Kỷ Khanh Khanh nhìn Lục Lệ Hành đứng ngoài cửa, kinh ngạc không thôi.
Áo sơ mi bên trong là sáng nay cô chọn cho anh, tuy rằng màu sắc không quá đẹp. Nơ là do cô thắt, mặc dù nó không được đẹp cho lắm. Dây lưng là do cô mua, cơ mà cũng không tốn quá nhiều tiền.
Ăn mặc chỉnh trang như vậy, đáng lẽ ra anh nên xuất hiện ở tầng 22 của Lục thị để làm việc. Vậy tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ là vì mình?
Trong đầu Kỷ Khanh Khanh lóe lên suy nghĩ này, trái tim cũng vì thế mà không tự chủ được đập nhanh hơn một chút.
Trong lúc Kỷ Khanh Khanh đang ngây người nhìn anh, đạo diễn Vương đã đứng dậy nói chuyện với anh:
“Ngài Lục, cảm ơn anh đã dành ra chút thời gian để tới tham gia chương trình của chúng tôi.”
“Đạo diễn Vương khách sáo rồi.”
Trong phòng có mấy người là lần đầu tiên gặp Lục Lệ Hành, từ trước đều là nghe nói qua, chứ chưa từng gặp mặt.
“Xin chào ngài Lục, nghe danh anh đã lâu…”
Ngoại trừ Kỷ Khanh Khanh vẫn đang ngây người ngồi trên sofa.
Tất cả minh tinh và quản lý ở đây đều không hẹn mà đặt ánh mắt lên người Kỷ Khanh Khanh. Tuy rằng nói Lục Lệ Hành sẽ là cộng sự đóng vai tình nhân với cô trong chương trình. Nhưng chương trình còn chưa bắt đầu, thái độ lạnh lùng của cô đối với Lục Lệ Hành quả thật làm người ta nghĩ cô là người không thành thục trong cách ứng xử. Bảo sao mãi không thể vực dậy được cơ chứ.
Một cuộc trò chuyện này, Kỷ Khanh Khanh chẳng nghe vào được gì cả. Cho tới khi Lục Lệ Hành ngồi xuống bên cạnh cô, lúc này cô mới phản ứng lại.
Tối hôm qua Lục Lệ Hành đã sớm quyết định cùng cô tham gia gameshow này?
Rõ ràng là muốn tham gia, nhưng tại sao anh lại không nói cho mình biết?
Cho nên đêm qua, anh cố ý nói như vậy để cô giận dỗi rồi suy nghĩ lung tung?
Nhưng mà nghĩ lại cũng thấy, lấy thân phận của Lục Lệ Hành mà nói thì tại sao có thể nhìn vợ sắp cưới của mình cùng với người đàn ông khác show ân ái trên TV được chứ? Thật là mất mặt!
Tối hôm qua diễn cũng không tồi! Khiến cô suy nghĩ nhiều như vậy, khiến cô cả đêm không ngủ, chỉ vì nghĩ nếu như phải tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác thì sẽ giải thích với anh như thế nào.
Kỷ Khanh Khanh nghiến răng.
Được thôi, để xem xem, ai là người diễn tốt hơn.
Cô không tin, cô là một diễn viên mà không thể diễn bằng anh!
Lục Lệ Hành ngồi bên cạnh cô, Kỷ Khanh Khanh ngồi dịch sang bên cạnh. Trên miệng là nụ cười mỉm xa cách, duy trì khoảng cách an toàn, giống như hoàn toàn không quen biết anh.
“Xin chào ngài Lục, nghe danh đã lâu! Hy vọng mấy ngày ở chung kế tiếp, chúng ta có thể sống hòa thuận với nhau.”
Lời này thành công khiến Lục Lệ Hành nghẹn lời, mãi không nói được gì.
Lâm Trăn liếc nhìn Trần Thư Diệc, cắn răng thấp giọng, nói:
“Chẳng phải anh nói hai người bọn họ là vợ chồng sao? Vợ chồng mà như thế này à?”
Trong lòng Trần Thư Diệc buồn bực. Hôm nay hai người này giở chứng gì vậy? Thoạt nhìn chẳng khác gì hai người xa lạ.
Diễn cái gì chứ?
Đạo diễn Vương nói xong hai câu thì không nói nữa. Giải tán để mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.
