Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ

Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ - Chương 80: Em là thuốc của anh





Kỷ Khanh Khanh khóc


Khóc vô cùng chân thật.


Đeo một chiếc nhẫn hai ngàn một trăm vạn đô la trên tay, bây giờ đến chạm vào cô cũng không dám, chỉ sợ hai viên kim cương kia yếu ớt như hai tờ giấy, vừa chạm vào đã hỏng.


Cô không nhịn được mà lải nhải:


“Anh mua nhẫn đắt như vậy làm gì chứ? Tùy tiện mua một cái cho em đeo lên tay là được mà…”


Lục Lệ Hành nhìn chằm chằm nước mắt trên mặt Kỷ Khanh Khanh, bàn tay bị thương đang được nhân viên y tế băng bó, tay còn lại bỗng vươn ra, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt của cô.


Kỷ Khanh Khanh ngẩn người, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn nhân viên y tế ở bên cạnh. Có lẽ là tố chất chuyên nghiệp rất tốt, cô ấy chỉ toàn tâm toàn ý phục vụ bàn tay đang bị thương của Lục Lệ Hành, hoàn toàn không để ý đến hai người đang làm gì.


Lúc này mới nhận ra đang có người ngoài ở đây mà mình lại khóc.


Cô đưa tay lau hết nước mắt trên mặt mình, ánh mắt như hờn giận cũng như đang cười, lườm Lục Lệ Hành.


“Mua cũng mua rồi, lại không thể trả lại, em đeo cũng rất hợp, giữ lấy mà dùng.”


“Vậy cũng không được! Nhẫn đắt như vậy em phải cất thật tốt mới được, nếu không ngày nào đó đi ra ngoài gặp phải trộm cướp thì làm sao bây giờ?”


Nói xong, cô cầm lấy chiếc hộp mà Lục Lệ Hành đưa cho mình, đặt chiếc nhẫn vào bên trong.


“Em yên tâm đi, em mang chiếc nhẫn này tới nơi nào cũng chẳng có kẻ nào dám đến gần em đâu.”


Nhân viên y tế ở bên cạnh đã băng bó xong cho Lục Lệ Hành, cô ấy nói:


“Ngài Lục, đã băng bó xong rồi. Hai ngày tới không được để vết thương dính nước, sau đó đổi thuốc thì tới bác sỹ nhé.”


“Cảm ơn cô.”


“Không có gì.”


Nhân viên y tế kia cười cười rồi rời khỏi phòng.


“Không thể để vết thương dính nước, anh nhớ để ý nhé, đặc biệt là lúc tắm rửa ấy.”


Kỷ Khanh Khanh nhìn anh từ trên xuống dưới rồi nhớ tới gì đó, cô lo lắng hỏi:


“Không phải trên tay còn có vết thương khác nữa sao? Trên đùi có không anh?”


Lục Lệ Hành đứng dậy, trả lời:


“Không sao đâu, về thôi em.”


Anh đi lên phía trước, muốn nắm tay Kỷ Khanh Khanh. Kỷ Khanh Khanh nhoẻn miệng cười, dùng hai tay cẩn thận ôm lấy vỏ sò, rồi đi ra ngoài trước.


Lục Lệ Hành nhìn bàn tay trống không của mình rồi lại nhìn theo bóng dáng của Kỷ Khanh Khanh, bất đắc dĩ lắc đầu cười.


Trở về phòng, Kỷ Khanh Khanh coi vỏ sò và chiếc nhẫn kia như bảo bối mà cất vào trong tủ sắt.


“Chỉ là một chiếc nhẫn thôi mà, đáng quý như vậy sao?”


“Đây là chiếc nhẫn tốn của anh hai ngàn một trăm vạn đô la đó! Rất là đắt! Cho nên phải giấu kỹ, cất kỹ mới được.”


Sau khi khóa tủ sắt lại, Kỷ Khanh Khanh đứng dậy, nói:


“Anh cũng chẳng bàn bạc với em trước gì cả.”


“Nói rồi thì làm gì còn là bất ngờ nữa?”


Kỷ Khanh Khanh nhướng mày, khóe miệng không giấu được ý cười.


“Lại đây giúp anh một chút.”


“Làm sao thế?”


Lục Lệ Hành ngẩng đầu, nói:




“Anh muốn đi tắm, giúp anh cởi áo sơ mi đi.”


