Nữ Phụ Ôm Mạng Nhỏ Tu Tiên Lộ

Chương 2: Tu tiên giới (p2)




Nghe đám nhóc kể nơi này là Phong gia trấn, trấn này cũng không phải lớn nhưng khá yên bình về an toàn nên đám trẻ trọn ở lại đây, mấy thành lớn tùy giàu có xin ăn dễ hơn nhưng đều có người, giống như là trùm ở đó nếu muốn sống ở đó bắt buộc phải nộp phí, không thì rất khó sống. Có rất nhiều đám trẻ vì đói vẫn lên thành lớn xin ăn nhưng đều không có tin tức nữa, bọn họ liền biết dữ nhiều lành ít nên đám bọn họ trọn trụ lại tiểu trấn tuy bữa đói, bữa no nhưng ít nhất bọn họ vẫn còn sống.

Bọn nhỏ kể sắp tới có tiên nhân xuất hiện thu đệ tử, tiên nhân Hàn Mạn Nhu bỗng chốc liền đau đầu nàng xuyên không tới thế giới tu tiên nàng mấy tháng trước mới đọc song truyện tu tiên, liền xuyên không tới thế giới tu tiên không phải trùng hợp vậy chứ nàng đối với nơi này càng mù mịt lên. Nàng còn muốn giúp bọn nhỏ này có cuộc sống ổn hơn, không chịu đói nhưng nàng giúp bằng cách nào bây giờ nàng hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc làm sao giúp bọn họ đây, thân thể này quá yếu không thể đi chữa bệnh được, nàng còn quá nhỏ ai sẽ tin một đứa ăn mày biết chữa bệnh chứ.

Miên man với dòng suy nghĩ đêm xuống rất nhanh đám nhỏ chụm lại với nhau ngủ rất an ổn, nhìn đám nhỏ ngủ Hàn Mạn Nhu lắc đầu thôi vậy xe đến đầu núi ắc có đường, suy nghĩ một hồi nàng ngủ lúc nào cũng không biết.

Sáng sớm hôm sau.

- Mau lên chúng ta mau ra ngoài, tiên nhân tới thu đệ tử.

Nghe bên ngoài tiếng bước chân, tiếng mọi người ồn ào khiến Hàn Mạn Nhu tỉnh giấc đám nam, nữ hài cũng tỉnh dậy vui mừng cũng dắt nhau chạy theo nhìn đám trẻ hớn hở chỉ cần bọn họ có linh căn mới có thể được tiên nhân thu làm đệ tử sẽ không phải bị đói nữa. Vân Hùng nhìn mọi người hớn hở chạy đi bản thân hắn là đứa nhỏ lớn nhất dĩ nhiên cũng bình ổn nhất vẫn nhớ tới a Phỉ đang bị thương, Hàn Mạn Nhu cảm động tuy nàng cũng có thể có gắng đứng được, nhưng thân thể này quá suy nhược, tuy đang trong quá trình điều trị nhưng không thể nhanh như vậy liền khỏi được.

- Ta cõng muội.

Vân Hùng ấm áp sờ đầu làm trái tim quả Hàn Mạn Nhu khẽ rung động, nàng gật đầu để Vân Hùng cõng nàng cậu thanh niên gầy yếu, đôi vai gầy gò bước đi có chút loạng choạng có lẽ vì chịu đói, nhưng vẫn cố gắng cõng nàng ra đầu thôn, vì hôm nay tiên nhân thu đệ tử thôn đặc biệt rất đông, một đám nam, nữ hài xếp hàng nàng và Vân Hùng tới nơi có chút muộn lên xếp có chút cuối hàng. Bọn trẻ thấy đám ăn mày cả người bẩn thỉu liền cách xa, cũng đúng thôi giờ nàng không cần gửi cũng biết bây giờ đám ăn mày bọn họ rất hôi, nhưng giờ ai thèm quan tâm thứ bọn nhỏ quan tâm là bọn nhỏ có linh căn không có thể được tiên nhân thu làm đệ tử hay không mà thôi.

