng để cô làm vậy..."

"Đó là nghĩa vụ của tôi, anh câm miệng! Mẹ kiếp! Bọn rùa bò kia sao còn chưa tới?!!!"

Dưới thân cô truyền đến tiếng lách tách, vách đá bất chợt nghiêng xuống. Hai người lập tức tuột xuống mấy phân. Tần Minh Hi càng khẩn trương và hoảng loạn, cô dốc sức định kéo nhưng không, toàn thân cô như bị xé làm đôi, đau đớn vô cùng. Cô biết cô không thể cứu hắn. Nhưng bản tính cố chấp trời sinh không cho phép cô làm vậy.

Phương Tiểu Tổ sớm đã ý thức tính nghiêm trọng của sự việc, khuôn mặt hắn không còn giữ được sự thản nhiên ban đầu, hắn nghiến răng, gằn lên gần như ra lệnh:

"TẦN MINH HI!!!"

"TÔI KHÔNG BUÔNG!"

Điều tồi tệ nhất rồi cũng phải tới, khoảnh khắc nghe đâu đó tiếng đồng nghiệp kêu gọi trong rừng núi, cô còn chưa kịp hi vọng thì vách đá sạt một tiếng lập tức vỡ ra. Cả Tần Minh Hi và Phương Tiểu Tổ đều mất điểm tựa, vẫn duy trì tư thế nắm chặt tay nhau lao xuống vách núi.

Trước khi mất đi ý thức, Tần Minh Hi chợt cảm thấy toàn thân như rơi vào lòng ai đó, bị siết chặt không thể cử động. Chóp mũi đột nhiên truyền đến mùi hương khác lạ khiến cô ngẩn người giây lát, sau liền mệt mỏi nhắm mắt...

Kết thúc rồi...

Nửa ngày trôi qua, trời tạnh hẳn, sau nhiều giờ tìm kiếm đội cảnh sát hình sự thành phố Đồng cuối cùng cũng thấy hai thi thể dưới chân núi. Hai thi thể ôm chặt nhau, thậm chí cánh tay của thi thể người đàn ông còn ôm chặt đầu người phụ nữ như đang bảo vệ cô. Còn cô gái xấu số thì vùi mặt vào lòng người đàn ông, cánh tay mảnh khảnh vẫn theo bản năng ôm chặt eo đối phương. Máu của họ kết hợp tạo thành một vũng lớn. Vì thời gian co cứng kéo dài nên phía pháp y không có cách nào tách hai thi thể ra được. Cuối cùng, bởi vì hết cách, cấp trên liền quyết định đưa hai người nọ đi hoả táng chung, dẫu biết quyết định này nghe thật khôi hài...

Một thanh tra toàn năng và một tên tội phạm.

Nực cười lắm đúng không?