Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 203: Thảm Thiết





“Tử Ngọc lão tặc, muốn giết ta, ngươi cũng phải trả giá thật lớn!”

Tay giữ chặt dây cung, đột nhiên buông ra, mũi tên vàng đỏ trong nháy mắt bắn ra khỏi dây cung, như một vệt sao băng bay thẳng lên bầu trời, mà ngay lúc tên bắn ra nhanh, kéo thành một vệt cong trên không trung, khiến hư không vặn vẹo, cứ như không chấp nhận nổi sức mạnh của mũi tên, bắt đầu sụp đổ.

Mũi tên vọt lên không trung tạo thành một luồng sáng vàng chói mắt, ánh hào quang bộc phát tràn ra cơn uy áp hủy thiên diệt địa, tiếng gào thét sắc nhọn chói tai, khiến trời đất run rẩy mãi, thanh thế kinh hãi ấy đáng sợ tới cực điểm!

Chỉ một mũi tên, là toàn bộ huyết mạch tộc Nguyệt tập trung từ trong cơ thể Lâm Nguyệt ngưng tụ mà thành, kể từ lúc dung hợp được thần cách và huyết mạch, thân thể Lâm Nguyệt sớm đã biến thành bán thần thể, có uy lực của thần huyết mạch, chẳng phải chuyện đùa, từ huyết mạch thần tộc ngưng tụ ra mũi tên uy lực của nó đã vượt xa với toàn bộ pháp bảo của giới tu chân!

Đây là đại sát cuối cùng của Lâm Nguyệt, cũng là lá bài tẩy cuối cùng của nàng! Mũi tên màu vàng đỏ phát ra tiếng rít sắc bén, chỉ xoẹt trong tích tắc, cả nửa bầu trời đen kịt đột nhiên bị chiếu sáng, từng đợt gào thét và tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, tựa như tia chớp vọt thẳng lên huyết phù áp chế trên không trung!

“Chỉ có chút thủ đoạn, nhưng trước mặt lão phu, bất cứ thủ đoạn nào của ngươi cũng vô dụng thôi!” Hư ảnh trên không trung của Tử ngọc đạo quân trôi lơ lửng trong lốc xoáy nhìn mơ hồ, song giọng lại lạnh lẽo vô cùng!

Ngay khi mũi tên vàng đỏ bắn tới trong nháy mắt, lại chụp mạnh tay xuống lần nữa!

“Để cho lão phu tiếp tục!” Tử ngọc đạo quân thét lạnh một tiếng, theo động tác của lão ta, một lực lượng kinh thiên động địa từ trong chưởng của lão ta bung ra, hướng về phía huyết phù đang áp chế điên cuồng!

“Xụt..”

Một tiếng giòn tan rất nhỏ vang lên, mũi tên vàng đỏ như tia chớp đâm thẳng vòa trong huyết phù khổng lồ, lực lượng vô hình có thể hủy thiên diệt địa của song phương nháy mắt đụng nhau, trong không trung nổi lên cuồng phong tàn sát cực lớn, trong nháy mắt hư không chung quanh đều bị ảnh hưởng cơn bão này, trong hư không xuất hiện từng vết rạn, cứ như không chịu nổi uy lực cường đại này, sụp đổ ầm ầm!

Ngoài tiếng vỡ giòn tan rất nhỏ ấy ra, tiếng va chạm lặng lẽ, thì không còn phát ra một tia thanh âm nào nữa. Toàn bộ trời đất trong nháy mắt như lọt vào trong cảnh tĩnh mịch, đến tiếng gió cũng biến mất hoàn toàn.

Chỉ có Lâm Nguyệt và Tử ngọc đạo quân biết rõ, ở không trung, một lực lượng cường hãn vô hình đang ở trong thiên địa điên cuồng muốn nổ tung rồi!

Chỉ sau giây phút tĩnh mịch ngắn ngủi, đột nhiện chung quanh truyền tới từng đợt ầm ầm, trong nháy mắt cả sơn cốc bụi đất mù mịt, núi non quanh sơn cốc bị cơn lốc khổng lồ làm sụp đổ từng khúc, cả vùng đất chấn động không ngớt, gió lốc ngập tràn khắp nơi, lại san bằng cả sơn cốc cứng rắn, thậm chí còn tạo thành hơn mười vết nứt khổng lồ trên mặt đất…

“Phốc!”

