Cho nên sau này bọn họ có việc hay vấn đề gì không hiểu có thể tìm hai vị sư Huynh và sư tỷ giải quyết, đối với đám nhỏ mà nói nơi này hoàn toàn xa lạ nên chắc chắn phải có người dẫn dắt.
Bọn họ băng qua con đường hoa lớn, đi qua đường nhỏ cuối cùng cũng tới nơi, vậy mà là một đỉnh núi không chỉ đám hài tử ngơ ngác đến cả Mạn Nhu cũng ngẩn ra, nàng cứ tưởng nơi ở là chỗ bằng chứ hay là ở giữa sườn núi nhưng ở trên núi điều này không khỏi quá tàn nhẫn đi, leo cao như vậy không phải mệt chết, bọn họ lại toàn hài tử.
Chưa chờ đám hài tử phản ứng Mạc Nghiêm dùng kiếm phi hành bay lên đỉnh núi chỉ nói chờ bọn họ trên núi, chỉ để lại cả đám vẻ mặt không tình nguyện nhìn lên những bậc thang cao không thấy điểm dừng.
Mạn Nhu nhìn Mạc Nghiêm biến mất liền hiểu ra đây chỉ là thử thách bọn họ mà thôi, thật ra con đường tu tiên đã tràn gập thử thách mà không phải là bằng phẳng, nếu mới chỉ leo núi đã không muốn vậy tu tiên gì nữa, cho nên nàng là người đầu tiên bước lên bậc thang.
Đám hài tử thấy Mạn Nhu đi trước, mới đầu còn do dự nhưng dần dần cũng có một hai người đi theo lên cả đám liền đi, đám hài tử cũng chỉ dám oán thầm cũng chỉ dám than vài câu liền bước tiếp.
Bọn họ cũng biết bản thân đã chọn con đường tu tiên thì không thể quay đầu, cũng không thể quay về nếu cứ như vậy về chắc chắn sẽ bị mọi người xỉ nhục chết đi, dù sao nơi này là thực lực vi tôn mốn sống tốt phải có thực lực nếu không cũng chì là đá kê chân cho người mà thôi.
Mạn Nhu nhìn hài tử bước theo bản thân mà không do dự nàng hơi kinh ngạc một chút, là một nam hài tử so với nàng còn nhỏ gầy hơn cả người mang hơi thở tang thương đặc biệt khó gần lúc đầu nàng cũng không thật sự chú ý lắm, nhưng dù sao cũng là hài tử đi sát nàng nhất không chú ý cũng thật khó. Nhìn sắc mặt nam hài thật sự không tốt cơ thể cũng sắp tới cực hạn nhưng vẫn kiên trì bước từng bậc thang một điều này khiến một y sư như Mạn Nhu thật khâm phục nàng dù sao ý thức cũng là ba mươi tuổi kiến trì không vấn đề hơn nữa nàng còn có thần khí thiên thư, điều chỉnh hô hấp kiên trì tới đỉnh núi nàng nghĩ có thể, nàng cảm thấy bản thân nên giúp hài tử này nàng nhìn được hắn giống đám người Vân Hùng trước bọn họ đều giống nhau, lúc đi vị phu nhân của chưởng thôn cho bọn họ một tay nải trong đó có một ít nương khô, có nước, không nhiều lắm nhưng nam hài này thật sự cần nước nếu không nàng nghĩ hắn sẽ không kiên trì được bao lâu leo núi thật sự mất nước rất nhiều nếu không điều chỉnh hô hấp sẽ rất khó khăn.
Nàng phát hiện mấy đám hài tử khác đều có tay nải, nhưng hài tử này cái gì cũng không có y phục thật sự rất khó nhìn ra hình dạng, có thể nhìn ra vết thương chằng chịt trên da. Mạn Nhu cố ý đứng lại chờ nam hài vậy mà nhìn thấy cảnh này bất giác cảm giác sót xa rốt cuộc nam hài này đã trải qua những gì, ai lại đối xử với mội hài tử xuống tay nặng như vậy, điều này đối với xã hội chủ nghĩa ở hiện đại bảo vệ trẻ em như nàng cảm thấy bức xúc.
