Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại - Chương 47





Tin hot: "Nữ đại gia chi HAI TỶ để thu mua một quán ăn Ế khách."


- Cho người phong tỏa cái công ty nhà báo này ngay.


Và phải xoá bỏ hết những thứ liên quan tới nó.


Tôi không muốn nó phải xuất hiện thêm một lần nào nữa.


- Dạ rõ.


Giang Mạc cúp điện thoại ngay.


Hắn tranh thủ lúc Úc Noãn còn đang ngủ, nên lấy điện thoại ra và làm việc còn dang dở trên công ty.


Vì điện thoại của hắn là loại có thể kết nối đến laptop của hắn.


Rất nhiều dữ liệu tư mật của hắn ở trong đó, chỉ duy nhất có mỗi hắn có thể xem được mà thôi.


Hắn tranh thủ đi làm việc nào ngờ lại phát hiện trên mạng đang hot một tin tức, hắn lúc đầu nhìn cái tựa đề đỏ chót ấy thì liền cười khinh bỉ.


Hắn cảm thấy trên đời này không ngờ tới sẽ có một kẻ ngu ngốc đến vậy.


Cô ta dám chi tận hai tỷ để mua cái quán ăn ế khách, thật là chẳng có chút tiền đồ gì cả.


Hắn liếc nhìn với dáng vẻ đầy sự chán ghét, xem thường.


Nào có ngờ tới "Nữ đại gia" đó lại chính là Giang Úc Noãn...!Hắn tính lướt qua bài báo online đó, nào ngờ lại trượt tay lướt ngay bức ảnh chụp có in mặt của cô.


Tuy có chút bị mờ nhưng hắn chắc chắn, đó chính là cô...


Một người con gái trẻ tuổi lại xinh đẹp, hắn nhìn mà giật người, cố gắng dụi cặp mắt vài cái.


Thì ra đúng là cô thật.


Lại lướt xuống phần bình luận, có không ít người đang bêu xấu cô:


"Tuy mặt bị mờ nhưng nhìn phong cách ăn mặc chắc chắn là trẻ, đẹp rồi.


Thế mà sao lại khờ thế."


" Lầu trên, tôi đồng quan điểm với bạn.


Dám bỏ hai tỷ ra luôn à.


Chắc là giàu quá không có gì làm đây mà."


"Người ta giàu mà...."


Hắn nhìn cái đám đó hùa nhau đi nói xấu cô, chê cô khờ khạo, ngu ngốc các kiểu.


Đã thế lại còn có kẻ dám nói là cô được đại gia bao nuôi,....vv.v.vvv


Hắn nổi gân trán lên, liền bấm nút gọi ngay cho trợ lý của hắn là Việt Bân, và yêu cầu Việt Bân phải xử lý cái đám nhà báo và những tên bình luận tiêu cực đó đi.


Hắn cúp máy rồi lại nhìn tiếp vào phần bình luận của bài báo.


Tuy vẫn có người nói mấy lời tích cực với cô nhưng hắn vẫn vô cùng tức giận, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, vô cùng khó coi.


Hắn lướt lướt từng dòng bình luận và khắc thật sâu vào trí nhớ.


Kẻ nào dám chê Úc Noãn hắn đều sẽ ghi thù.


...---------------------------...


Còn mải mê đắm chìm trong sự bực tức, thì lúc này trên màn hình điện thoại chuyển sang cuộc gọi.


Là Lý Thắng gọi đến cho hắn.


Thật là sao biết lựa thời cơ quá, cứ hễ hắn mà bật nguồn điện thoại lên, là có bao nhiêu tin hot cuộc gọi đều đến tìm hắn.




Giang Mạc nhìn tên của kẻ đang gọi đến, sắc mặt liền xám đen lại, có chút ghét bỏ và giận dữ.


Nhớ đến vết thương của cô lúc sáng, hai bên chân mày của hắn càng trở nên thu gần lại với nhau, lộ hẳn ra mấy vết nhăn ở ngay vị trí ấn đường.


Hắn liếc nhìn rồi có chút chậm chạp bấm nút nghe.


- Alo.


- Mạc hả, nghe bảo anh đi công tác sao?


Hắn nghe xong câu hỏi rồi ngẫm nghĩ, chắc là do Thảo Thanh đã nói với Lý Thắng.