Sắc mặt Lâm Nguyệt trắng như tờ giấy, phun mạnh ngụm máu tươi, thân hình mảnh mai mềm mại của nàng bị cơn lốc tàn sát cuốn vào, thân thể ấy bị đánh bật ngược ra đằng sau, chỉ nghe “binh binh” mấy tiếng, tầng băng lá chắn quanh người bị gió lốc đánh nát thành bụi phấn!


Khó khăn lắm mới đứng vững, Lâm Nguyệt ngẩng mạnh đều lên hai mắt đỏ rực nhìn lên bầu trời, trên mặt giờ phút này trông cực kỳ dữ tợn, hai tay bấm mạnh linh quyết, một luống hấp lực nháy mắt tràn ra trong cơ thể nàng, chung quanh linh khí hơn mười dặm ào tới, Lâm Nguyệt quát khẽ một tiếng, phất mạnh về phía không trung!

“Phá cho ta!”

Lại một lực lượng vô dình ào tới, trực tiếp cắm thẳng vào mũi tên vàng đỏ ở chính giữa trung tâm huyết phù, mũi tên vốn đang bị ép ở giữa run rẩy, màu vàng đỏ như máu trong mũi tên như chuyển động, đầu mũi tên lại đâm vào thêm vài phần!

Mà theo đầu mũi tên vàng đỏ đâm vào, huyết phù khổng lồ phát ra âm thanh ken két chói tai, một vết rát nhỏ xuất hiện ở trên huyết phù.

Động tác tử ngọc đạo quân cũng ngừng lại, song lại nhanh chóng hừ lạnh, lại chộp một chưởng xuống lần nữa!

“Thế mà dám to gan, đi tìm chết đi!”

Một chưởng của tử ngọc đạo quân, mang theo hơi thở áp chế hủy diệt tất cả, hướng thẳng mũi tên cắm giữ huyết phù kia mà đi, đúng thật muốn một chưởng đánh ta mũi tên kia!

Nguyệt Thần tên đã là lá bài tẩy cuối cùng của Lâm Nguyệt, cũng là mấu chốt hóa giải nguy cơ duy nhất của nàng, sao nàng để mặc tử ngọc đạo quân phá hủy chứ?

Nàng vốn cực kỳ thông minh, mặc dù phân thân tử ngọc đạo quân này xuất hiện ở đây, nhưng bản thể đối phương lại ở rất xa bên ngoài, giờ phút này uy hiếp lớn nhất không phải là phân thân tử ngọc đạo quân, mà là đám huyết phù khổng lồ đang giáng từ không trung xuống kia!



Huyết phù ấy mặc dù Lâm Nguyệt không biết là gì, nhưng nó tỏa ra hơi thở tà ác lạnh lẽo khiến Lâm Nguyệt hiểu, thứ này mới chân chính là thứ uy hiếp đến tính mạng của nàng! Còn phân thân tử ngọc đạo quân nhìn hơi thở cực kỳ to lớn, nếu không có huyết phù làm dẫn, đối phương vốn không thể làm nàng bị thương tý nào được!

Vì thế bất luận thế nào, nàng đều phải lợi dụng kích cuối cùng này, đem phá hủy huyết phù kia!

Nguyệt Thần Tên là sát chiêu duy nhất hiện giờ của nàng, cũng là thủ đoạn cuối cùng của nàng đối kháng tử ngọc đạo quân, nếu Nguyệt Thần Tên không cách nào phá hủy được huyết phù này, vậy nàng chỉ có một con đường là chết!

“Tử Ngọc lão tặc, Lâm Nguyệt ta dù có chết, cũng phải kéo lão xuống địa ngục cùng!” Đột Nhiên Lâm Nguyệt khàn giọng lên tiếng, chẳng để ý máu tươi trào ra khỏi miệng tý nào, lại cố chống đỡ không ngã xuống, liều lĩnh giơ hai tay lên đẩy lên trên bầu trời.