Nam hài cũng nhìn Mạn Nhu, hắn có chút khó khăn bước từng bước, đối với Mạn Nhu hắn có chút khâm phục vì nàng là người đầu tiên bước đi, hắn sống ở một thôn nhỏ phụ thân bị người ta đánh chết còn mẫu thân hắn bị bọn khốn khiếp côn đồ hiếp dâm tới chết vậy mà hắn đều chứng kiến lúc đó hắn cứ nghĩ bản thân cũng sẽ bị giết không ngờ bị bọn họ bán hắn làm nô lệ, những ngày tháng ở chung với đám buôn người giống như địa ngục, hắn bị đánh đập bị bỏ đói vì không ai mua hắn. May mắn hắn trốn thoát, lại được tiên nhân cứu giúp, trắc ra hắn có linh căn lên đưa hắn tới đây, đối với hắn sống tiếp cũng chỉ vì phụ mẫu, mẫu thân trước khi chết nói hắn nhất định phải sống, hắn sẽ trở lại báo thù cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, cho nên vừa thấy Mạn Nhu đi đầu hắn liền đi theo.
Hắn không hiểu vì sao Mạn Nhu lại chờ hắn, nhìn túi nước trước mắt hắn kinh ngạc nhìn Mạn Nhu từ lúc phụ mẫu hắn mất chưa có ai tốt với hắn cả ai nhìn thấy hắn cũng ghét bỏ vì hắn quá dơ, trên mặt hắn còn có một vết sẹo lớn vì hồi nhỏ bị bỏng, vì vậy nhìn hắn càng thêm dữ tợn vì vậy đám hài tử kia không ai nguyện ý tới gần hay nói chuyện với hắn, vậy mà tại sao.
- Cầm đi!
Mạn Nhu đưa túi nước vào tay Mao Đầu rồi bước tiếp, nhìn túi nước Mao Đầu ngơ ra đôi mắt ươn ướt lần đầu tiên hắn được giúp đỡ, nàng cũng không ghét bỏ hắn Mao Đầu uống gụm nước bắt đầu bước tiếp, hắn cũng thật sự khát nước cổ họng khô rát cũng không thể không uống nước nếu không hắn sợ bản thân hắn sẽ không trụ nổi.
Mạn Nhu nhìn hắn uống nước khoé khẽ mỉm cười, nhìn xuống nàng cũng đi được một khoảng xa càng đi lên cao mọi thứ phía dưới càng nhỏ bé, đối với đoạn đường phía trước Hàn Mạn Nhu nàng càng thêm kiên định.
Phía trên đỉnh núi một lão giả mặc trường bào ngồi xếp bằng râu tóc bạc trắng sắc mặt lại rất hồng hào, bên trái, phải một nam một nữ đứng, nam anh tuấn gương mặt cương nghị nhìn là một người chính trực, nữ gương mặt xinh đẹp mỉm cười ôn nhu. Còn một đám hài tử đành ngồi xếp bằng nhìn về phía đường nơi cuối bậc thang bọn họ đang chờ đồng môn chờ đám người Mạn Nhu, chỉ khi đủ mới có thể bắt đầu tu tiên lên đám hài tử tới đây trước cũng chỉ làm quen xung quanh chọn nơi ở trước mà thôi, nên cả đám đều mong chờ ngày hôm nay, bọn họ sẽ chính thức trở thành tiên nhân.
Mạc nghiêm bay lên đỉnh núi, nhìn thấy lão giả liền kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc Mẫn, Phan Tử Long, hai bọn họ đối với hắn nháy mặt biểu cảm bọn họ cũng không biết, hai bọn họ nhìn thấy đại trưởng lão cũng thật kinh ngạc được không, bọn họ đối với đại trưởng lão thật sợ hãi nếu biết là đại trưởng lão thì bọn họ đã kéo cả ngoài môn các vị cao tầng tới rồi sao lại chỉ có hai người tiếp đón chứ, bình thường cũng chỉ là chân quân tới mà thôi không ngờ lần này lại là đại trưởng lão Lý Thiên chứ. Hai bọn họ đã thông chi cho các vị cao tầng ngoại môn, còn chưa kịp thông báo cho Mạc Nghiêm nên mới có một màn này.
