Nữ Phụ Ở Thập Niên 70 Được Cưng Chiều

Chương 15: 15: Bí Quá Hóa Liều






Đã không thể tiết lộ, vậy thì phải làm sao?Chỉ có thể lừa dối thôi!"Làm sao có thể???" Hồ Mỹ Anh và Lư Phượng Lan có chút không tin được "Hạ Hiểu Như nhà người ta đào được vòng tay vàng đấy, nghe nói là nhà họ Hạ đã mang vòng tay vàng đi đổi tiền, mua được một chiếc xe đạp kia kìa!""Thật đấy ạ!" Diệp Ngư e sợ giải thích: "Chỉ là chị Hiểu Như không muốn, con! con mới nhặt về.



"Diệp Ngư trong mắt mọi người vẫn luôn là một cô bé hiền lành ngoan ngoãn.



Bộ dáng cô bé đáng thương như vậy, mọi người tin thêm mấy phần.



Rốt cuộc, con bé nhà Hạ mưu mô đến mức nào, bọn họ có biết một chút, từ nhỏ đã lấy những đồ tốt về nhà.



Nhìn lại con bé nhà mình ngốc nghếch, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.






Đều cùng nhau đi đào kho báu, lại chỉ nhặt được đồ người ta không muốn.




Nói xem, người với người, tại sao lại khác nhau đến thế?Lúc hai đứa nó đi đào kho báu mà họ có mặt ở đó thì tốt rồi, chiếc vòng tay vàng chắc chắn không thoát được.



Nghĩ đến đây, người nhà họ Diệp vô cùng hối hận, dùng ánh mắt khiển trách nhìn vào Diệp Ngư.



Người khác còn nhịn được, chỉ có Lư Phượng Lan không nhịn được, trong lòng bà ta còn tức giận, chân đau không phải do con bé này sao.




"Bịch!" Lư Phượng Lan nhảy lò cò đến trước mặt Diệp Ngư, chế giễu: "Con bé này đúng là một đứa xui xẻo, đồ ngốc, cháu nhìn xem, con bé nhà họ Hạ nhặt một cái đã nhặt được một chiếc vòng tay vàng, cháu nhìn bản thân cháu—"Sao có sự chênh lệch lớn như thế?Nếu Diệp Ngư nhặt được chiếc vòng tay vàng thì tốt rồi, nhà họ Diệp đã giàu to!“Cô nói ai là xui xẻo? Nói ai là đồ ngốc?” Chu Tú Anh tức giận đứng lên, Diệp Ngư không kéo lại được: "Cô may mắn thì đi mà nhặt đi! Tôi thấy cô tuổi đã lớn rồi, còn không bằng Tưởng Tưởng đâu! Dù sao Tưởng Tưởng còn nhặt được hai món đồ về, còn cô thì sao? Dâu cả, cô đã nhặt được cái gì?"Chu Tú Anh nhìn Lư Phượng Lan từ trên xuống dưới, châm biếm: "Ôi! Cô chẳng nhặt được gì cả, không chỉ không nhặt được mà còn tự mình múc nước nóng làm bản thân bị bỏng.



Cô nhìn xem, đội sản xuất Hồng Tinh có bao nhiêu hộ gia đình, trẻ con mười tuổi đun nước còn không đến nỗi tự làm bỏng bản thân, cô đã bốn mươi tuổi rồi, còn để bị bỏng đến nỗi không đi được đường, tuổi lớn mà sống như con chó, mẹ già này thấy xấu hổ cho cô luôn đấy!"Chu Tú Anh nói hết một hơi không cần thở, không nói một từ tục tĩu nào nhưng lại làm cho Lư Phượng Lan xấu hổ không dám ngẩng đầu.



Chu Tú Anh nói đến khô cả họng, quay đầu lại thì Diệp Ngư đã đưa cho bà ta một cái bình sứ có nước nóng.




Chu Tú Anh uống một hơi, đấm ngực, tiếp tục xả một tràng: "Còn thằng cả nữa, mày cũng thế, người nhà mình không đi đào kho báu là vì nể mặt mày, mày không biết ơn thì thôi, về nhà còn trút giận lên người Tưởng Tưởng.



Tưởng Tưởng mới bao nhiêu tuổi? Con bé mới mười tuổi thôi đấy.



Làm sao? Con bé ra ngoài chơi một chút, nhặt một hòn đá vỡ về cũng phải báo cáo với mày à? Sao mày không nói luôn là cả nhà mình ăn uống đi tiểu đi đại cũng phải tìm mày báo cáo đi?"Làm sao mà Diệp Hồng Trung dám nói như vậy được?Mẹ già nhà mình là người thiên vị, cả nhà nhiều người như thế, bà ta chỉ thiên vị một mình Tưởng Tưởng, ông ta còn đi gây rắc rối cho Tưởng Tưởng, đúng là nước đi sai mà.



Diệp Hồng Trung chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: "Mẹ, con sai rồi, còn không phải do con bí quá hóa liều sao?"Chu Tú Anh khé hừ một tiếng, quay đầu không muốn nhìn con trai ngu ngốc của mình nữa, nếu không phải lúc trước chồng bà ta hy sinh, chiến công được ghi lên đầu thằng cả thì chưa biết cái chức đại đội trưởng này sẽ thuộc về ai đâu.



.