Vì chỉ có cô là hắn nói tới việc đi công tác.


Hắn thuận theo lời nói đôi của mình và trả lời lại:


- Ừ, đúng vậy.


Lý Thắng vẫn chưa chịu dừng và hỏi tiếp:


- Nhưng theo tôi biết thì hiện tại công ty anh đâu có việc cần đi công tác?


- Việc riêng.


Giang Mạc dùng giọng điệu lạnh lùng, có chút không kiên nhẫn và khó chịu.


Có lẽ vì hắn không thích bị hỏi tới chuyện đời tư cá nhân, hoặc là vì nhớ tới cái tát của Lý Thắng giáng xuống một bên má của Úc Noãn, hắn liền có chút không vui.


Lý Thắng ở bên đầu dây thì nhận ra bản thân đã lỡ đụng vào việc mà Giang Mạc ghét nhất, chính là việc đời tư của hắn.


Vì vậy không nhanh không chậm, Lý Thắng nói thêm:


- À, Thảo Thanh muốn tổ chức tiệc trước khi chúng tôi kết hôn.


Nếu anh bận thì thôi vậy.


- Ừm, nếu không có gì thì tôi cúp máy đây.


- Khoan đã...!Còn có chuyện quan trọng khác.


Giang Mạc như nhận ra "điều quan trọng" mà tên đó muốn nói là gì.


Hắn nhếch mép cười một cái, một nụ cười đầy sự toan tính:


- Chuyện gì....?


- Là....là Úc Noãn.


Cô ta còn sống.


Nghe thấy cái tên của cô.


Quả đúng như hắn dự đoán, trước sau gì cái tên Lý Thắng này cũng sẽ nói cho hắn nghe về sự xuất hiện của Úc Noãn mà.


Hắn phủ định trả lời:


- Vô lý, cô ta đã chết rồi.


- Nhưng.....


- Tôi còn có việc, cúp máy trước.


Tút....tút....


Tiếng tút cắt ngang cuộc điện thoại.


Lý Thắng bên đầu dây bực tức.



Vì hắn ta có cảm giác cái tên Giang Mạc này đang xem thường hắn mà.


Tuy là anh em cùng nhau sát cánh trên thương trường kinh tế lẫn hoạt động ở thế giới ngầm xã hội đen.


Nhưng dù vậy, vẫn có nhiều lúc Lý Thắng hắn phải có chút kiêng nể, kín trọng Giang Mạc.


Bởi vì tên đó là kẻ không phải ai cũng có thể đụng vào được, nói chính xác hơn thì trên thế giới này sẽ chẳng ai dám đụng vào hắn ta.


Quả đúng là một tên hung bạo, khiến ai cũng phải khiếp sợ.


...-------------------------...


Giang Mạc cúp điện thoại rồi quăng đại lên ghế salon.


Hắn dựa lưng vào thành ghế, một cánh tay đưa về phía sau rồi chống lên, bàn tay thì chống ngay cằm.


Hắn ngồi suy tư ngẫm nghĩ vài vấn đề.


Lúc này, điện thoại ting lên tiếng thông báo.


Hắn với tay cầm lên, là tin nhắn từ mẹ hắn:


- "Mẹ đang về nước đấy!"


Hắn nhìn rồi nhăn mặt, nhưng vài giây sau hắn như nghĩ ra được một điều gì đó rất chi là hay ho.


- "Mẹ tới địa chỉ này đi, đường số 2, Xxxxx."


Nhắn xong hắn tiếp tục tắt và cất giấu điện thoại đi.


Hắn xoay đầu nhìn lên đồng hồ.


Còn tưởng sớm nhưng giờ đã 4 giờ chiều rồi.


Thấy thế hắn liền đứng dậy và đi lên phòng của Úc Noãn.


Hắn gõ cửa mấy cái nhưng bên trong im lặng, không có động tĩnh gì cả.


Hắn lo lắng cho cô nên mở vội cửa ra.


Vừa mở cửa là đập ngay mắt hắn hình dáng có chút lạ thường của cô.


Hắn tới gần và ngồi ngay mép giường, đưa tay đặt lên trán của cô.


Nóng quá....!Cô sốt rồi....