Một chưởng của tử ngọc đạo quân chụp xuống, Lâm Nguyệt lại nghênh tiếp một chưởng, hai người lấy huyết phù làm dẫn, lần đầu tiên xuất heienj song phương trực tiếp va chạm!

Từng đợt âm thanh ầm ầm trong trời đất vang vọng, khổng lồ, cứ như có thể phá hủy hết tất cả lực lượng khổng lồ từ trên không trung lao thẳng xuống Lâm Nguyệt!

“phốc!”

Trong miệng Lâm Nguyệt máu tươi tràn ra lêng láng, làn tóc đen dài bồng bềnh trong gió, da thịt như không chịu nổi áp lực lớn, xuất hiện từng vết nứt, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra, khiến cả người biến thành người máu!

Khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay đầy vẻ dữ tợn, dưới một kích thế này, nhưng thất khiếu cùng chảy máu, giờ phút này toàn thân nàng đẫm máu tươi, mặt mũi càng thêm điên cuồng dữ tợn, cứ như ác ma bò ra từ địa ngục vậy, nhìn cực kỳ kinh người!

“A!”

Lâm Nguyệt phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, thân thể nghiền nát rơi nặng trên mặt đất ngừng lại, sau đó lại vững vàng bước tới, thân thể trong nháy mắt rời khỏi mặt đất, liều lĩnh đánh tới huyết phù trên bầu trời!

Nàng không tin, đem hết toàn lực mà nàng vẫn không cách nào phá hủy được huyết phù kia! Nàng không tin, nàng đem hết toàn lực, dùng mạng miễn cưỡng xuất ra Nguyệt Thần Tên mà không phá hủy được huyết phù này!

Nàng không tin được!

Nàng nhìn ra, huyết phù này là do tử ngọc đạo quân lấy máu Diệp Khuynh Tuyết làm dẫn, lấy thân làm môi giới, dùng bí thuật quỷ dị, chỉ cần phá hủy được huyết phù này, chẳng khác nào phá hủy được Diệp Khuynh Tuyết và tử ngọc đạo quân!

Huyết phù này nếu bị hủy, đến lúc đó dù cho Diệp Khuynh Tuyết và tử ngọc đạo quân không chết cũng bị thương nặng!

Lâm Nguyệt tính tình trời sinh đã có một luồng tàn nhẫn, bất cứ cái gì muốn giết nàng, nàng đều muốn đối phương phải trả giá lớn!

Cần gì đối phương là tử ngọc đạo quân là tu sĩ hóa thần và Diệp Khuynh Tuyết là đứa con trời sủng chứ!

Thân hình mảnh mai mềm mại của Lâm Nguyệt tựa như tia chớp đánh tới huyết phù, hơi thở toàn thân giờ phút này ầm ầm bộc phát, mang theo tư thế làm việc không chùn bước, phóng thẳng tới!

Có lẽ bị lấy cảm xúc quyết tuyệt của Lâm Nguyệt, Nguyệt Thần Tên cắm trên huyết phù kia phát ra từng đợt không ổn định, màu vàng đỏ cứ chớp lên không ngừng, lại dừng lại trên mũi tên chậm rãi đâm thẳng vào giữa huyết phù lần nữa.


“Muốn chết!” Tử ngọc đạo quân liếc nhìn mũi tên cắm vào chính giữ huyết phù, trong mắt chợt lóe lên tia kiêng kỵ, song thần sắc nhanh chóng thu lại, ánh mắt chợt lóe lên, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ mạnh tay bổ thẳng xuống Lâm Nguyệt!

Một chộp này, đúng là tránh đi huyết phù, mà trực tiếp hướng thẳng tới Lâm Nguyệt! Năm ngón tay khổng lồ hư ảnh xuất hiện giữa không trung, trực tiếp hạ thẳng xuống thân ảnh Lâm Nguyệt giữa không trung, nhưng Lâm Nguyệt không tránh, mặt ngập tràn máu tươi lại lộ ra nụ cười quỷ dị, chậm rãi mở miệng, “Nguyệt thần tên, nổ!”

