Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần

Nữ Phụ: Nghiện Trêu Ghẹo Nam Thần - Chương 7: Thế giới 1: Tiểu thư tàn phế (7)





Nghe tiếng gào thét như giết heo Tô Quỳ sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, nàng vốn là không có ý định nhảy thật được chứ?


Nhưng mà nếu Cốc ma ma phối hợp như vậy, nàng không lợi dụng một chút thì đúng là não bị úng nước. Trong lòng yên lặng, đối với việc lừa dối bà áy náy một giây đồng hồ, Tô Quỳ càng giãy giụa: "Cốc ma ma ngươi không nên kêu huynh ấy, để cho ta chết đi!"


Phùng Tranh định không để ý tới, cho là Phùng Yên Nhiên lại như thường lệ cố tình làm ra vẻ, thế mà càng không để tâm, sau lưng lại càng loạn thành một đoàn.


Hắn nhíu mày khó chịu, đoàn người lại sải bước quay trở về, đè nén lửa giận xốc Tô Quỳ lên: "Đủ rồi, ngươi còn ngại không biết mất mặt sao?"


Tô Quỳ giống như một chú gà con bị hắn nhẹ nhàng túm lên, trong lòng giận dỗi vô cùng, mạnh miệng bảo: "Buông ta ra! Ta muốn làm gì huynh quản à? Huynh không phải ghét ta sao, quay trở lại để làm gì?"


Phùng Tranh vừa tức lại buồn cười, tiếng cười trong trẻo: "Cho dù có chuyện gì, hôm nay ta không cho phép người nào ngăn cản, ta ở đây xem ngươi nhảy!"


(TN::"> khưa khưa tội nghiệp)


Cốc ma ma nghe thế liền kinh hãi, vội vàng ở một bên khuyên: "Đại thiếu gia, người đừng kích thích tiểu thư, trong lòng nàng có nỗi khổ!"



Lời này quả thực không sai, Phùng Yên Nhiên từ khi sinh ra hai chân đã vô lực, tuy là trưởng nữ danh tiếng, nhưng mà một không có mẹ bảo vệ, hai cha chán ghét, gia nhân trong phủ mặc dù cung kính với nàng, nhưng không biết lại ngấm ngầm nói xấu nàng thế nào đâu.


Cho nên Phùng Yên Nhiên chỉ cậy mạnh vô lễ để gây sự chú ý của cha và anh, che giấu nội tâm tự ti bất an thôi.


Tô Quỳ nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kìm nén đến đỏ bừng, mở một đôi con ngươi trong veo như mắt mèo, chợt lẩn tránh liếc trộm về phía Phùng Tranh.


Thấy hắn không để ý tới, ủy khuất muốn rơi lệ. Xấu hổ muốn chết, hận không thể lập tức lao thẳng vào trong ao sen, không cần phải đối mặt với thế gian này tất cả đều hỗn loạn.


Đang vùi đầu nghĩ, thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng rơi vào một lồng ngực rộng lớn. Bàn tay thô ráp xoa xoa sợi tóc của nàng, nhẹ giọng than thở: "Hazz, thật không biết tiểu nha đầu ngươi làm gì lại giống con thiêu thân như vậy, mau mau thu lại mấy giọt nước mắt cá sấu ấy đi!"


Sau đó, Phùng Tranh hất một ống tay áo: "Trở về."


Hôm đó, Phùng Tranh tự mình đưa Tô Quỳ trở về phòng, lại bị Tô Quỳ quấn lấy bắt hắn dỗ nàng ngủ, giữa hai huynh muội dường như có điều gì đó bất đồng.


Mới đầu Phùng Tranh đề phòng, Tô Quỳ làm cái gì dại dột, không để ý tới nàng, cho dù Tô Quỳ đi tìm hắn cũng sẽ trực tiếp bị chặn ngoài cửa.



Về sau mặc dù tốt lên một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, cơ bản là từ ngoài viện đi vào bên trong viện, Phùng Tranh cũng đem nàng đẩy đi một khoảng cách để không quấy rầy hắn, sau đó---


Khinh thường nàng à!


Nhưng mà với Tô Quỳ mà nói đây là một sự tiến bộ rất lớn. Hắn trợn mắt nhìn Tô Quỳ, coi cô như không khí, tiến dần từng bước thu thập. Tô Quỳ dùng một tháng lẻ ba ngày.


Cộng lại, Tô Quỳ đã đến Đại Nguyên suốt ba tháng.


Mà ---


Cốt truyện cũng chính thức mở màn.


Tháng tám, năm thứ bảy Đại Nguyên, Nguyên Dương đế lên ngôi, lần đầu tiên tuyển chọn tú nữ.


Bên trên văn võ bá quan, phía dưới bình dân bách tính, chỉ cần đến tuổi tất cả các cô gái đều muốn trúng tuyển, phải trải qua sơ tuyển, từ huyện, quận, châu phủ, một vòng sàng lọc xuống cuối cùng thông qua xét duyệt, đều là mỹ nhân thế gian khó gặp.


Dĩ nhiên, quy củ cũng có ngoại lệ.


Ví như, Phùng Yên Nhiên, Phùng Thanh Thanh nếu như là Tam tỷ muội.


Cha các nàng chính là Thái sư đương triều, hoàng đế muốn củng cố quyền lợi, tất nhiên không thể thiếu việc ở sau lưng khống chế con gái mấy tên hạ thần, xoa dịu nội tâm bọn quan lại.


Tô Quỳ biết nội dung chính, hôm nay là ngày bắt đầu bi kịch cả đời của Phùng Yên Nhiên, cũng là lúc nàng phải thay đổi vận mệnh của mình.


Đón ánh nắng chói mắt nơi chân trời, Tô Quỳ đôi mắt híp lại thành sợi chỉ.


Mà cách xa đó, ở thư phòng, người nọ đang lật xem tấu chương, đột nhiên cả người run lên, có một loại cảm giác bị người khác dòm ngó hồi lâu.


(TN: ta hóng nam chính >~