Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 42: Mời





“Vâng, bế quan lần này thì đột phá” Lâm Nguyệt dĩ nhiên không bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ của Diệp Khuynh tuyết, trong mắt thoáng hiện lên mỉa mai, ngoài mặt thì như cúi đầu thật thấp, “Diệp sư tỷ vào nửa năm trước đã đạt được luyện khí kỳ tầng ba rồi, muội còn kém tỷ xa lawms!”

Tốc độ tu luyện của Diệp Khuynh tuyết cực nhanh, vào nửa năm trước đã đột phá luyện khí kỳ tầng ba, hiện giờ đã qua nửa năm, dù không đột phá tầng thứ tư nhưng đang ở đỉnh luyện khí kỳ tầng ba, tin rằng chẳng bao lâu sẽ đột phá luyện khí tầng bốn.

Tư chất tam linh căn hạ phẩm, tốc độ tu luyện lại chẳng kém song linh căn thượng phẩm, Diệp Khuynh Tuyết bởi vì tốc độ tu luyện mà ngược lại khiến cho một số trưởng lão ngoại môn để ý, nhưng họ mãi vẫn không tìm tới nguyên nhân khiến tốc độ tu vi Diệp Khuynh Tuyết tăng nhanh, cuối cùng chỉ cho rằng ngộ tính của Diệp Khuynh Tuyết là nguyên nhân chính, bởi vậy trưởng lão truyền công còn rất tán thưởng với nàng ta, khiến nàng ta có địa vị nhất định bên ngoài môn, cả đám Diệp hồng cũng không dám gây phiền toái với nàng ta nữa.


Chỉ có Lâm Nguyệt biết rõ sở dĩ tu vi Diệp Khuynh Tuyết có thể tăng nhanh như vậy, là vì nàng ta mở ra thần khí không gian là nguyên nhân gian lận của máy không gian. Nàng còn nhớ trong không gian thời gian tỷ lệ Diệp Khuynh tuyết ở bên ngoài có thể so sánh gấp mười lần, hay nói cách khác Diệp Khuynh Tuyết tu luyện trong không gian một ngày, tương đương với bên ngoài mười ngày. Có thần khí lừa đảo như vậy, tốc độ tu luyện của nàng ta không nhanh mới là lạ!

Thấy Lâm Nguyệt nhắc tới tu vi của mình, trên mặt Diệp Khuynh tuyết cứng đờ, hơi cứng ngắc cười nói, ‘Chỗ đó, ta chẳng qua có vận khí tốt chút thôi”



“Người tu chân chẳng phải coi trọng nhất là số mệnh sao? Vận khí sư tỷ tốt cũng đáng là chuyện được hâm mộ không phải sao?” Thấy diệp Khuynh tuyết nói linh tinh, Lâm Nguyệt cũng không muốn tiếp tục dây dưa với nàng ta nữa, liền nói thẳng ra, “Sư tỷ còn có việc sao? Nếu rảnh muội phải về tu luyện rồi, tiểu muội cũng không có vận khí tốt như sư tỷ đâu”

“Muội gấp cái gì chứ? Chẳng phải muội vừa mới xuất quan sao?” Ta tới tìm muội dĩ nhiên là có việc rồi” Diệp Khuynh tuyết cười có vẻ thân mật, đưa tay sờ tóc Lâm nguyệt lại bị Lâm nguyệt né tránh.

“sư tỷ, tỷ đến cùng là có chuyện gì?”


Diệp Khuynh Tuyết thường có biểu hiện quỷ dị, khiến Lâm Nguyệt cảm giác như mình bị theo dõi, nàng có thể kết luận đối phương làm vậy chẳng có ý tốt gì, chỉ là trước mắt nàng không rõ động cơ đối phương thôi.


‘Không có gì, Lâm sư muội, ba tháng sau phái phường thị cửa sau mở, nghe nói ở đó có nhiều đồ tốt lắm, tới lúc đó chúng ta cùng đi thấy sao?”

Thấy Lâm Nguyệt không biến sắc cách mình ra, trong mắt Diệp Khuynh Tuyết lóe lên lạnh lẽo, lại cười không ngừng nhìn Lâm Nguyệt. Lâm Nguyệt nghe vậy nhíu nhíu mày. Phường thị sau ba tháng?

Nếu nàng nhớ không nhầm, trong sách có nói sau khi Bạch NHư Nguyệt trở thành đệ tử Côn Lôn một năm quả thật có lần phái phường thị mở cửa, nữ phụ và nữ chính diệp Khuynh tuyêt gặp mặt lần đầu trong truyện chính là ở phường thị, cũng là lần đó Bạch Như Nguyệt đoạt được món pháp khí trung phẩm của Diệp Khuynh Tuyết, kết thù hận với Diệp Khuynh Tuyết.


Trong chuyện này ân oán còn liên lụy đến cả đám người Diệp Chân Chân, cũng bởi nguyên nhân bên trong Bạch Như Nguyệt và Diệp Chân Chân đều là đệ tử nội môn, hơn nữa quan hệ hai người cũng coi không tệ, các nàng cùng đi phường thị, sau đó ở phường thị Bạch Như Nguyệt sở dĩ gây khó dễ với Diệp Khuynh Tuyết cũng bởi do bị Diệp Chân Chân lợi dụng.


NHưng giờ nàng và Diệp Chân chân không biết nhau, cũng không trở thành đệ tử nội môn của núi Đan Hoa, ngược lại lại liên quan sớm với Diệp Khuynh Tuyết, thậm chí Diệp Khuynh Tuyết còn chủ động mời nàng cùng đi phường thị, những điều này không có trong truyện.

Có đi hay không? Nếu như đi, đối phương rõ ràng chẳng có ý tốt gì, lấy tính cách Diệp Khuynh Tuyết vì tư lợi, với mình chẳng có lợi nàng ta tuyệt đối không làm, sở dĩ nàng ta tiếp cận mình là đang tính kế gì đó, biết đâu chừng lần này đi phường thị là một cái bẫy.