Khảo nghiệm linh căn rất là nhanh hàng tưởng chừng không hồi kết rất nhanh vơi phân nửa mà người có linh căn ít đến đáng thương, mấy trăm người mà tới giờ chỉ có năm người khảo nghiệm ra có linh căn mà chỉ là ngũ linh căn, tứ linh căn hai linh căn này đều là phế linh căn, nàng hiện tại nhìn hai vị tiên nhân kia có chút không kiên nhẫn, rất nhanh tới đám người bọn họ nàng nhìn ra mọi người đều rất khẩn trương, a Lộ là người lên đầu tiên vậy mà lại là tam linh căn, thấy a Lộ có linh căn cả đám đều vui vẻ giống như người có linh căn là bọn họ, a Lộ quay xuống nhìn bọn họ cỗ vũ, nếu không phải ngại tiên nhân nàng đã nhảy cẫng lên vui vẻ ôm mọi ngươi, a Lộ cũng rất ngoan ngoãn đứng qua một bên chờ tâm trạng kích động, nàng có phải hay không đang nằm mơ không.

Đến a Hảo và a Đào vậy mà lại không có linh căn khiến bọn họ không khỏi hụt hẫng, còn nàng, Vân Hùng, tiểu Khả nhỏ tuổi nhất Vân Hùng năm tay tiểu Khả xoa đầu khích lệ cô bé, nhìn tiêu Khả lên khảo nghiệm linh căn khiến bọn họ nín thở chờ đợi, cầu tiểu Khả có linh căn bởi vì tiểu Khả nhỏ nhất bọn họ coi tiểu Khả như muội muội nên mong muội ấy sống tốt.

Ông trời như cảm ứng được thỉnh cầu của bọn họ tiểu Khả thật sự có linh căn, lại là tứ linh căn nhưng như vậy cũng khiến bọn họ vui vẻ, sau liền tới Vân Hùng đối với bọn họ Vân Hùng như người cha vậy, dĩ nhiên mong Hùng ca ca có linh căn mong Hùng ca ca sống tốt không cần phải nhịn đói vì bọn họ nữa, rất nhanh liền có kết quả Vân Hùng vậy mà lại là tam linh căn, đám người bọn nhỏ như nằm mơ vậy, chỉ tiếc a hảo, a đào không có linh căn Hàn Mạn Nhu có chút thở dài tiếc nuối, tới nàng rồi nàng khó khăn bước từng bước, nhìn viên cầu trong suốt tâm trạng có chút thấp thỏm đưa tay về phía viên cầu, đám người cũng nhìn phía nàng tại vì nàng cũng là người cuối cùng vì đám người bọn họ là ăn mày cũng như thấp bé nhất lên liền xếp cuối, vì tiên nhân thu đệ tử cũng chia nhiều nơi thu với lại khảo nghiệm linh căn lại cũng rất nhanh.

Nhìn hai vị tiên nhân nhìn nàng, Hàn Mạn Nhu có chút bất an nàng cảm thấy lên tiên giới có thật sự tốt hơn hiện tại hay không đối với bọn nhỏ có thật sự tốt hay không, hay phải trả giá bằng sinh mệnh, nhắm mắt đặt tay lên viên cầu, một luồng ánh sáng xanh dương bay vút lên trời cao tà áo Hàn Mạn Nhu không gió mà bay, nhìn một màn này Thập Tam, Tứ Kiệt hai người không khỏi kích động vậy mà là phong hệ thiên linh căn, ha ha lần này bọn họ gặp được bảo rồi.



Cả đám người bên dưới gây ngốc nhìn tuy bọn họ không hiểu biết linh căn nhưng cũng biết tiểu tử ăn mày này là người có linh căn lợi hại nhất, vui nhất vẫn là trưởng thôn dù sao nha đầu ăn mày này vẫn xuất thân ở trong thôn hắn được lợi nhất vẫn là hắn hắc hắc.