Anh huơ huơ bàn tay đang cuốn băng gạc của mình trước mặt Kỷ Khanh khanh, nói rất đúng lý hợp tình:


“Tay anh không tiện.”


Quay lại rồi….


Cảm giác quen thuộc này của Lục Lệ Hành lại quay lại rồi.


Kỷ Khanh Khanh biết rõ lúc này không thể lý luận cùng Lục Lệ Hành được.


Kỷ Khanh Khanh ngoan ngoãn cởi cúc áo sơ mi cho anh, từng nút từng nút một, cho tới chỗ bụng, cơ bắp dưới lớp áo sơ mi như ẩn như hiện, từng khối cơ bụng phồng rất rõ ràng. Bây giờ Kỷ Khanh Khanh bỗng nổi lên tà tâm, nương theo cơ hội cởi bỏ cúc áo cho anh, cô làm bộ lơ đãng sờ sờ lên cơ bụng kia.


Cứng.


Lại dùng sức chọc một cái nữa, còn hơi co dãn.


Nhưng mà cô không dám sờ nhiều, không có Lục Lệ Hành lại nói móc cô. Cô vội vàng cởi hết cúc áo sơ mi ra cho anh.


“Được rồi, anh đi tắm đi, nhớ đừng để dính nước nhé.”


Lục Lệ Hành vẫn đứng yên tại chỗ.


Kỷ Khanh Khanh đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi:


“Còn việc gì nữa hả?”


Lục Lệ Hành cúi đầu nhìn cô.


Khuôn mặt Kỷ Khanh Khanh đỏ lên, nhìn qua thắt lưng mà mình mua cho anh, nói:


“Không phải là anh còn muốn em cởi quần giúp anh chứ? Anh… Lớn như vậy rồi, một tay không thể cởi được à? Em nói cho anh biết, anh đừng quá đáng quá.”


Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu kia đâu có từ chối hoàn toàn chứ?


“Anh muốn em giúp anh cởi dây giày, một tay của anh không cởi được.”


Lục Lệ Hành mỉm cười nhìn cô, hỏi:


“Em nghĩ đi đâu thế?”


Cảm giác quen thuộc này thật sự trở về rồi!


Kỷ Khanh Khanh lườm anh, diễn giỏi thật đấy!


“Tự dùng chân mà cởi giày, cởi giày thôi mà còn muốn cởi dây giày nữa hả? Tay anh như vậy mà còn muốn lắm chuyện!”


Nói xong, cô đẩy Lục Lệ Hành ra, đi ra khỏi phòng tắm.


Một lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Kỷ Khanh Khanh mới che hai má đỏ hây hây của mình rồi đi vào phòng.


Đêm nay mọi người ngủ khá ngon giấc, chỉ có đạo diễn Vương và nhân viên chương trình bận tối mặt tối mũi.


Hai màn cầu hôn tỉ mỉ, đến lúc chương trình được phát sóng, chắc chắn sẽ nổ tung!


Cuối cùng, cả một đêm, đạo diễn Vương và nhân viên khách sạn cùng xem lại những đoạn phim quay mấy ngày hôm nay, một ít một ít dồn lại thành một đóng hỗn độn.


“Đêm nay cố gắng kiểm kê cho xong, ngày mai là kết thúc chương trình rồi, mọi người vất vả một chút.”


“Ok đạo diễn Vương.”


Đạo diễn Vương đứng trước cửa sổ nhẹ thở ra một hơi, chương trình này cũng không tồi!


...


Sáng sớm ngày hôm sau, Kỷ Khanh Khanh mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn bên gối bên cạnh, Lục Lệ Hành vẫn chưa dậy, ngủ rất sâu.



Cho rằng thời gian còn sớm, Kỷ khanh Khanh lấy điện thoại ở đầu giường, nhìn thoáng qua đồng hồ.


Tám giờ rưỡi.


Cô giật mình.


Tám giờ rưỡi? Đã muộn vậy sao?


Cô đẩy Lục Lệ Hành một cái, không ngờ rằng anh vẫn không phản ứng.


Thời gian rời giường của Lục Lệ Hành chưa bao giờ vượt quá tám giờ. Kỷ Khanh Khanh nghi hoặc, vừa tới gần thì phát hiện mặt Lục Lệ Hành phiếm hồng, cô vươn tay sờ lên trán anh, cả người cả mặt anh đều rất nóng.