Hắn bối rối lại có chút hoảng sợ, hắn sợ cô có mệnh hệ gì là tim hắn đau nhói lên ngay.


Hắn mở tung cái chăn ra, lay lay người cô nhưng vẫn không có động tĩnh gì.


Thế là hắn cúi người bế cô dậy.


Phải mau chóng đưa cô tới bệnh viện mới được.


Lúc này, cô mơ màng mở hí mắt ra, giọng nói nhỏ, có chút mệt mỏi nói:


- Đừng....!Để tôi ở nhà đi.


Hắn nghe thấy cô nói chuyện trong lòng nhẹ nhõm được một tí, nhưng mà cô từ chối đến bệnh viện.


Hắn giận dữ, và trách cô sao lại không biết chăm sóc bản thân gì hết.


Hắn đành theo ý của cô, đặt cô lại trên giường.


Vì đây không phải lần đầu hắn chăm sóc người bệnh nên hiện tại hắn có chút kinh nghiệm.


Thấy cả người cô đều ẩm ướt do mồ hôi toát ra.



Hắn đi tới tủ quần áo lấy ra một bộ đồ mới.


Sau đó lại đi vào nhà tắm, lấy một chậu nước ấm và một chiếc khăn mềm.


Úc Noãn đã dần mất đi ý thức và tiếp tục chìm vào cơn mê của cơn sốt gây ra.


Giang Mạc nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo đã ướt của cô ra.


Thân thể của cô trong phút chốc đã hiện rõ trước mắt hắn.


Nhưng bây giờ hắn nào có để tâm đến chứ.


Hắn tỉ mỉ lau người cho cô, làm một cách vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng.


...-------------------------...


Có thể nói đây là lần thứ hai trong đời hắn chăm sóc cho người bệnh.


Mà người bệnh từ trước tới giờ lại chỉ có mỗi mình Úc Noãn.


Đúng vậy, khoảng chừng năm cô lên sáu tuổi.


Đêm mưa dữ dội, cô lại lên cơn sốt.


Hắn có chút lo lắng rồi bối rối.


Nhưng lúc đó có bà vú nuôi giúp đỡ, nên là hắn đỡ rối trí hơn.


Trước lúc đó thấy cô trên giường thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.


Hắn có chút khó hiểu nên vội vàng cho bác sĩ riêng của hắn nhanh chóng tới khám cho cô.


Cuối cùng lại phát hiện cô sốt tận 39,5°.


Cũng may phát hiện sớm chứ nếu không thì e rằng, sẽ có hậu quả khó lường về sau.


Cả đêm mưa dài dằng dẳng đó, hắn ngồi trên mép giường, tỉ mỉ, chu đáo chăm coi cô.


Mỗi khi cô gặp ác mộng hắn liền ở ngay bên cạnh vỗ về cô, giúp cô mau chóng ngủ tiếp và quên đi nỗi sợ của ác mộng.


Đêm đó, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn tự tay chăm sóc cho một người bệnh là cô.


Cả đêm hắn thức trắng, vì hắn sợ hắn ngủ quên mất.


Cho đến khi trời tờ mờ sáng, hắn nhìn thấy sắc mặt của cô có chút biến đổi tốt hơn.


Và bác sĩ bảo cô đã hạ sốt đi rất nhiều.


Chẳng hiểu sao khi nghe thấy điều đó, tâm trạng của hắn trở nên nhẹ nhõm hẳn ra.


Hắn thở phào, vui mừng.


Và cũng là lúc ấy, hắn nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ, vô cùng đẹp và là một nụ cười hiếm có.


Ánh mắt hắn dịu dàng, trìu mến nhìn cô gái nhỏ đang ngủ say trên giường.


Hắn tới gần, cúi người hôn lên vầng trán nhỏ bé của cô.


Sau đó hắn đi ra khỏi phòng của cô và đến phòng của hắn.


Bởi vì hắn còn phải thay đồ đến công ty có việc nữa.


Trước khi đi cũng rất chu đáo dặn dò nhà bếp nấu vài món bổ dưỡng cho cô.


Tuy giọng điệu lạnh lùng, không hiện ra chút gì gọi là quan tâm.


Nhưng mọi người giúp việc trong nhà đều biết rõ, Úc Noãn cô chính là người rất quan trọng đối với hắn.