Mạc nghiêm đối với đại trưởng lão Lý Thiên cung kính chào, cả người đều toát mồ hôi thầm mắng mấy tên khốn khiếp thu đệ tử năm nay chắc chắn dấu hắn không phải chỉ có thiên linh căn, hắn chắc chắn có cả biến dị thiên linh căn, nếu không đại trưởng lão làm sao lại phải đích thân tới nếu biết hắn phải đối với đám hài tử này tốt hơn chút, làm gì chật vật như bây giờ.
Lý Thiên ông không hề mở mắt, chỉ ngồi một chỗ khiến ba người đứng sau như kiến ngồi trên chảo nóng, ba người âm thầm kêu khổ chỉ thầm mong ngũ trưởng lão Bạch Hạo mau nhận được thông chi tới đây một hóa thần ngồi đây bọn họ thật áp lực, cả tông môn cũng chỉ có ba người hóa thần kì sư tôn, một là môn chủ Tiêu Tuấn Hào, hai là đại trưởng lão Lý Thiên, ba là Ngô Thạc Bá phong chủ.
Bình thường cùng lắm cũng chỉ là một vị nguyên anh chân nhân tới, dù sao cũng là thông chi nhập môn, còn đại lễ bái Môn chủ sẽ là năm sau bọn họ sẽ được gặp tất cả các vị cao tầng trong tông môn dù sao bọn họ chỉ là đệ tử mới phải đợi môn chủ xắp xếp thông chi nên phải chờ tới năm sau.
Đệ tử mới nhập môn phải học tập, về lễ nghi, lịch sử của Đại Lộ Thánh Tiên Tông đây là bắt buộc mỗi một đệ tử mới đều như nhau không ai ngoại lệ.
Còn đám hài tử bên dưới đều trật vật mồ hôi nhễ nhại nắng bắt đầu chiếu xuống, khiến cả đám cành mệt có hài tử ngồi bết xuống, có hài tử trực tiếp bật khóc, có hài còn nói không muốn đi nữa không muốn làm tiên nhân nữa. Mạn Nhu lắc đầu bọn họ cũng chỉ là hài tử ở hiện đại nàng lúc mười tuổi đến cái nhà còn không quét, chén còn không biết rửa, đừng nói là phải xa gia đình, còn bắt leo núi ít cũng phải cả cây số đi đường bằng còn thấy mệt huống hồ còn phải đi đường núi.
- Đứng nên, đi tiếp hết đi các ngươi ngồi đó là được về nhà sao!
Mạn Nhu kinh ngạc nhìn nữ hài tử nói nữ hài có khuôn mặt tinh xảo nhìn là biết sống trong nhung lụa từ bé, nghe nàng nói mấy hài tử khóc liền gừng lại mấy nam nữ hài đang ngồi cũng đứng lên bắt đầu đi tiếp, nhìn nữ hài dẫn đầu Mạn Nhu đối với nữ hài này ấn tượng rất tốt có khí chất.
Nàng nhìn về phía Mao Đầu tuy hắn gầy yếu nhưng không để bản thân bị thụt lùi, nàng đối với hài tử cổ đại coi trọng hơn rất nhiều so với hiện đại đám trẻ này phải nói thật sự rất giỏi.
Nhờ sự cố gắng nỗ lực bọn họ đã tới nơi, cả đám đều rất vui mừng ngay cả Mạn Nhu cũng vui vẻ tơi nơi thật sự tới nơi, không phải không còn sức lực bọn họ thật sự muốn nhảy lên hoan hô, vừa tới nơi cả đám đều ngồi bệt hết xuống đất mặc kệ trước kia thân phận như thế nào bây giờ đám hài tử cảm giác như được giải phóng vậy.