Phát sốt rồi.


“Lục Lệ Hành! Dậy đi!”


Kỷ Khanh Khanh nhớ tới đêm qua Lục Lệ Hành chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, đứng ngoài trời lạnh không biết bao nhiêu lâu, hơn nữa còn xuống biển tìm vỏ sò, cộng thêm bàn tay còn bị thương, phát sốt cũng không phải là chuyện lạ.


Nghĩ như vậy, Kỷ Khanh Khanh hơi tự trách, đáng lẽ ra tối hôm qua cô phải nghĩ đến việc Lục Lệ Hành sẽ phát sốt chứ.


Bây giờ chẳng hề chuẩn bị gì cả.


Lục Lệ Hành ngủ mê man, tựa như nghe thấy có người gọi mình, anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa mở miệng thì phát hiện cổ họng đau rát như bị thiêu đốt.


Tay anh hơi nâng lên, lờ mờ nhận ra tình trạng thân thể mình, có lẽ là phát sốt rồi.


Một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, đặt lên trán anh.


Tay Kỷ Khanh Khanh vừa mới rời giường không quá lạnh cũng không quá nóng, đặt lên trán của Lục Lệ Hành, tựa như là một khối băng, vô cùng thoải mái.


“Nóng quá.”


Kỷ Khanh Khanh nhíu mày, nói:


“Không ồn rồi, chắc chắn là anh bị sốt rồi, em đưa anh đi bệnh viện!”


Lục Lệ Hành nắm lấy tay Kỷ Khanh Khanh, tiếp tục đặt lên trán mình, anh thở sâu, đợi một lúc sau không còn cảm giác choáng váng nữa mới nói với cô:


“Trong phòng có hộp thuốc, bên trong có nhiệt kế và thuốc hạ sốt, em lấy ra đây giúp anh.”


Kỷ Khanh Khanh vội vàng đi tìm, lục tung phòng khách lên cũng chẳng thấy đâu. Cô bỗng nghe thấy tiếng cười của Lục Lệ hành, giọng nói hơi khàn khàn, cố gắng cao giọng nói vọng ra bên ngoài:


“Ở trong ngăn tủ trong phòng của anh ấy.”


Kỷ Khanh Khanh nghe anh nói vậy, vội vàng đi vào phòng Lục Lệ Hành rồi cầm hộp thuốc về phòng mình. Đầu tiên, cô lấy nhiệt kế ra đưa cho anh rồi lại lấy thuốc hạ sốt, ánh mắt nôn nóng nhìn chằm chằm hộp thuốc kia.


“Cái này! Cái này là thuốc hạ sốt…”


Kỷ Khanh Khanh đưa thuốc hạ sốt cho anh, lại thấy hai tay anh trống trơn thì mới nhận ra.


“À đúng rồi! Nước… Để em đi lấy nước cho anh!”


Nói xong lại đi ra phòng khách, rót cho anh một ly nước ấm.


Lục Lệ Hành chỉnh lại nhiệt kế, nhìn Kỷ Khanh Khanh cầm cốc nước đi tới thì mỉm cười:


“Chỉ là phát sốt thôi, không phải chuyện lớn gì đâu, em đừng lo lắng như vậy.”


Kỷ Khanh Khanh nghi hoặc nhìn qua anh, hỏi:


“Cả người anh nóng như thế, thật sự không cần tới bệnh viện sao? Chẳng may miệng vết thương bị nhiễm trùng thì sao?”


Lục Lệ Hành lấy vài viên thuốc rồi nuốt xuống, đối mặt với Kỷ Khanh Khanh đang không ngừng lải nhải, anh bất đắc dĩ thỏa hiệp:


“Được rồi, lát nữa đi bệnh viện.”


Lúc này Kỷ Khanh Khanh mới yên tâm.



Lục Lệ Hành rời giường đi rửa mặt, sau khi thay quần áo xong xuôi thì nhận một cuộc điện thoại.


Là từ công ty.


Anh ngồi ở sô pha trong phòng khách nói chuyện gần nửa tiếng rồi mới cúp máy, sau đó anh đứng dậy đi vào phòng, mở máy tính ra.


