7.
Lần này gặp lại Vĩnh Hoà công chúa nàng ta đột nhiên quá gần gũi thân thiện. Tự tay bưng trà cho ta thì thôi đi, còn gọi “tỷ tỷ” đến mức ta nổi cả da gà.
Chẳng lẽ là nàng ta cũng bị xuyên không rồi? Biết ta và bản thân đều là pháo hôi trong sách giống nhau nên muốn bắt tay hợp tác? Vậy thì nàng ta nên tìm đến nữ chính mới phải chứ.
Hoặc là có Bùi Triều Thanh đã nói ta là ân nhân cứu mạng của hắn nên công chúa mới đối đãi khách sáo như vậy. Càng nghĩ càng thấy có khả năng, trái tim thấp thỏm của ta cũng được thả lỏng, cùng công chúa bắt đầu nói những chuyện mới mẻ xảy ra gần đây trong thành.
“Tên Lưu Anh đó quả nhiên đã lừa bổn cung.” Vĩnh Hoà đột nhiên nói một câu như vậy, “Hắn ta nói hắn ta và ngươi tình đầu ý hợp nên ta mới đồng ý để hắn gặp ngươi trong phủ ta.”
Vẻ mặt nàng ta tức tối: “Hại ta bị hoàng…”
Nàng ta như nhớ ra điều gì vội vã đổi chủ đề: “Đi thôi. Hôm nay có gia yến đêm giao thừa, Thẩm tiểu thư cũng tham gia cùng đi, không cần câu nệ.”
“Thần nữ có tài có đức gì để cùng bệ hạ và công chúa dùng bữa chứ, việc này hình như không hợp lý.”
“Không sao đâu.” Công chúa nắm lấy cổ tay của ta, “Chỉ là bữa tiệc nhỏ thôi. Hoàng tổ mẫu đi xuống phía Nam còn chưa quay về, chỉ còn lại hoàng huynh, hoàng thúc, ngươi và ta thôi.”
Cái này…còn kh ủng bố hơn đó.
Sau đó điều càng kinh ngạc hơn là lúc ta đến điện Bảo Hoà lại nhìn thấy Bùi Triều Thanh đang nói gì đó với Lô Ánh Tuyết, ánh mắt của hắn còn dịu dàng hơn so với lúc ở Lan Thành. Băng sơn mỹ nhân đã bị Lô tiểu thư hoà tan rồi.
Qua năm mới, tình tiết sắp đến lúc Bùi Triều Thanh ép buộc cưới Lô Ánh Tuyết rồi. Ta ngoan ngoãn đi theo công chúa vào điện, hành lễ với hai người. Cùng lúc đó, tiểu hoàng đế mười tuổi cũng vừa đến.
Ngài ấy mặc long bào màu vàng sáng, đầu đội kim quan, cao đến ngực ta, môi hồng răng trắng. Có lẽ là vì tiên hoàng và Bùi Triều Thanh là anh em ruột nên tiểu hoàng đế này trông cũng tương tự Bùi Triều Thanh.
Gò má của ngài ấy còn nộn nộn nhưng cứ luôn tỏ ra nghiêm túc, chẳng hiểu sao lại làm ta cảm thấy rất đáng yêu. Vừa nghĩ đến tiểu hoàng đế còn chưa biết được hết chữ đã phải khổ não lên triều ta liền vội cắn chặt răng để không bật cười ra tiếng.
“Ngươi là Thẩm Hoan à? Tỷ tỷ nói ngươi biết lý hiểu lễ, sau này có thể thường xuyên vào cung với tỷ ấy.” Tiểu hoàng đế tuy đang giả vờ rất nghiêm túc nhưng giọng nói lại theo kiểu giọng sữa.
Đáng yêu quá đi thôi!
Ta nhịn cười không được đành tranh thủ lúc tạ ơn cong lưng xuống cười trộm nhưng lại vô tình thấy được Bùi Triều Thanh đang cười như không cười nhìn sang đây. Nói thật là ta rất không thích cách thiết kế nhân vật nam chính này.
Rõ là chỉ yêu nữ chính nhưng ai đến cũng không cự tuyệt, còn lăn lộn với nữ nhân khác nữa, không biết giữ nam đức! Bây giờ xem ra miêu tả trong nguyên văn cũng khá đặc sắc đó, chậc chậc chậc, Bùi Triều Thanh này biết chơi lắm!
Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải là cười với ngươi!
Sau đó là nghe hát xong lại xem múa, thú vui giải trí trong cung này vốn cũng không nhiều. Bọn họ ngồi tròn chuyện trên bàn, ta chỉ ngồi đó nghe thôi.