Đương nhiên, mỗi người một phòng.
Tuy rằng đây là chương trình yêu đương, nhưng suy cho cùng, hai người một nam một nữ cũng không thể ngủ chung một phòng.
Kỷ Khanh Khanh nhận chìa khóa phòng, đứng dậy, cười nói:
“Đạo diễn Vương, tôi lên phòng trước, có việc gì thì ngài nói với tôi nhé.”
“Được.”
Kỷ Khanh Khanh liếc mắt nhìn Tần Việt một cái, rời khỏi phòng nghỉ.
Lục Lệ Hành cũng đứng dậy, đạo diễn Vương cùng với hai minh tinh đang muốn đi tới nói chuyện cùng anh, nhưng ánh mắt anh vẫn theo sát Kỷ Khanh Khanh.
“Xin lỗi, tôi còn có việc, đi trước một chút.”
Nói xong thì thong thả thoát thân, sau đó lại sải bước nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Trong phòng nghỉ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, khiến đạo diễn Vương phải pha trò để làm dịu bầu không khí:
“Chắc chắn là có việc rồi, hôm nay tàu xe mệt mỏi, mọi người đã vất vả rồi, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Trần Thư Diệc thấp giọng nói:
“Em xem, anh đâu có nói dối?”
Lâm Trăn là người từng trải, sao có thể không nhìn ra được chuyện Lục Lệ Hành bình tĩnh tự nhiên đuổi theo Kỷ Khanh Khanh vừa rồi như thế nào. Ngoài mặt thì lừa được người, nhưng động tác thân thể theo bản năng lại vô cùng thành thật.
Cho dù là như vậy, Lâm Trăn vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Trước khi Lục Lệ hành gặp tai nạn xe cộ, cô còn chưa từng nghe qua hai người này có quan hệ gì với nhau. Thời gian hai tháng trời ngắn ngủi này, tại sao bên cạnh Lục Lệ Hành lại xuất hiện một người là Kỷ Khanh Khanh được?
Hơn nữa, quan hệ còn có chút không bình thường.
Thẩm Vi Vi ngồi một bên, chứng kiến cảnh Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành lần lượt rời đi, đáy mắt chợt lóe lên.
“Không có gì đâu, em đừng sợ. Có anh ở đây, sẽ không để em bị người ta gây khó dễ đâu.”
Cô Thiếu Ngu nắm lấy tay Thẩm Vi Vi, giọng điệu kiên định.
Thẩm Vi Vi sửng sốt, chậm rãi rút bàn tay đang bị Cô Thiếu Ngu nắm lấy, trên mặt mang theo vẻ xa cách và xin lỗi, cười nói:
“Cảm ơn anh, Thiếu Ngu. Nếu không phải anh nói thì em đã không thể tham gia chương trình này rồi.”
“Anh nói rất nhiều lần rồi…”
Giọng nói Cô Thiếu Ngu mang theo chút bất đắc dĩ và buồn rầu,
“Không cần cảm ơn anh, chỉ cần là chuyện của em, anh đều cam tâm tình nguyện làm.”
Thẩm Vi Vi rũ mi cười, không nói gì.
Đứng trước thang máy, Kỷ Khanh Khanh nhìn con số đang không ngừng giảm xuống, qua mặt kính phản chiếu lại hình ảnh của Tần Việt, cô hỏi:
“Anh Tần, anh đã biết Lục lệ Hành sẽ tham gia chương trình này từ trước?”
Đương nhiên Tần Việt biết việc này, nhưng anh ta nghĩ rằng, Lục Lệ Hành đã nói với Kỷ Khanh Khanh rồi. Cho đến ngày hôm nay, lúc đang đi trên đường, Kỷ Khanh Khanh hỏi rằng cộng sự của cô là ai. Lúc ấy anh ta còn cho rằng Lục Lệ Hành cố tình giấu diễm để cho cô một bất ngờ.
Hai vợ chồng nhà người ta muốn gây sự bất ngờ cho nhau, anh ta là người ngoài nên không tiện nói. Nếu như nói thì cũng quá là không biết điều, hắn tự nhiên câm miệng không nói, cho nên anh ta lựa chọn câm miệng.
