Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên

Nữ Phụ Nghịch Tập Khuynh Thành Độc Tiên - Chương 104: Mỗi Người Đi Một Ngả





Hành vi ngang ngược rõ như vậy, khiến Lâm Nguyệt tức giận thật sự, nàng khinh thường tốn nước bọt với Trần Tử Đan, nhưng giờ phút này cũng không thể nhịn nổi n ữa, sắc mặt trong nháy mắt lạnh hẳn, nhìn thẳng TRần Tử Đan, rặn ra từng từ từng chữ một, “TRần Tử Đan, đừng coi kẻ khác là tên ngốc, có vài người, không phải ngươi muốn lợi dụng thế nào cũng được, nếu không phải sau này khó nhìn nhau, thì hãy thu bớt tâm tư của ngươi ddi!”

Nói xong, Lâm Nguyệt không thèm nhìn khuôn mặt khó coi của Trần Tử Đan nữa, bước nhanh chân đi vào trong thành.

“TRần sư tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Dương Hoa Lan hơi bối rối, sắc mặt tái nhợt nhìn Trần Tử Đan, nhưng trong mắt lóe lên tia châm biếm.


“Ta sao biết được!” Sắc mặt TRần Tử Đan gay gắt, tức giận nói ra. Nàng ta không ngờ được Lâm Nguyệt sẽ nói với nàng ta đi Đông mà không đi Tây, thế mà nói trở mặt thì trơ mặt ngay, thật tức chết nàng ta mà.

Tu vi nàng ta không cao, chỉ là tu vi luyện khí tầng thứ sáu, lộ trình hơn trăm dạm nàng ta tự mình ngự kiếm thì không sao, nếu nàng ta muốn dẫn theo người, chỉ e là tốn linh lực không ít, hơn nữa cũng không dễ như thế.



Nếu nàng ta biết sớm tiện nhân Lâm Nguyệt này sẽ trở mặt với mình như vậy, nàng ta đã không mang theo phế vật Dương Hoa Lan này theo tới đây làm gì, hiện giờ chỗ tốt chẳng chiếm được lợi lại còn chọc cho rối thêm!

“TRần sư tỷ…” Dương Hoa Lan thấy Trần Tử Đan trông phẫn nộ mãi, nghĩ chút, lại cất lời nói ra.

“Được rồi, chẳng phải bảo dẫn ta tới nhà ngươi đó sao? Còn không mau đi?”” Cứ việc chiếm chút lợi ở chỗ Dương Hoa Lan đã, nhưng Trần Tử Đan vẫn thấy tức giận, đều do cái con Lâm Nguyệt chết tiệt kia, thật hận con người quái dị kía quá!

Dương Hoa Lan đưa cho sáu mươi viên thanh linh đan, vốn nàng ta muốn giữ lại để dùng vào lúc tỉ thí môn phái, hiện giờ lại dẫn theo phế vật này trở về, đến lúc đó chỉ sợ lãng phí mất một nửa trên đường mất rồi!


Mà không nói Trần Tử Đan bên này thế nào nữa, Lâm Nguyệt trên đường từ côn Lôn đi đã nghĩ kỹ mục tiêu rồi.

Trong thành La Châu có liên quan tới cơ duyên thật sự còn nhiều chỗ, nhưng trong đó cũng không phải hiện giờ nàng muốn có là được, những thứ khác còn sót lại mới hy vọng lấy được thì ở khắp nơi, nhưng trong đó có hai mối cũng lấy được khá thuận lợi, muốn chiếm được cũng đừng để cho người khác để ý, vì thế Lâm nguyệt tập trung vào hai chỗ cuối cùng.

Một là ở trong truyện, Linh Kiếm Môn có một đệ tử ngoại môn tên Trương Hoa, trong lúc vô tình lấy được một bổ linh giới để trong cửa hàng là Bảo Nguyệt Lâu, bổ linh giới kia giống y như tên, đều có thể làm pháp khí tồn trữ linh lực, sau thời khắc mấu chốt linh lực hao hết thì lấy ra dùng rất tốt.

Mà trong truyện, người tên Trương Hoa này là bị Diệp Khuynh Tuyết ở tron tiểu bí cảnh Hoàng thiên giết chết, bổ linh giới đó cũng rơi vào tay Diệp Khuynh Tuyết.

Mà một chỗ khác, cũng cách Nguyệt Bảo Lâu không xa lắm, trên một hàng vỉa hè, chủ quán bán hàng vỉa hè là một tán tu, trong gian hàng của hắn, Diệp Khuynh Tuyết lấy được một viên linh thảo vạn năm, hơn nữa còn là linh dược Vạn Tử Hoa chủ yếu dùng lúc luyện Kết Đan.



Ở trong truyện, Diệp Khuynh Tuyết chính vì lấy được Vạn Tử Hoa, sau này thành công luyện ra Kim Kết Đan cực phẩm, ở thời điểm kết đan thành công kết xuất ra Cửu Hoàn Kim Đan, là kim đan có phẩm chất tốt nhất.

Lâm Nguyệt quyết định ra tay từ hai chỗ này, bổ linh giới kia là đồ tốt, lai thời khắc mấu chốt có thể cứu được mạng gì đó, nàng dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, ngược lại Vạn Tử Hoa kia nàng cũng không để ý cho lắm, Vạn Tử Hoa có không ít trong nhẫn không gian của nàng, nàng sở dĩ muốn cướp lấy, chẳng qua không muốn linh thảo rơi vào tay Diệp Khuynh Tuyết thôi, sau này trở thành thứ cứu mạng Diệp Khuynh Tuyết mà thôi!

“Bổ linh giới kia đang ở trong tay đệ tử Linh Kiếm Môn Trương Hoa, nhưng Trương Hoa cuối cùng lại bị Diệp Khuynh Tuyết giết chết, kết quả cũng giống nhau rơi vào tay Diệp Khuynh tuyết cả, bổ linh giới này bình thường chẳng có tác dụng, nhưng thời điểm đối địch lại có, tuyệt đối không để nó rơi vào tay kẻ khác!”