Đám bọn nhỏ Vân Hùng vẫn là vui vẻ nhất mặc kệ bọn họ có hay không có linh căn chỉ cần một trong số bọn họ có là được bọn họ chắc chắn có cuộc sống tốt hơn, mỗi lần có tiên nhân tới nhà nào có hài nhi có linh căn liền được tiên nhân cho rất nhiều vàng bạc vì vậy cho dù a Đào, a Hảo không có linh căn Vân Hùng cũng không thật sự lo lắng vì nêu hắn lên tiên giới cũng nhất định phải an bài tốt cho a Đào, a Hảo.

Hàn Mạn Nhu ngây ngốc nhìn viên cầu một màn vừa rồi khiến nàng có chút ngốc tại chỗ, kinh ngạc có phấn kích có nàng vậy mà thật sự có linh căn hơn nữa còn không yếu,

- Sư muội, hắc hắc muội đứng sáng giờ có mỏi chân không mau lại đây ngồi xuống;

Thập Tam vừa lấy ghế vừa nói, vẻ mặt thay đổi trông có vẻ hèn mọn, không vì Hàn Mạn Nhu là ăn mày mà ghét bỏ nếu giờ Mạn Nhu kêu hắn quỳ xuống rót trà hắn cung rót nữa, Tứ Kiệt cũng không yếu thế hắn liền rót trà lấy ít bánh vẻ mặt đầy dáng vẻ từ ái nói.

- Sư muội, muội sáng giờ chắc chắn đã khát nước, nào uống nước ăn ít bánh.

Hàn Mạn Nhu có chút thụ sủng nhược kinh không biết làm thế nào, nhưng vẫn uống nước ăn bánh nàng thật sự rất đói cổ họng cũng khát khô nàng cũng hiểu rõ hơn về linh căn quả nàng đối với tiên giới rất được coi trọng nhìn hai người trước mắt là hiểu vì vậy nàng liền không khách sáo dù sao hai vị tiên nhân này cũng là xua nịnh nàng vậy nàng sẽ không phụ lòng người ta vậy.

- Vị này tiên nhân, thật ra ta còn có người thân bọn họ giờ cũng rất khát và đói.

Hàn Mạn Nhu vừa nói vừa chỉ về phía đám người Vân Hùng, Thập Tam và Tứ Kiệt bọn họ đều là những lão già trăm tuổi dĩ nhiên nghe Mạn Nhu nói liền hiểu.

- Hắc hắc sư muội, người thân của muội cũng là người thân của bọn ta, muội đợi ta một xíu.

Nói rồi Tứ Kiết đi ra sau nói truyện với chưởng thôn, do vì ngồi xa Hàn Mạn Nhu cũng không biết hai người nói gì nhung nàng cũng biết đám nhỏ sẽ được ăn lo liền yên tâm ngồi chờ.

- Sư muội ta tên Thập Tam là ngoại môn đệ tự Đại Lộ Thánh Tiên Tông, không biết sư muội tên là?

Nghe Thập Tam nói Mạn Nhu cũng khách sáo nói;



- Muội tên Hàn Mạn Nhu.

- Ha ha thì ra là Hàn muội muội;

Thập Tam bắt đầu kể về truyện tông môn giới thiệu cho nàng sơ lược, thì ra bọn họ chỉ là chân sai vặt lần nay thu đệ tử không phải chỉ có một tông môn mà còn các tông môn khác nữa, Thánh Tiên tông chỉ thu đệ tử mười tuổi dưới hay hơn đều không nhận vì tiên tông bọn họ đối với đệ tử yêu cầu rất hà khắc.

Nghe vậy Hàn Mạn Nhu ngẩn ra nếu nói vậy nàng và đám người Vân Hùng không thể vào chung tông môn sao, nàng liền hỏi lại.