“Đúng vậy, không sai, tôi biết việc này, trước đó tổng giám đốc Lục đã bàn bạc về chương trình này với tôi. Tôi cho rằng tổng giám đốc Lục muốn cho cô một bất ngờ, thế nên…”
Bất ngờ?
Kỷ Khanh Khanh nhướng mày, đúng là rất bất ngờ.
Tiếng bước chân từ xa truyền tới.
Kỷ Khanh Khanh liếc mắt nhìn ra cửa một cái, thấy bóng dáng của Lục Lệ Hành.
Vừa đúng lúc thang máy tới, cô thu hồi ánh mắt, đi vào thang máy.
Trong nháy mắt cửa thang máy khép lại kia, khuôn mặt Lục Lệ Hành xuất hiện, cửa thang máy lại mở sang hai bên.
Lục Lệ Hành đi vào thang máy, trợ lý của anh đứng bên ngoài cũng ngại tiến vào, cậu ta cười nháy mắt ra hiệu cho Tần Việt. Tần Việt hiểu ý, cười cười, đi ra khỏi thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Kỷ Khanh Khanh đứng ở phía sau, bên phải của anh. Cô nhìn con số đang không ngừng tăng lên, coi Lục Lệ Hành như không khí.
Kỷ Khanh Khanh không nói lời nào, Lục Lệ Hành cũng vẫn duy trì sự trầm mặc. Nhìn kính ở cửa thang máy phản chiếu hình ảnh của Kỷ Khanh Khanh, đôi môi hơi mở ra, muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Kỷ Khanh Khanh cũng đặt ánh mắt lên người Lục Lệ Hành, giọng điệu nghi hoặc cùng khó hiểu:
“Không biết ngài Lục hạ mình tham gia chương trình này là vì cái gì?”
Lục Lệ Hành thấp giọng ho khan hai tiếng.
“Là bởi vì đang độc thân sao?”
Lục Lệ Hành ngẩn người một lát.
Kỷ Khanh Khanh nghiêm trang nói:
“Ngài Lục, chương trình này của chúng ta chính là giả, tình nhân ân ái cũng là giả. Như vậy có nghĩa là cả hai đang độc thân, cho nên không thể chiếm tiện nghi được.”
Thiếu chút nữa thì Lục Lệ Hành bị lời nói này của Kỷ Khanh Khanh làm cười ra tiếng. Vừa định nói chuyện, “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Kỷ Khanh Khanh nhướng mày cười, đi ra ngoài. Thang máy nằm ở vị trí chính giữa, xung quanh có rất nhiều phòng. Cô cúi đầu nhìn số phòng, lại không biết nằm ở bên phải hay bên trái. Đang chuẩn bị đi tới dãy phòng bên trái, thì lại bị Lục Lệ Hành vừa mới ra khỏi thang máy nắm lấy tay, đi về phía bên phải.
Bàn tay Lục Lệ Hành khá lớn, dùng mười phần lực, nắm chặt tay cô, không cho giãy dụa.
“Phòng ở bên này.”
Tay của Kỷ Khanh Khanh bị anh nắm lấy, đi theo sát anh, cả người tựa như bị Lục Lệ Hành lôi kéo về phía trước.
Dùng thẻ phòng mở cửa, hai người đi vào bên trong.
Đây là phòng có hai gian phòng.
Căn phòng này đã được tổ tiết mục sắp xếp, có máy quay phim đặt ở một góc, cơ mà chưa có mở.
Kỷ Khanh Khanh nhìn một lượt khắp phòng, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Lục Lệ Hành:
“Ngài Lục, nếu ngài không có chuyện gì muốn nói, vậy thì tôi về phòng nghỉ ngơi đây.”
Nói với giọng điệu như vậy là còn tốt đấy, cơ mà nói không tức giận? Sao cô không có cảm xúc cơ chứ?
Tối hôm qua Lục Lệ Hành gạt cô còn chưa tính, lại còn nói rằng không để ý. Thiếu chút nữa cô đã cho rằng Lục Lệ Hành bị ép phải cưới cô vậy.
Làm gì có chú rể nào để cho vợ sắp cưới của mình ở bên ngoài anh anh em em với người đàn ông khác?
Lâu rồi chưa nghe thấy hai chữ “ngài Lục” được cô nói ra, Lục Lệ Hành cảm thấy có chút không tự nhiên.