“Nói ra thì tháng trước vương gia đã từ Mạc Bắc hồi kinh, sao lại còn về trễ hơn cả ta?” Chẳng hiểu sao Lô Ánh Tuyết lại dẫn dắt chủ đề đến Bùi Triều Thanh.
Ta dỏng tai lên nghe thấy hai chữ “Mạc Bắc”, đột nhiên nhớ ra nơi đó không lâu trước đây vừa có chiến tranh. Lô Ánh Tuyết cũng bị thương ở nơi đó. Hoá ra Bùi Triều Thanh đã biết chiến sự ở Mạc Bắc căng thẳng nên mới vì Lô Ánh Tuyết mà bỏ hết chuyện ở triều đình để thân chinh xuất chiến.
Vậy sao hắn lại xuất hiện ở Lan Thành?
Ta đợi Bùi Triều Thanh nói tiếp nhưng hắn chỉ cười cười: “Phong cảnh dọc đường quá đẹp nên mới lỡ thời giờ.”
Lô Ánh Tuyết nâng chén rượu lên, đứng dậy nói: “Ánh Tuyết còn chưa tạ ơn cứu mạng của vương gia. Một đao lúc đó rất nguy hiểm, ly này kính ngài.”
Nữ tướng quân một hơi cạn chén, ánh mắt Bùi Triều Thanh mang theo ý cười: “Tướng quân không sao là phúc của xã tắc.”
Lô Ánh Tuyết không sao? Ta âm thầm kinh ngạc: Diễn biến này không giống trong sách rồi đó.
“Lúc đó ngài không đợi hồi phục hoàn toàn rồi hãy hồi kinh, hiện tại vết thương như thế nào rồi?” Lô Ánh Tuyết lo lắng hỏi.
Tiểu hoàng đế nghe thấy liền vội đứng khỏi ghế: “Hoàng thúc bị thương sao lại chưa từng nhắc đến?”
Ngài ấy rất lo lắng, khuôn mặt nhỏ đã trắng bệch đi không ít. Cũng không phải là hoàng đế nhát gan mà là ngài ấy thật sự rất ỷ lại Bùi Triều Thanh.
Tiên hoàng băng hà, tiên hoàng hậu cũng theo đó bệnh không dứt, tiểu hoàng đế mới 7 tuổi. Lúc đó, các vương gia ở đất phong nghe tin liền rục rịch, bề ngoài là muốn về kinh để chịu tang nhưng thật ra trong lòng chỉ muốn lấy ngôi vị hoàng đế.
Cũng có người bất chấp tạo phản ở đất phong rồi tự xưng đế, thậm chí còn cấu kết với nước khác khiến cho dân chúng khốn khổ. Sau đó thì Bùi Triều Thanh dẫn quân đi dẹp loạn, giữ vững Hoa triều cũng cứu được tiểu hoàng đế.
Tính ra thì năm đó ta vừa đến tuổi cập kê, Bùi Triều Thanh cũng mới 18. Không bàn đến nhân phẩm thì chỉ cần bỏ toàn được Hoa triều thì chiến công của hắn đã đủ hiển hách.
“Hoàng đế, gặp chuyện sao lại hoảng hốt như vậy?” Bùi Triều Thanh không đồng ý lắc lắc đầu, “Thần đã không sao rồi.”
Nói là vậy nhưng khi hoàng đế ngồi xuống rồi thỉnh thoảng vẫn lo lắng hướng mắt nhìn về phía hắn. Xem ra quan hệ của bọn họ rất tốt. Sao trong tiểu thuyết ta đọc thì Bùi Triều Thanh đã tự mình lên làm hoàng đế, tam cung lục viện sống rất sảng khoái!
Bây giờ nhất đi là ảo giác!
Phi, cái tên phúc hắc Bùi Triều Thanh này rất biết giả vờ làm quân tử. Lúc trước ở Lan Thành ta cũng bị hắn lừa rồi còn gì.
8.
Cuộc sống trong cung cũng không phải kiểu chém chém giết giết như ta nghĩ. Công chúa rất mê ngủ, mỗi ngày đều phải ngủ cho đủ mới dùng bữa nên ta cũng không cần phải dậy sớm. Sau đó thì chỉ cần ngâm thơ uống trà với công chúa, cũng chẳng có gì mệt.
Hôm nay có một công công hầu hạ ở tiền triều đến thông báo rằng bệ hạ triệu kiến. Đi rồi mới biết là do thái phó kiểm tra bài của bệ hạ, tiểu hoàng đế lại ấp úng nói không rõ. Thái phó tức giận liền bẩm báo với Bùi Triều Thanh, Nhiếp chính vương phạt bệ hạ chép sách. Phạt hoàng đế đó!