Giọng vừa dứt, bầu không khí chung quanh chợt cứng lại, cứ như tất cả không khí đều đông lại, mà màn phủ đầu ấy cũng khiến hư ảnh bàn tay năm ngón đồng thời ngưng lại!

Giữa bữa tiệc này đột nhiên phát sinh trong nháy mắt, nguyệt thần tên cắm giữa huyết phù đột nhiên sáng lòe lên, sau đó có tiếng máu bị vỡ ầm ầm, rõ ràng sắp nổ tung, mà theo luồng kim quang bùng phát, luồng sáng vàng ấy càng thêm thuần túy, nhưng cũng có tia sáng vàng chợt lóe lẻn sâu vào trong huyết phù kia!


Chỉ trong tích tắc, nghe thấy từng đợt răng rắc vang lên, cả màn huyết phù khổng lồ ấy chợt xuất hiện vết nứt, vết nứt ấy ngập tràn huyết phù liên tục, chỉ trong tích tắc cả núi huyết phù khổng lồ đã chẳng chịt đầy vết nứt ngang dọc.

Nhưng tất cả vẫn chưa hết, chỉ nghe tiếng răng rắc từng đợt vang lên ầm ầm thay thế, rồi huyết phù không thể phá vỡ ấy lần đầu tiên xuất hiện vỡ vụn!

Miếng thứ nhất sụp đổ, cả huyết phù khổng lồ trong nháy mắt ào ào sụp đổ nát vụn! Cảnh này xảy ra trong tích tắc, khiến người ta gần như không kịp phản ứng. Theo tiếng vỡ vụn của huyết phù, từng luồng sáng máu bùng phát ra cực kỳ chói mắt, hơi thở cực kỳ tà ác âm u lập tức tràn ra điên cuồng, trong nháy mắt cả bầu trời biến thành mảng máu lớn, cứ như cả trời đất bị nhuộm máu tươit thấm đẫm vậy!

Điều này là do Lâm Nguyệt tự lấy huyết mạch bản thân để hiến tế, xuất ra đòn mạnh nhất của Nguyệt Thần Tên!

Dưới một kích này, cả huyết phù kia đã bị phá hủy hoàn toàn, nhưng lúc nổ tung cũng bùng lên hơi thở tà ác âm u cường đại, và bàn tay khổng lồ lại tiếp tục chụp về phía Lâm Nguyệt, hơi thở âm u tà ác và lạnh lẽo này mang theo mùi máu tanh nồng nặc gay mũi, trực tiếp xộc thẳng vào người Lâm Nguyệt, điên cuồng tàn phá trong cơ thể nàng.

Lâm Nguyệt rất thông minh, hơn nữa lòng dạ thâm sâu, mặc dù gặp phải nguy cơ sống chết, nhưng nàng cuối cùng chưa tới một khắc, cố gắng tới mức cuối cùng khó khăn lắm mới nhặt được mạng về!

Vì thế từ lúc huyết phù kia xuất hiện một khắc ấy, nàng đã đoán được kẻ đứng đằng sau muốn giết mình là tử ngọc đạo quân, còn có Diệp Khuynh Tuyết chen vào một chân, nàng cũng thấy không bất ngờ lắm.

Dù sao cũng giống y như nàng cũng muốn giết Diệp Khuynh Tuyết, Diệp Khuynh Tuyết cũng không lúc nào là không muốn diệt trừ nàng! Mặc dù giữa các nàng thật ra cũng chẳng có chuyện thù hận sống chết lớn nào, ban đầu ở tiểu bí cảnh Hoàng Thiên nàng ra tay đối phó với Diệp Khuynh Tuyết, hủy mặt Diệp Khuynh Tuyết và ám toán nàng ta, cũng là do Diệp Khuynh Tuyết đánh lén nàng trước, nàng chẳng qua chỉ là tự vệ mà thôi.

Sau đó Diệp Khuynh Tuyết lại vì thù này mà để cho tử ngọc đạo quân đuổi theo giết nàng, hơn nữa còn hại nàng bị cuốn vào không gian loạn lưu, đi tới Đông Cực Hải!