“Ngài Lục?”
“Đúng vậy, chúng ta đang tham gia chương trình, tình nhân là giả, ân ái cũng là giả!”
Lục Lệ Hành bật cười bất đắc dĩ, giơ hai tay đầu hàng:
“Được rồi, tôi xin lỗi, đêm qua không nói cho em biết chuyện này là lỗi của tôi.”
Thật ra tối hôm qua anh đã muốn nói rồi. Nhưng vừa nghe thấy lý do từ chối tham gia chương trình này cùng vẻ mặt oán giận của Kỷ Khanh Khanh. Là bởi vì sắp tới ngày kết hôn, không muốn rước thêm phiền phức cho anh. Lời lẽ chính đáng đó của Kỷ Khanh Khanh đã chạm vào nơi sâu nhất trong đáy lòng anh.
Không muốn rước thêm phiền phức cho anh…
Khóe miệng đang cong lên của Lục Lệ hành đã tiết lộ tâm tình lúc này của anh.
Kỷ Khinh Khinh kinh ngạc nhìn anh, cười tủm tỉm nói:
“Ngài Lục, ngài không cần phải xin lỗi. Ngài bận rộn như vậy mà vẫn tham gia chương trình này, thật sự khiến tôi được sủng ái mà lo sợ. Tuy rằng tôi không biết mục đích ngài tham gia chương trình này là gì, nhưng chắc chắn không phải là vì tôi rồi. Cơ mà cũng chẳng có liên quan gì. Ngày mai tôi sẽ phối hợp với ngài thật tốt, sắm vai bạn gái của ngài.”
Nói xong, cô chỉ vào một gian phòng,
“Trong căn phòng này có hai phòng, khoảng thời gian này, phiền ngài Lục ngủ ở gian phòng kia.”
Nói xong, Kỷ Khanh Khanh đi vào trong phòng.
Lục Lệ Hành cười khổ, xem ra tối qua đã chọc giận mèo con thật rồi.
Trước khi Kỷ Khanh Khanh đóng cửa phòng, Lục Lệ Hành áp cô lên cạnh cửa, thấp giọng hỏi nói:
“Tức giận?”
Kỷ Khinh Khinh cố tình âm dương quái khí:
“Không thể nào, tôi tức giận gì chứ? Ngài Lục có thể hạ mình tham gia chương trình này cũng tôi, tôi cảm kích còn không kịp. Sao có thể tức giận được? Tôi đâu có không biết tốt xấu như vậy.”
[Âm dương quái khí [阴阳怪气]: Chỉ lời lẽ, cử chỉ vân vân quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra (Theo Zdic.net)]
“Không, chắc chắn em đang tức giận.”
Vẻ mặt Lục Lệ Hành nghiêm túc, nói một cách chắc chắn.
Kỷ Khinh Khinh dựa vào ven tường, nói:
“Thật sự không có mà. Ngài Lục suy nghĩ nhiều rồi. Thật ra sau đó tôi cũng đã nghĩ thông suốt, tiết mục này có thể trợ giúp cho tốt rất nhiều. Nếu như mất đi cơ hội này, tôi mất nhiều hơn được.”
Cô nghiêm túc nói:
“Ngài Lục yên tâm, nếu ngài không có tôi, tôi cũng sẽ nỗ lực làm việc. Mặt khác, minh tinh tham gia chương trình này cũng khá tốt, giống như Lộ Dao này, trước đó chúng tôi đã từng hợp tác qua. Còn có Cố Phi Phàm, ngài biết không? Anh ta diễn vai cổ trang kia, thật sự quá đẹp trai. Nếu tôi có thể ghép cặp tình nhân…”
Còn chưa có nói xong, tay của Lục Lệ Hành đã bưng kín miệng cô.
Kỷ Khinh Khinh bắt lấy anh, kéo ra:
“Ưm… Ưm…”
Lòng bàn tay của Lục Lệ Hành ấm áp, còn có chút ngứa. Vươn một tay khác chế trụ lấy hai tay của cô, hai mắt anh híp lại:
“Em muốn cùng với người đàn ông khác diễn vai tình nhân?”
Kỷ Khanh Khanh không nói được, gật đầu như gà mổ thóc.
Lục Lệ Hành, sắc mặt âm trầm, cắn răng nói:
“Kỷ Khanh Khanh!”