Tới khi đám hài tử tới Lý Thiên mới mở mắt đối với đám hài tử gật đầu bày tỏ hài lòng, đây là tu tiên giới muốn tu tiên bắt buộc sẽ phải chịu khổ đây mới chỉ là bắt đầu, sau này chân chính bước vào tu luyện sẽ khổ hơn thậm chí hy sinh cả tính mạng.
Triệu Ngọc Mẫn mỉm cười ôn nhu tới nàng phất tay một luồng năng lượng hệ mộc bay tới khiến cả đám hài tử đang thở hồng hộc đứng lên không nổi liền thoải mái nói không lên lời, đám hài tử hai mắt tỏa sáng nhìn Triệu Ngọc Mẫn quá soái rồi, tiên nữ thật lợi hại.
Nhờ sức mạnh trị liệu của tiên nữ cả đám hài tử thần thanh khí sảng giống như lúc nãy leo núi không phải bọn họ vậy, đám hài tử đều hướng về Triệu sư tỷ cảm tạ.
Triệu Ngọc Mẫn giới thiệu nàng là sư tỷ Triệu Ngọc Mẫn sau này sẽ quản ký túc xá nữ, liền giới thiệu đại trưởng lão Lý Thiên kêu bọn họ cúi chào, cả đám rất nhanh đồng thanh hô.
- Bái Kiến Đại Trưởng Lão!
Nhìn đám đệ tử chắp tay cúi chào Lý Thiên hài lòng gật đầu nói.
- Bổn tôn là đại trưởng lão Lý Thiên, bổn tôn tới không phải đón các ngươi nhập môn, bổn tôn chỉ muốn biết trong các ngươi ai là phong hệ thiên linh căn?
Nghe vậy Mạc Nghiêm khuân mặt thấy máu vậy mà có phong linh căn, trời ạ vậy mà hắn không biết hắn nhất định phải điều tra là vương bát đản nào dấu.
Còn Triệu Ngọc Mẫn và Phan Tử Long cũng hiểu ra phải biết rằng Đại trưởng lão Lý Thiên là phong linh căn trăm năm nay ông cũng không thu một đệ tử nào vì không có phong linh căn nên đại trưởng lão nhất quyết không thu đồ đệ không phải phong linh căn, mặc cho môn chủ cố ý chọn thiên linh căn biến dị khác đại trưởng lão đều không thu, bây giờ lại có hài tử phong hệ hỏi sao Lý trưởng lão lại xuất hiện ở đây.
Hai bọn họ không hẹn mà nhìn Mạc Nghiêm, kiểu ( ê có phong linh căn sao ngươi không nói sớm), nhìn hai người Mạc Nghiêm cười khổ lắc đầu (hắn cũng không biết), nếu biết hắn sẽ tự tay đón từ phi thuyền rồi sau đó trực tiếp coi như tổ tông, làm sao lại lạnh nhạt ngồi uống trà chờ người ta tự tìm tới môn chứ, nếu đại trưởng lão mà thu đệ tử vậy theo bối phận bọn họ phải gọi một tiếng sư thúc đấy, nghĩ thôi cũng khiến hắn xanh mặt, hắn nghĩ xem chắc nhắn chưa đắc tội gì hài tử nào đi.
Bọn họ đều nhìn về phía sư muội, sư đệ mới xem ai là phong linh căn, ngay cả Lý Thiên ông cũng kích động, ông đã chờ đệ tử có phong linh căn lâu lắm rồi mãi mới có một cái phong hệ ông không nhịn được trực tiếp tới đây chờ mặc dù chờ tới lễ bái sư tôn, môn chủ sẽ biết, chắc chắn không ai dám dành đệ tử với ông nhưng ông vẫn không nhịn được tới đây trước.
Mạn Nhu ngơ ra vậy mà tới tìm nàng, nàng bước lên phía trước trước cái nhìn chăm chú của đám hài tử.