Chuyến đi này, giữa nàng và Diệp Khuynh Tuyết cũng đã coi như xong, nhưng nàng không thể nào ngờ được, Diệp Khuynh Tuyết lại hận nàng tới mức này, kể cả nàng ở mãi tận Đông Cực Hải xa xôi, cũng không tiếc để tử ngọc đạo quân xuyên không đuổi giết nàng, hơn nữa còn ra một đòn đoạt mạng!

Nếu không phải trong mấy năm nay nàng cũng có chút tạo hóa, chẳng những nhận được thần cách Nguyệt Thần Tôn kiếp trước, hơn nữa còn dung hợp với huyết mạch tộc Nguyệt, thì ngay một kích tại đây thôi, nàng sớm đã bị huyết phù kia áp chế biến thành bột phấn mất rồi!

Mà dù là thế, vì để phá hủy huyết phù này, nàng cũng phải trả giá quá lớn, mặc dù huyết phù đó bị Nguyệt Thần Tên phá hủy, nhưng sau khi phát hủy lại bùng lên luồng hơi thở cổ quái vọt thẳng vào trong thân thể nàng, nàng có còn sống hay không thì cũng không rõ nữa.

Vì thế, nàng đúng vẫn xem thường uy lực của huyết phù này, cũng xem thường cả quyết tâm muốn giết chết nàng của Diệp Khuynh Tuyết!

Bất kể thế nào, cho dù nàng phải chết, vậy tử ngọc đạo quân và Diệp Khuynh Tuyết cũng tuyệt đối không dễ chịu chút nào! Ngay trong nháy mắt huyết phù vỡ vụn, sắc mặt tử ngọc đạo quân biến sắc, trong nháy mắt biến sắc, lại phát ra tiếng gầm giận dữ, “Không thể nào!”

Nhìn tận mắt huyết phù khổng lồ vỡ vụn từng mảng, sắc mặt tử ngọc đạo quân ngoài biến sắc ra cũng vô cùng giận dữ, sát khí trong mắt tăng vọt, năm ngón tay hư ảnh chộp mạnh xuống Lâm Nguyệt! Ông ta muốn trước khi huyết phù bị hủy hoàn toàn, một tay đánh chết Lâm Nguyệt!

Lâm Nguyệt sớm đã như nỏ mạnh hết đà, cũng vì cưỡng chế xuất ra sát chiêu Nguyệt Thần Tên lớn thế, linh lực trong cơ thể nàng đã sớm tiêu hao sạch sẽ, chẳng những linh lực bị tiêu hao sạch, mà kinh mạch trong đan điền đều bị thương rất nặng, gần như ở vào trạng thái trước khi chết vậy, giờ phút này cũng chẳng qua là cố chống lại, không để cho mình bị hôn mê đi mà thôi.

Mà luồng hơi thở tà ác âm u ấy chui vào trong thân thể nàng, vẫn không ngừng phát hủy tia sống sót trong nàng, khiến cho chân tay nàng trở nên cứng ngắc chết lặng, giờ phút này nàng mở to đôi mắt vô thần, trơ mắt nhìn năm ngón tay đang gào thét chộp tới mình kia, bên môi miễn cưỡng cong lên cường vui vẻ khổ sở. Hiện tại nàng đã không còn chút lực phản kháng nào nữa…

Cuối cùng nàng cũng đánh giá quá cao uy lực của Nguyệt Thần Tên, hao hết tâm cơ, chẳng tiếc cả tính mạng, chỉ bởi vì nàng có sát chiêu là Nguyệt Thần Tên, nhưng mà huyết phù kia bị vỡ, còn hư ảnh tử ngọc đạo quân vẫn không tan, lần này đoán sai, miễn cường bức mình vào tuyệt cảnh… Không cam lòng… Thật sự không cam lòng mà, rất hận…

Dựa vào đâu mà nàng phải chết còn những kẻ một lòng muốn giết chết nàng ấy lại có thể được sống chứ? Dựa vào đâu Lâm Nguyệt nàng nhất định là phối hợp diễn, còn kẻ lòng dạ độc ác âm hiểm vô sỉ Diệp Khuynh Tuyết ấy lại có thể cười tới tận cuối, trở thành chúa tể thế gian chứ? Diệp Khuynh Tuyết nàng ta không xứng!