Điều này làm cho ta có thêm hiểu biết về Bùi Triều Thanh, trong lòng càng thêm kính nể hắn. Hoàng đế đến tìm bọn ta là để giúp ngài ấy chép sách. Sao lại không tìm cung nhân viết thay chứ? Hừ, là do những người hầu hạ đều sợ bị Bùi Triều Thanh lấy mất đầu.
Nhưng công chúa thì khác, cùng lắm thì bị Nhiếp chính vương khiển trách một lúc rồi thôi. Còn ta thì nào dám trái lệnh của hoàng đế chứ! Vậy nên liền cầm quyển “Thái Công lục thao” lên bắt đầu chép.
Mới 10 tuổi đã phải đọc sách khó hiểu như thế này thì có thể thấy làm hoàng đế cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Ta chép đến mức mắt dính cả vào nhau, cuối cùng gục xuống bàn ngủ quên mất.
Giấc ngủ này kéo dài đến tận trời tối, lúc ta tỉnh dậy nhìn thấy trần nhà được sơn rất đẹp. Ầy, ta dụi dụi mắt: Sao cái miếng vải đen này cứ lắc lư qua lại trước mắt ta vậy chứ, còn có mùi đàn hương nhàn nhạt nữa…
Ta ngáp một cái, đột nhiên bừng tỉnh mở to mắt – Thứ ta đang gối lên là gì vậy!
Ta vội ngồi thẳng người dậy quay đầu nhìn sang liền bị doạ đến mức lùi ra xa. Ta thấy Bùi Triều Thanh đang ngồi trên ghế, hắn đang cầm bút mực đỏ vẽ vòng tròn lên giấy tuyên. Từ nếp nhăn trên bộ đồ màu đen của hắn ta mới phản ứng lại thứ ta gối lên lúc nãy chính là đùi của hắn!
Bây giờ giả chết còn kịp không vậy?
Ta khóc không thành tiếng, từ từ bò dậy còn không kịp chỉnh lại quần áo: “Vương gia thứ tội, thần nữ không cố ý…”
Hắn hơi nghiêng người trừng ta một cái, vẻ mặt bình tĩnh, môi mỏng khẽ hé mở: “Dâng trà lên.”
Ta ngây ra một lát, nói thầm trong lòng: “Vậy là bỏ qua cho ta rồi hả?”
Ngây lập tức liền có một ly trà nóng được dâng lên cho hắn.
“Chữ của Thẩm tiểu thư cũng như người, rất đẹp.” Hắn hớp một ngụm trà rồi nói ra một câu như vậy.
Nước trà trong vắt phản chiếu gương mặt vô cảm của hắn trông tuấn mỹ đến cùng cực nhưng cũng rất lạnh lùng.
Hở, khen ta à? Não ta nhanh chóng vận hành nhưng miệng đã phản xạ lại trước.
“Thần nữ biết sai rồi, không nên giúp bệ hạ chép sách.”
Bùi Triều Thanh hình như cười nhẹ một tiếng: “Thẩm tiểu thư có biết “Lục thao” nói đến điều gì không?”
“Binh, binh pháp.” Ta thấp thỏm trả lời.
“Sách có thể chép thay được, còn văn thao võ lược thì Thẩm tiểu thư có thể thay hoàng đế dùng để giết địch không?” Ánh mắt lạnh nhạt của thanh niên áo đen lướt qua khiến ta nhũn cả chân.
Lời này ta tiếp làm sao được nữa.
Đang lúc hốt hoảng thì giọng nói bình thản của Bùi Triều Thanh lại truyền đến: “Gia nhi đã ngồi lên hoàng vị thì phải gách vác trọng trách, nàng có hiểu không?” Tên của hoàng đế là Bùi Vĩnh Gia.
Cái này nhất định phải hiểu!
Ta gật đầu như gà mổ thóc, nghe thấy hắn tiếp tục nói: “Sau này nàng đừng có nuông chiều nó nữa.”
Ta còn đang gật đầu liền phản ứng lại – Hả? Nuông chiều ai? Ta nuông chiều hoàng đế?
…
Ngài cũng biết nói đùa quá rồi đấy.
Trong phòng đột nhiên rất yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng “tí tách” của ngọn nến đang cháy. Bùi Triều Thanh cúi đầu nhìn xuống tấm đệm đối diện nói: “Ngồi đi.” Sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.
Ta: …
Cũng không phải là muốn ngồi lắm đâu.
Ta cười giả lả rồi ngồi xuống phía đối diện ngây người. Cũng không biết qua bao lâu Bùi Triều Thanh mới đặt bút xuống.
“Đói rồi?” Hắn hỏi.