Đột nhiên Kỷ Khanh Khanh thoát ra được khỏi sự trói buộc của Lục Lệ Hành, đúng lý hợp tình nhìn anh:
“Không được sao?”
Nhìn Kỷ Khanh Khanh đang giương nanh múa vuốt, thật sự rất…
Đột nhiên Lục Lệ Hành cười, bị tức mà cười.
“Em cho rằng tôi không tới mà em vẫn có thể tới à?”
Kỷ Khanh Khanh ngứa răng, đâm anh”
“Ngài Lục có tiền có thế, tại hạ bội phục.”
“Nói chuyện tử tế.”
“Tôi đang nói chuyện tử tế mà? Một câu của ngài Lục cũng có thể khiến tôi rời chương trình. Tôi làm sao dám đắc tội ngài? Ngài chính là kim chủ của tôi mà!”
Kỷ Khanh Khanh nhìn sắc mặt của Lục Lệ Hành, hôm qua gạt tôi à! Cố ý làm tôi tức giận à!
Nghe Kỷ Khanh Khanh nhanh mồm dẻo miệng nói, nhìn bộ dạng đắc ý dảo hoạt của Kỷ Khanh Khanh. Lục Lệ Hành cúi người tới gần, có ý xấu.
“Kim chủ?”
Đột nhiên không kịp đề phòng, Lục Lệ Hành bế ngang người cô lên, một chân đá văng cửa phòng.
“Lục Lệ Hành! Anh muốn làm gì! Thả tôi xuống dưới…”
Trong nháy mắt, Kỷ Khanh Khanh sợ tới mức hoảng loạn.
Nhưng mà vừa mới vào phòng, Lục Lệ Hành đứng ở tại chỗ, híp mắt nhìn một nơi trong phòng.
Kỷ Khanh Khanh nhìn sắc mặt ngày càng âm trầm của anh, cảm giác bầu không khí không đúng lắm, quay đầu nhìn thoáng qua.
Ôn Nhu đứng trước giường, xấu hổ rời ánh mắt kinh ngạc khỏi hai người họ, tầm mắt không biết nên để nơi nào cho phải.
Trước khi Lục Lệ Hành cùng Kỷ Khanh Khanh vào thì cô ấy đã đến rồi. Đồng thời cũng ở trong phòng mà nghe được hết quá trình nói chuyện của cả hai người. Cho nên cô ấy đứng nép bên cửa, mà cửa này còn không có khóa, làm sao mà cô ấy không thể nghe thấy cho được. Ưu sầu cho kết cục của mình, cô ấy đi loanh quanh trong phòng kiểm tra rất lâu, rất muốn giấu mình đi. Nhưng mà lại chẳng tìm được nơi nào.
Bị hai người kia nhìn chăm chút, Ôn Nhu đành phải căng da đầu, run như cầy sấy nói:
“Ừm… Cái đó… Chị Khanh Khanh, quần áo của chị em đã xếp vào tủ quần áo rồi, mấy đồ linh tinh cũng sắp xếp ổn thỏa. Ừm… Không có chuyện gì nữa, em đi trước đây.”
Dưới ánh mắt đầy áp bức của Lục Lệ Hành, đầu của Ôn Nhu cũng không dám nâng lên, sắp khóc tới nơi rồi,. Cô ấy lo mình sẽ bị tổng giám đốc Lục “giết người diệt khẩu.”
Căn bản là cô ấy không muốn nghe, cũng không muốn nhìn đó, không được sao?
Hiện tại, kẻ có tiền toàn yêu đương kiểu như thế này à?
Thế giới của kẻ có tiền, cô ấy thật sự không hiểu được!
Sắc mặt của Kỷ Khanh Khanh càng xấu hổ, nhảy xuống đất từ trong lồng ngực của Lục Lệ Hành, sửa sang lại tóc của mình, hắng giọng hai tiếng, cố gắng trấn định bản thân, làm như không có chuyện gì, nói:
“Em vất vả rồi, đi ra ngoài trước đi.”
Ôn Nhu như được đại xá, chạy nhanh như thỏ ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa truyền đến, Kỷ Khanh Khanh trừng mắt nhìn anh:
“Tôi nói cho anh biết, tôi bán nghệ, không bán thân!”