Người trong thôn nuôi rất nhiều gà, vịt, ngỗng, trứng cũng rất nhiều, quả nào quả nấy đều to, tự làm thành trứng đất, trứng vịt muối, trứng bắc thảo,... Lúc nhà nông nấu cơm, người ta chưng trứng vịt muối trên cơm, khi chín thì cắt đôi, lòng đỏ trứng béo ngậy, vừa thấy là thèm.
Đậu phộng, hạt dẻ, ngô, khoai lang... cũng rất nhiều, còn có các món ăn vặt khác mà họ làm từ những thứ này nữa. Đậu phộng phơi khô, ăn sống đã có vị ngọt, chiên trong dầu nóng cho đến khi giòn, vớt ra, trộn với đường hoặc muối. Đàn ông rất thích món này khi uống rượu.
Quả bí đỏ, đừng thấy trong siêu thị đều có bán những hương vị làm ở đây ngon hơn nhiều so với những loại bán trong siêu thị. Bí đỏ gọt vỏ, cắt miếng vừa ăn, đem phơi nắng cho khô. Trộn với bột nhà mình xay và hấp chín vài lần, thêm muối, đường, VV... Sau khi hấp xong, đợi nguội và nặn thành từng viên, đặt lên mái nhà phơi cho đến khi bột mềm và vừa vặn. Để lâu ngoài nắng thì ăn sẽ bị cứng, ảnh hưởng đến mùi vị. Nếu phơi khô không đủ thời gian, nó sẽ trở nên rất mềm và khó bảo quản. Bí đỏ làm xong có vị ngọt và dai của bí đỏ, có thể ăn trực tiếp, hoặc cắt miếng vừa ăn, chiên trong dầu nóng một lúc, có mùi nướng, có thể vừa ăn vừa xem tivi lúc rảnh rỗi.
Ngoài ra còn có các loại gia vị nhà làm như dầu ớt, nước dưa cải chua, tương ớt, bơ đậu phộng, tương dưa hấu, tương chao... vô cùng phong phú! Dầu ớt gì đó là đơn giản nhất, nhưng để làm ngon thì không dễ. Nước dưa cải chua thơm hơn giâm, thường hấp cách thủy trứng ở nhà, nhỏ vài giọt vào, ăn rất ngon. Nước dưa cải chua, từ cái tên đã biết là phần nước dưa cải còn lại, đổ vào nồi, đun sôi, chắt lấy nước cốt, lượng nước sau khi nấu còn rất ít, nhưng vị chua khác hẳn. Món này có thể không cần thêm gia vị gì đã hoàn thành, nhưng cần lưu ý là cả quá trình không được động đến dâu.
Càng nhìn, tâm trạng của Quách Lâm lại càng vui. Cô không khỏi cảm khái trong lòng một câu, đúng là nông dân lao động cần cù mà! Sau khi Quách Lâm xem xong, đối diện với gương mặt có chút không yên lòng của trưởng thôn, cô vung tay ra hiệu mình chấp nhận tất cả.
Trưởng thôn mừng húm, khuôn mặt già nua tươi cười như hoa cúc xếp nếp, thầm nhủ buổi tối phải uống thêm một lớp rượu, nhưng nghĩ đến ngày mai còn có chuyện chính, bèn cắn môi nhịn xuống. Sau khi làm xong sẽ tụ tập với mọi người đi uống một chút, thể thì bà già cũng không thể nói mình rồi.
Quách Lâm lấy tiền trong túi ra trả cho trưởng thôn, không cần tiền thừa mà trực tiếp đưa toàn bộ. Sau đó cô bàn bạc với trưởng thôn, trong khoảng thời gian này, gia đình trưởng thôn giúp cô làm việc, xong xuôi cô sẽ cho cả nhà ông một phong bao lớn. Trưởng thôn nghe thấy thế thì càng vui hơn, ánh mắt rạng ngời niềm vui.
Sau đó, Quách Lâm và trưởng thôn đến nhà những người khác trong thôn, Quách Lâm chọn mua hết những gì mình thích. Gà, vịt, lợn, dê, vv... cô mua hết, sau khi trả tiền xong, cô nhờ người mang đến nhà trưởng thôn, hôm sau sẽ nổi lửa. Thôn không lớn lắm, chủ yếu là trưởng thôn ra mặt, người trong thôn thật thà, không hề hét giá, Quách Lâm trả tiền cũng rất sảng khoái, trò chuyện cũng nhanh chóng. Về phần rau, người dân được yêu cầu hái vào buổi sáng, rửa sạch rồi trả tiền.
Sau đó, trưởng thôn tìm một vài người phụ nữ nhìn sáng sủa, nhanh nhẹn, nấu ăn ngon, chuẩn bị ngày mai rửa, cắt rau và nấu nướng. Sau khi Quách Lâm xem qua, cảm thấy khá ổn, liền nói với họ về yêu cầu của mình và mức lương trả cho họ.