Mặc dù Lâm Nguyệt nàng đây không phải người tốt, nhưng vẫn không phải là kẻ lạm sát người vô tội, trên tay nàng chưa từng có một oan hồn nào chết cả, những kẻ nàng giết đều là vì đối phương chọc nàng trước, nàng nào sai chứ?

Chẳng lẽ cũng bởi vì nàng ta là nữ chính của thế giới này, là người được thiên đạo chọn trúng, nàng đây chỉ là kẻ phối hợp để diễn rồi cũng phải thoái vị, nhất định phải hy sinh bản thân để đi thành toàn cho cái kẻ gọi là nhân vật chính kia sao?

Không! Nàng không cam tâm! Lâm Nguyệt nàng đây dù chết cũng không để cho mình trở thành đá kê chân của Diệp Khuynh Tuyết, bởi vì….nàng ta không xứng!

Lâm Nguyệt bị uy áp khổng lồ của tử ngọc đạo quân áp chế không cách nào nhúc nhích được, hai mắt trợn to ngập tràn sát khí, sát khí ấy điên cuồng có thể đủ để hủy thiên diệt địa không ngừng lóe ra, thân thể vốn sắp sụp đổ tại đây đột nhiên ngập đầy oán hận không cam lòng, rồi bộc phát ra một lực lượng khổng lồ tới mức không cách nào hình dung nổi!

Mà tại luồng lực lượng khổng lồ khó hiểu bộc phát ấy, Lâm Nguyệt cảm thấy trên không trung cao cao truyền tới một luồng khí yếu ớt quen thuộc không ổn định! Đó chính là hơi thở của Nguyệt Thần Tên!


Đúng vậy, cũng không sai, đó chính xác là hơi thở của Nguyệt Thần Tên. Nguyệt Thần Tân cũng không phải bị phá hủy hoàn toàn dưới trận nổ tung ấy, nó vẫn còn tồn tại! Chẳng qua vì linh lực trong cơ thể nàng đã không còn, nên không cách nào cảm ứng được, mà giờ trong cơ thể nàng xuất hiện một luồng lực lượng khổng lồ, nên lại lần nữa cảm ứng được Nguyệt Thần Tên tồn tại!


Nguyệt Thần Tên vốn là nàng lợi dụng máu huyết của bản thân để ngưng tụ ra, chỉ cần nó còn tồn tại, chỉ cần Lâm Nguyệt còn có một tia linh lực, thì vẫn cảm ứng được nó!

Nguyệt Thần tên tồn tại, trong lòng Lâm Nguyệt đột nhiên nổi lên một luồng khát vọng muốn sống mãnh liệt, nhìn qua dưới ý chí muốn sống mãnh liệt ấy, sức mạnh trong cơ thể Lâm Nguyệt lại bộc phát ra ầm ầm, có luồng lực lượng đó, nàng thế mà lại thoát khỏi áp chế của tử ngọc đạo quân, khó khăn giơ tay lên trong hư không vẽ mạnh một cái, cất giọng rít lên, “Nguyệt Thần Tên, bệnh!”

Giọng Lâm Nguyệt vừa dứt, trong không trung gió lốc bỗng nổi lên, bỗng có một luồng sáng vàng chói bùng ra, ở giữa không trung bắn nhanh về phía mi tâm của hư ảnh tử ngọc đạo quân!

Luồng sáng vàng bộc phát trong tích tắc, sắc mặt Tử ngọc đạo quân biến sắc, thậm chí cả bàn tay chụp vào Lâm Nguyệt cũng thu lại trong nháy mắt, lùi mạnh lại sau một bước, lọt hẳn vào trong lốc xoáy kia!

Đáng tiếc tốc độ Nguyệt Thần Tên quá nhanh, gần như ông ta có động tác trong nháy mắt ấy, luồng sáng vàng đó cũng đã tới, trực tiếp xuyên thấu phòng ngự của ông ta, bay thẳng tới mi tâm của hư ảnh tử ngọc đạo quân vọt vào!

Trong lòng tử ngọc đạo quân hoảng hốt, vô thức né tránh, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lại quá sợ hãi, vì ông ta phát hiện ra mình đã bị một luồng hơi thở cường đại phong tỏa hoàn toàn, thân thể gần như bị chìm ngập trong bùn lầy, đúng là không thể động đậy nổi!