Kỷ Khanh Khanh thu dọn ở trong phòng, sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi thì đi ra ngoài, lại chẳng nhìn thấy anh đâu. Cô đi vào phòng của Lục Lệ Hành, thấy anh đang ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc nhìn máy tính.


“Anh đang làm gì thế?”


“Công ty có một văn kiện quan trọng cần anh xử lý, anh cần phải…”


Lời còn chưa dứt thì cúi đầu ho khan hai tiếng, hơi thở mong manh.


“Chuyện công ty quan trọng hay là sức khỏe của anh quan trọng?”


Kỷ Khanh Khanh tức giận, nhìn sắc mặt và tình trạng sức khỏe lúc này của Lục Lệ Hành, cô rất lo lắng.


“Chuyện công ty để sau khi đi bệnh viện về rồi giải quyết không được sao?”


Ông nội Lục nói quả không sai.


Vừa vùi mặt vào công việc thì đến mạng cũng bỏ.


“Văn kiện rất quan trọng.”


Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô, miễn cưỡng cười nói:


“Có hơi phức tạp một chút, có lẽ mất khoảng một giờ, nếu như em đoi bụng thì bảo nhân viên phục vụ mang bữa sáng lên đi.”


Kỷ Khanh Khanh nhìn anh, không nói lời nào.


Lục Lệ Hành bất đắc dĩ nói:


“Sức khỏe của anh thế nào anh biết rõ mà. Tối hôm qua ở ngoài lâu nên mới sốt thôi, không phải chuyện lớn gì cả. Em tiện thì lấy giúp anh một cốc nước ấm nhé.”


Kỷ Khanh Khanh đành phải đi rót nước cho anh.


Lục Lệ Hành biết rõ sức khỏe của mình, anh thường xuyên tập thể hình, cơ thể rất tổ. Ngoại trừ lần tai nạn xe cộ đó thì từ nhỏ đến lớn, số lần anh nhìn thấy bác sỹ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mấy chuyện như cảm hay sốt này cũng chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải tới bệnh viện, đợi một chút rồi sẽ khỏi thôi mà, đi bệnh viện chỉ tốn thời gian.


Hít một hơi thật sâu, lên dây cót tinh thần, đặt sự chú ý của mình lên màn hình máy tính.


Nhưng có lẽ lần phát sốt này quá mức nghiêm trọng, cảm giác không khỏe chưa từng có này làm cho chân tay của anh như mất hết sức lực, đầu óc choáng váng, chẳng thể nào tập trung được.


Cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Lục Lệ Hành dựa ra phía sau, nhắm mắt dưỡng thần.


Khi Kỷ Khanh Khanh bưng cốc nước ấm vào phòng thì nhìn thấy cảnh này, cô giận sôi máu, đã bệnh thành thế này rồi mà vẫn còn cậy mạnh à?


Đặt cốc nước lên bàn, Kỷ Khanh Khanh nắm lấy tay Lục Lệ Hành, nói:


“Đứng dậy! Anh phải đến bệnh viện, phải đi gặp bác sỹ, tiêm hay truyền hay uống thuốc cũng được. Cơ thể đã như vậy rồi, chỉ sợ lát nữa sẽ nóng đến phát ngốc luôn đấy!”


Đương nhiên là cô chẳng thể kéo anh đứng dậy được rồi, Lục Lệ Hành vẫn ngồi yên ở đó, chẳng chút sức mẻ.


Đầu óc Lục Lệ Hành mơ màng, biết là văn kiện này không thể xử lý được rồi. Anh ngẩng đầu, nắm lấy tay Kỷ Khanh Khanh, kéo cô đến trước mặt mình.


Kỷ Khanh Khanh bị kéo thì lảo đảo nghiêng về phía trước, lập tức ngã vào lòng Lục Lệ Hành.


Hai người mặt đối mặt, hai tay Kỷ Khanh Khanh chống lên vai anh, hai chân hơi cong cong, suýt chút nữa thì ngồi lên đùi Lục Lệ Hành rồi.


Đây là một tư thế không thoải mái!


Tay Lục Lệ Hành dùng sức, kéo Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống đùi mình, vùi mặt vào hõm vai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên chiếc cổ trắng nõn của cô, nóng đến kinh người.


Cô nghe thấy giọng nói trầm ấm của Lục Lệ Hành vang lên bên tai mình:


“Em là thuốc của anh.”