- Nếu ta muốn cùng một tông môn với bọn họ thì sao.

Nghe Hàn Mạn Nhu nói Thập Tam hai mắt mở to, hắn có phải nghe lộn không Thánh Tiên Tông bọn họ tuy không phải nói là tông môn đứng đầu nhưng để nói về truyền thừa vạn năm mà nói đối với tu tiên giới được gọi là một tông môn đứng đầu ai ai cũng biết, người muốn vô tông môn có thể nói nhiều không sao kể siết, đây là bọn hắn đi thu chỉ là một phần nhỏ, mười năm Thánh tiên tông mới thu đệ tử một lần chỉ thu một trăm đệ tử không hề thu hơn, vậy mà nha đầu này nói muốn vô cùng đám nhóc đứng kia vào một tông môn, tuy nàng là thiên linh căn nhưng đối với tông môn thì thiên linh căn không phải thật sự không kham nổi, Thánh Tiên Tông truyền thừa vạn năm kỳ trân, dị bảo, đan dược nhiều vô số bồi dưỡng ra một thiên tài không phải không thể. Thập Tam sắc mặt thấy đổi hời trầm xuống tuy Hàn Mạn Nhu này là một thiên linh căn khó gặp nhưng mà không muốn vô tông môn hắn cũng không ép liền hơi lạnh giọng nói.

- Hàn muội muội, muội suy nghĩ cho kỹ Thánh Tiên Tông là tông môn nói đứng thứ hai không ai dám tranh thứ nhất, muội là một biến dị phong linh căn chỉ có Thánh Tiên Tông mới có công pháp đầy đủ để muội tu luyện, một khi không có công pháp phù hợp thiên linh căn hay thiên tài cũng chỉ là phế vật, vẫn còn một đêm muội suy nghĩ cho kỹ, cáo từ.

Thập Tam phất tay áo rời đi, trông có vẻ tức giận, Tứ Kiệt thấy thế cũng đi theo hơi thâm ý nhìn Hàn Mạn Nhu rồi cũng bay đi, ngày mai bọn họ sẽ quay lại đón đệ tử đi.

Nghe Thập Tam nói Hàn Mạn Nhu ngẩn ra, nàng đối với thế giới tu tiên thật sự không biết một thứ gì cả giống như lời Thập Tam nói nếu không có công pháp, tài nguyên tu luyện thì thiên tài cũng chỉ là phế vật, vậy nàng phải làm sao bọn hắn đối với nàng cung kính vì nàng đạt tiêu chuẩn vào Thánh Tiên Tông nếu nàng 11 tuổi hay 12 tuổi cho dù có là thiên linh căn Thánh Tiên Tông cũng sẽ không nhận, biến dị linh căn rất hiếm công pháp rất ít, vì vậy thiên linh căn chắc chắn phải vô tông môn lớn mới có thể có công pháp phù hợp. Vậy nàng bây giờ phải làm sao nếu vô Thánh Tiên Tông thì phải xa đám người Vân Hùng còn nếu không vào Thánh Tiên Tông sẽ không có tài nguyên nhất định, công pháp cho nàng tu luyện thì phải làm sao nhìn đám người Vân Hùng, Hàn Mạn Nhu có chút mù mịt lên.

Chưởng thôn bây giờ cười híp mắt, nhìn đám người Vân Hùng ăn uống, thời tới ha ha bây giờ không kéo một phần ân tình còn đợi khi nào chứ.

- Không biết ta có vinh hạnh mời các vị về nhà ta dùng bữa, nghỉ lại ngày mai lên tu tiên giới.

Nghe vậy đám người Vân Hùng đều lộ ra vẻ vui mừng, phải nói bọn họ ở trấn nhỏ này lâu như vậy lần đầu tiên được khách sáo như vậy, hơn nữa chưởng thôn đích thân mới dùng bữa là thế nào vinh hạnh.