Chẳng mấy chốc mà ánh sáng tới chói mắt, đồng tử tử ngọc đạo quân co rút mạnh, thần sắc ấy lần đầu tiên xuất hiện hoảng sợ!

“Đây rốt cuộc là vật gì thế? Có thể xuyên thấu qua lĩnh vực phòng ngự của lão phu…”

Tử ngọc đạo quân nói chưa hết, lại cảm thấy giữa mi tâm chợt đau nhói truyền tới, lập tức ông ta kinh hãi gần chết, hét thảm một tiếng, xoay người chui ra sau lốc xoáy tránh, nhưng trong nháy mắt ông ta chui vào lốc xoáy, bỗng xoay mạnh người đánh một chưởng thẳng tới lâm Nguyệt!

Ra được một chưởng, tử ngọc đạo quân cũng không cố nhìn xem Lâm Nguyệt đã chết chưa, hư ảnh đó trực tiếp chui thẳng vào lốc xoáy!

“Chết tiệt, Lâm Nguyệt này đến cùng là dùng cái quái gì thế!”

“Luồng sáng vàng này đến cùng là gì? Sao có thể trực tiếp xuyên thấu phân thân lão phu, làm tổn thương bản thể của lão phu chứ!”

“Diệp Khuynh Tuyết, ngươi lại để lão phu chọc phải phiền toái lớn thế, nếu lão phu có mệnh hệ gì, lão phu muốn ngươi chôn cùng!”

Trong lốc xoáy đen, truyền tới từng đợt gào thét nổi giận của tử ngọc đạo quân, thanh âm ấy dần đi xa, cho tới khi biến mất hoàn toàn.

Mà gió lốc giữa không trung, sau khi phân thân tử ngọc đạo quân rời đi, cũng dần co rút lại, chỉ trong nháy mắt biến mất, dường như bên trong còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ của Diệp Khuynh Tuyết.

Ngay sau khi tử ngọc đạo quân rời đi, trên mặt Lâm Nguyệt ngập tràn máu tươi lại lộ ra nụ cười vui vẻ.

Nguyệt Thần Tên, quả nhiên không để nàng thất vọng, tử ngọc đạo quân kia bị Nguyệt Thần Tên làm bị thương, dù không chết, cũng bị bóc một lớp da, còn có Diệp Khuynh Tuyết nữa, nghĩ tới huyết phù kia bị hủy, nàng ta cũng có thể bị cắn trả lại, chỉ tiếc là không cách nào giết chết nàng ta..

Nhìn chưởng ấn gào thét trên không trung rơi xuống, trên mặt Lâm Nguyệt không chút sợ hãi, chậm rãi nhắm mắt không cam lòng lại…

Ầm Ầm!

Một chưởng ấy đánh xuống, đánh mạnh lên người Lâm Nguyệt đã đổ nát, lực lượng khổng lồ tàn sát phá hủy thân thể Lâm Nguyệt, chỉ nghe mấy tiếng “bang bang” vang lên, thân thể Lâm Nguyệt nổ tung ra, máu thịt văng khắp nơi, cả thân thể mềm mại bị tàn phá rớt đập mạnh xuống đất.

Toàn thân Lâm Nguyệt đẫm máu tươi có lẽ đã không còn sự sống, trên thân thể máu thịt tan nát ấy, cặp mắt mở to dần mất đi thần thái, ngập tràn u ám, chỗ trái tim, thực ra vẫn còn đập yếu ớt, nhưng rồi càng ngày càng yếu, mãi cho tới khi không còn đập nữa, chỗ trái tim ấy truyền ra tiếng nổ cực mạnh!

Tới lúc này, cơn lốc xoáy trên bầu trời cuối cùng đã biến mất hoàn toàn, mây đen lui dần, khắp nơi trở nên bình yên trở lại, chỉ để lại trên mặt đất một cái xác và đống hỗn độn chung quanh. Cơn cuồng phong ào qua, mang tới tiêu điều, xa xa truyền tới tiếng gào thét đứt gan đứt ruột, “Không..”