Mấy phụ nữ trong thôn nghe thấy thế thì vui vẻ, nhưng cuối cùng vẫn hỏi Quách Lâm, đồ ăn ngon thì được nhưng phải nấu như thế nào. Quách Lâm giải thích: “Đầu tiên là vấn đề vệ sinh. Bản thân cần phải giữ cho gọn gàng sạch sẽ, tóc tai tay chân sạch sẽ. Tiếp theo là phải có khẩu vị đa dạng và hương vị ngon. Cuối cùng cần số lượng nhiều, không thể chỉ là vài món một ngày.”
Sau khi các thôn phụ nghe xong thì cảm thấy vui vẻ. Thế này dễ quá, không nói bản thân họ biết trăm ngàn kiểu, nhưng cũng có thể biết được một trăm, tám mươi kiểu.
Đêm hôm đó, Quách Lâm ăn một bữa cơm nhà nông thơm lừng tại nhà trưởng thôn, đúng là hương vị nguyên bản nha! Đặc biệt là móng heo hầm nấm được nấu rất ngon, Quách Lâm ăn không ít! Cuối cùng, Quách Lâm không về khách sạn ở thị trấn Đông Môn, mà trực tiếp ở lại nhà trưởng thôn, chăn bông đã được phơi nắng nên rất thơm mùi mặt trời. Quách Lâm đã có một đêm ngon giấc, nhưng sau ngày tận thế thì không thể hưởng thụ nữa rồi.
Ngày hôm sau, Quách Lâm dậy sớm và tập thể dục. Đã lâu cô không tập thể dục, cô vẫn thấy hơi khó chịu với cơ thể này. Mặc dù có nước suối trong không gian tẩm bổ, nhưng muốn tăng cường thể lực vẫn cần một quá trình, cải thiện không nhanh như vậy.
Quách Lâm quyết định tập thể dục nhiều hơn ở nhà sau khi trở về, cố gắng rèn luyện thân thể ở trạng thái tốt nhất, sau đó sẽ đến căn cứ. Đối với việc tại sao cô không đi đến nơi có căn cứ an toàn trước ngày tận thế, Quách Lâm cũng có suy nghĩ.
Trước khi phát triển thành căn cứ quy mô lớn, phải trải qua quá trình thôn tính và liên tục tổ chức lại lực lượng, người phụ trách căn cứ nắm quyền kiểm soát tuyệt đối. Quách Lâm không muốn sống một cuộc sống thiếu tự do như kiếp trước.
Cô vẫn nên đợi cho đến khi căn cứ phát triển, khoảng vài tháng sau ngày tận thế, lúc đó căn cứ sẽ có hơn một triệu người, quản lý tương đối lỏng lẻo là cô có thể tận dụng sơ hở rồi.
Một lúc sau, trưởng thôn đến gọi Quách Lâm, nói rằng dân làng đã hái xong rau và bảo cô đi kiểm định. Sau khi chung đụng vào ngày hôm qua, trưởng thôn đã thân thiết gọi Quách Lâm là “con gái”, đây là điều mà Quách Lâm chưa từng trải qua trước đây.
“Bác, con còn không tin được bác à? Người trong thôn đều là người chất phác, con còn không tin được à? Bác chịu trách nhiệm là được rồi. Còn có một chuyện, nếu không tốt thì con không lấy.” Quách Lâm xua tay.
“Được, nếu con gái đã tin bác. Vậy bác sẽ nhờ con trai bác đến xem. Mỗi nhà mỗi hộ đều được ghi vào một cuốn sổ, đến lúc đó để con xem xét lại.” Trưởng thôn rất vui vì sự tín nhiệm của Quách Lâm, đây là lời khen tốt nhất dành cho ông.
Trưởng thôn dẫn Quách Lâm đến cửa, những người dân làng đã hứa giúp đỡ ngày hôm qua đều ở đó. Quách Lâm vừa thấy thì gật đầu, rất hài lòng. Tất cả đều tự mình thu dọn, không nói là xinh đẹp nhưng rất sạch sẽ, Quách Lâm hoàn toàn yên tâm.
Cô đi bộ một mình đến chiếc xe tải lớn của mình, mở cửa, tính toán mấy bộ trang bị mọi người cần, cộng thêm một bộ của cô, cho tất cả chúng vào một chiếc thùng lớn, chuyển ra ngoài. Quách Lâm gọi trưởng thôn và phát cho mọi người, hơn ba mươi người mỗi người một bộ.
Quách Lâm cầm một bộ quần áo trên tay, chỉ cho họ cách mặc quần áo đầu bếp, đội mũ và đeo khẩu trang. Khỏi phải nói, ba mươi người vừa mặc đồng phục vào và đứng trước mặt trông có cảm giác khác hẳn lúc nãy. Giống như binh lính trong quân đội mặc đồng phục rằn ri, rất có tinh thần, thu hút những người dân làng khác đang bận rộn bên cạnh nhao nhao nhìn sang.
“Khỏi phải nói, mặc quần áo trắng đúng là trông đẹp thiệt đó!” “Ừ, giống như người trong thành phố vậy!”
Vì người dân quê bận rộn cả ngày nên buổi tối quần áo đều bần hết, khó giặt, rất ít người mặc đồ trắng.
