Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 12: Diễn Kịch





Hắn không muốn mất Bạch Như Nguyệt, lại không nguyện để Niêm Hoa Lão tổ chiếm tiện nghi, phải nói người mang tư chất lô đỉnh có thể trợ giúp đột phá Nguyên Anh rất hiếm gặp, không nói ở Thanh Châu,dù có lật tung cả cái tu chân giới này cũng chưa chắc có thể tìm ra người thứ hai có Ngọc Tuyết Hương Cốt !

Hắn là tu sĩ có tư chất bình thường, Kim Đan thì không có vấn đề,nhưng Nguyên Anh lại rất khó, nếu muốn đột phá lên Nguyên Anh, cần phải có một cái lô đỉnh như Bạch Ngọc Điệp.

Thọ nguyên cùng tu vi của tu sĩ tuy hai mà một,tu sĩ ở giai đoạn Luyện Khí kỳ có thọ nguyên giống như người thường, đều sống đến trăm tuổi, tiến vào Trúc Cơ kỳ thọ nguyên sẽ tăng gấp đôi,cho nên tu sĩ ở Trúc Cơ kỳ có thể sống đến hai trăm tuổi là chuyện bình thường,cứ như vậy,tu sĩ thuộc Kim Đan kỳ sẽ sống được đến 500 tuổi,còn Nguyên Anh kỳ thì đến một ngàn tuổi .

Nghịch thiên cùng trời tranh mệnh tu sĩ, ai không mơ ước có được có được tuổi thọ ngàn năm?Có thể đột phá Nguyên Anh trở thành Nguyên Anh đại tu sĩ có lẽ là giấc mộng của toàn bộ tu sĩ ở tu chân giới!


Tu vi của Bạch Ngọc Điệp hiện tại chỉ mới ở Luyện Khí hậu kỳ,nhưng hắn lại có dã tâm, nếu không phải hắn ở Phong Nguyệt Lâu hơn mười năm không thể đột phá lên Kim Đan,lại lâm vào tình thế bắt buộc, hắn tuyệt đối sẽ không đưa hai tay đem bảo bối Bạch Như Nguyệt này dâng cho người ta .

Nhưng hắn hiện không thể không làm vậy, bởi vì kẽ thù của hắn ở nội môn đã thành công đột phá Trúc Cơ, hắn không muốn ngồi chờ chết,cho nên bằng mọi cách hắn phải về cho được tông môn để tìm chỗ dựa dẫm, bằng không đợi khi kẻ thù tìm đến, hắn chỉ còn con đường chết.



Đương nhiên, việc này ở trong nguyên tác không có nhắc tới, cho nên Lâm Nguyệt cũng không biết. Nàng hiện tại đang nghĩ đối sách để bản thân có thể chạy trốn.

Ma tu ngày mai sẽ đến, đến lúc đó Liễu Yến nhi chắc chắn sẽ đem chuyện Ngọc Tuyết hương cốt của nàng nói cho đối phương biết , dựa theo tình huống như vậy, sạu này tình tiết phát triển có lẽ cũng không sai biệt lắm, chính là không biết đến lúc đó Côn Luân đệ tử có phải hay không xuất hiện, nếu bởi vì sự việc xảy ra có chút thay đổi, Côn Luân đệ tử không kịp xuất hiện, nàng chắc chắn sẽ chết trong tay ma tu!

Tình tiết xảy ra nhanh hơn một chút, làm cho Lâm Nguyệt cảm thấy có một bàn tay vô hình đang đem mọi thứ nàng thay đổi trở về quỹ đạo của nó, bức nàng đi lên con đường không thể quay đầu của nữ phụ.

Không thể lại tiếp tục chần chừ,nhất định hôm nay phải rời đi!


Còn không đợi đến ngày mai, nàng chỉ có thể chờ chết !


Nghĩ đến đây, Lâm Nguyệt cắn răng, quyết định đánh cược một phen!

"Phụ thân,ngày mai Nguyệt nhi nhất định phải đi sao?"

Tên đã lên dây không bắn không được,bằng mọi giá nàng phải chuẩn bị thật tốt để chút nữa diễn tiết mục tình phụ tử khoa trương giả tạo .

"Nguyệt nhi,vừa rồi không phải phụ thân đã nói với con rồi sao?"

Cho rằng Lâm Nguyệt muốn thay đổi chủ ý,giọng điệu của Bạch Ngọc Điệp đã có điểm không vui.


"Đã nói rồi, nhưng mà Nguyệt nhi không muốn rời đi, Nguyệt nhi không muốn rời xa phụ thân. . . . . ." Lâm Nguyệt khóc đến đáng thương tội nghiệp,nàng ngẩng đầu,đưa ánh mắt hồng hồng nhìn lên Bạch Ngọc Điệp.

Nhìn Lâm Nguyệt khóc đến hoa lê đái vũ, cho dù tâm của Bạch Ngọc Điệp vững như sắt, giờ phút này cũng không tự chủ được mà mềm lòng,không chút nghĩ ngợi liền bật thốt lên:"Kỳ thực ta cũng không muốn đưa con đi."

"Vậy tại sao phụ thân còn muốn đưa con cho người khác? Nguyệt nhi ở cạnh phụ thân hơn không tốt sao?"

Thấy Lâm Nguyệt cầu xin tha thiết lại tỏ vẻ không muốn rời đi, Bạch Ngọc Điệp xém chút gật đầu đồng ý , nhưng hắn dù sao cũng là tu sĩ có nội tâm cực kì sắc bén, cảm nhận được tâm tình của bản thân có sự thay đổi, liền lạnh lùng quát:"Nguyệt nhi, không được tùy hứng! Vừa rồi phụ thân nói gì với con,con quên hết rồi sao?"

"Con. . . . . . Con. . . . . ." Lâm Nguyệt nghẹn ngào nửa ngày, bỗng nhiên dẫm dẫm chân,khóc lóc giống như một tiểu cô nương nói :"Được rồi, con đi! Phụ thân, người sau này đừng có hối hận!" Nói xong, Lâm Nguyệt nhanh chóng quyết định, không đợi Bạch Ngọc Điệp nói gì đã đưa hai tay ôm mặt cúi đầu chạy ra ngoài, chỉ để lại tiếng khóc đè nén nghẹn ngào;