Trưởng thôn ở bên cạnh nhìn thấy mà thèm, Quách Lâm thấy thế, thầm nghĩ trưởng thôn đã giúp đỡ mình nhiều như vậy, một bộ cũng không đáng bao nhiêu, liền thuận tay đưa bộ này cho trưởng thôn.
Trưởng thôn nhìn thấy mình cũng có nên cười rất sảng khoái, vênh vang tự đắc mà mặc vào, ông kéo tay áo, đội mũ, hai mắt cười gần như híp lại thành một cái khe.
Trưởng thôn dẫn Quách Lâm đến nhà thờ tổ đã thương lượng vào ngày hôm qua, ở đó có nồi lớn, chỗ ngồi cũng đủ rộng cho bọn họ. Ngoài ra, trưởng thôn còn đi từ nhà này sang nhà khác mượn dao bếp. Thớt đề thái rau đều mang từ nhà mình đến, có một số đồ gia vị ngon cũng mang theo. Ngoài ra còn có một số dầu muối linh tinh mà Quách Lâm đã chuẩn bị sẵn.
Mỗi năm tề tổ trong thôn thì cả thôn phải cùng nhau ăn một bữa cơm. Trưởng thôn không biết đã tổ chức bao nhiêu lần, không thấy xa lạ chút nào, giống như một vị tướng dẫn quân đi đánh trận, chỉ huy một cách có trật tự. Ai cắt rau, ai làm trợ thủ, ai nấu cơm. Ông lại chỉ mấy người đàn ông giết lợn, gà, vv... Đặt các nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn lên bàn lớn, đầu bếp cần gì thì mình lấy cái đó.
Mọi người hăng say làm việc, Quách Lâm gọi vài người cường tráng, theo cô dọn hết thùng lớn trong xe ra. Sau khi mở ra, bên trong là một số khăn bông, đũa, găng tay, VV... hầu hết là hộp cơm. Hộp cơm hình chữ nhật đơn giản và kín gió, lại rất lớn. Đựng đầy hộp cơm này là đủ cho ba bốn người ăn một bữa. Quách Lâm mua sỉ một lần mấy vạn cái lận.
Quách Lâm lại gọi một vài người phụ nữ nhanh nhẹn, đeo găng tay và cho tất cả các món đã nấu vào hộp cơm. Một hộp chỉ đựng một món duy nhất, cố gắng lấp đầy hết mức có thể, nhưng đừng để bị trào ra ngoài. Sau khi đóng gói, đậy nắp hộp cơm, phải lau các mặt của hộp cơm. Nếu nước canh vô tình nhỏ lên trên thì nhất định phải lau khô. Cuối cùng, đựng trong túi to rồi cột lại, cho vào thùng bạn đầu và sắp xếp gọn gàng. Cơm cũng vậy, nhưng phải dùng muối ấn, cố gắng đựng nhiều nhất có thể, cuối cùng cho thêm một đôi đũa vào túi. Việc này đơn giản, thôn dân vừa nhìn là đã hiểu được.
Mỗi người nấu ăn đều có những món đặc sắc của riêng mình, họ đã hẹn với nhau để thể hiện những món tủ của bản thân, cố gắng không làm trùng món hết sức có thể. Bởi vì Quách Lâm yêu cầu phải có đặc sắc nhà nông nên số lượng mỗi một lần nấu cũng không quá nhiều, chỉ vừa đủ vài hộp cơm mà thôi.
Quách Lâm ngồi gần đó, mỗi lần món ăn được nấu xong, Quách Lâm cảm thấy ổn thì sẽ để đầu bếp nấu thêm vài lần nữa. Hơn mười người nấu ăn đều làm việc rất chăm chỉ, chảy mồ hôi thì dùng khăn bông lau, sau đó làm tiếp.
Quách Lâm ở bên cạnh ăn vui quên trời đất. Cái gì mà cải xào, dưa leo xào, rất là ngon và giòn. Cà tím đùi gà, đậu hũ mapo, đậu hũ chiên, đậu tương luộc, khoai tây xào chua cay, bắp cải xào cay, gà viên cay,... Chỉ riêng thịt lợn cũng có thể làm được nhiều món khác nhau như: móng heo hầm cách thủy, ba chỉ xào sả ớt, tiết lợn xào, cật lợn, tại lợn, đuôi lợn, khâu nhục, thịt kho Đông Pha, dưa cải xào thịt lợn, V.V...
Mỗi hộ gia đình trong thôn đều có lợn và một số gia cầm. Quách Lâm mua tất cả, trừ những thứ họ muốn dự trữ. Thôn Đông Câu có núi bao quanh nên tài nguyên đất đai dồi dào, nông dân rất cần cù, mỗi gia đình có hàng chục mẫu ruộng trồng rau, được chăm sóc rất tốt. Chúng đều là những loại rau dưa thông thường, nhưng chủng loại cũng rất đầy đủ. Bình thường, nguồn thu nhập chính của người dân là bán rau. Vì vậy, có thể tưởng tượng, sau đó, thịt đó, không bao giờ có chuyện không đủ.