Ngươi nói xem. Cả chiều chưa ăn gì rồi, ta còn có thể nói bụng còn no không?!
“Vẫn, vẫn ổn, cũng không đói lắm.” Khoé môi ta cong lên, cười đến mức không thể giả hơn. Ai biết cái bụng đột nhiên “rột rột” lêu vang…
Yên lặng, cái sự yên lặng đáng chết này.
Nụ cười của Bùi Triều Thanh càng rõ nét hơn. Ánh mắt hắn cười lúc này làm ta ngỡ như được gặp lại công tử dịu dàng như ngọc ở Lan Thành vậy. Hắn phẩy tay ba lần, ngay sau đó liền có một đoàn người mang thức ăn lên.
“Ăn cùng không?” Lời hắn nói luôn ít đến đáng thương.
Ta âm thầm trề môi. Hôm nay không ăn thì kiểu gì cũng sẽ bị xử phạt đủ cách, cái tên Bùi Triều Thanh này là tên nam nhân phúc hắc trong bụng có trăm phương ngàn kế!
Nói thì mạnh miệng như vậy nhưng ngồi xuống bàn ăn rồi ta mới ngạc nhiên, những món trên bàn đều rất hợp khẩu vị của ta vậy nên cứ từng ngụm từng ngụm nhỏ mà ăn.
“Hoàng đế nghe công chúa kể về lễ hội đèn Thượng Nguyên trong nhân gian cảm thấy rất thú vị, cũng muốn hoà cùng niềm vui của nhân gian.” Bùi Triều Thanh chậm rãi nói, “Nhưng nó không xuất cung được. Nghe nói phố Thượng Nguyên ở Lan Thành Thẩm tiểu thư đã nắm rõ trong lòng bàn tay nên phiền nàng ở lại trong cung bày trí một lát.”
“Đây là ngọc bội của bổn vương, tiểu thư cứ giữ lấy để quản lý cung nhân.”
Bùi Triều Thanh nói xong liền đưa một miếng ngọc bội màu trắng ra, ta cẩn thận nhận lấy. Miếng ngọc bội màu trắng vẫn còn sót lại hơi ấm của nam nhân, khi ta chạm ngón tay vào liền như bị thứ gì cắn một ngụm, suýt chút nữa đã ném ngọc bội đi mất.
Ta vội vàng nhét ngọc vội vào tay áo, đỏ mặt tiếp tục dùng bữa.
Dùng bữa xong, hắn nói còn phải xem tấu chương nên sai người đưa ta về điện công chúa. Ta tò mò hỏi thử vị công công đó bây giờ hoàng đế đang ở đâu thì mới biết được thái phó đang đích thân trông hoàng đế chép sách. Thảm, thật thảm thiết mà!
9.
Tổ chức một lễ hội giống nhân gian trong cung chẳng phải chuyện đơn giản gì. May mà có ngọc bội của Bùi Triều Thanh nên ta làm việc cũng không gặp trở ngại gì, ta còn có thể trải nghiệm một chút cảm giác “cáo mượn oai hùm”.
Miếng ngọc bội này trắng nhuần, cầm trong tay cảm giác như bôi mỡ vậy. Điểm nhấn là ở mặt trước của miếng ngọc bội có khắc một chữ “Bùi” nho nhỏ và một bức trúc thuỷ mặc. Bức tranh là những chấm mực trên bạch ngọc, nét rất tự nhiên cũng rất tinh xảo.
Ta thích bảo thạch và các đồ bằng ngọc nhất, tiếc là miếng ngọc này với ta lại hữu duyên vô phận!
Lễ hội Thượng Nguyên.
Sau khi tiệc tối kết thúc, vài vị đại thần đi dạo cùng hoàng đế trên còn đường ta đã bố trí trong cung. Điện Cần Chinh ở phía Bắc hoàng cung đã trở thành con phố phồn hoa trong thành thị. Cung nhân hoá trang thành tiểu thương bán hàng hoá dọc theo con phố, tiếng con nít khóc không ngừng truyền đến. Ngoài ra còn có một số cung nữ thái giám hoá trang thành du khách.
Hoàng đế bọn họ rất vui vẻ còn ta lại có chút lạc lõng, đành trốn sau hòn non bộ đầy đá ở Thái Hồ suy nghĩ xem sau khi xuất cung thì khi nào về đến Lan Thành. Trong cung này ta rất kín tiếng, trang phục đơn giản cũng không đeo trâm cài gì nhiều, ta sợ chọc ai không vừa mắt.
Lúc này đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân đến gần.
“Đại ca gửi thư đến, huynh ấy nói sức khoẻ của…cha ngày càng tệ.”
Giọng nói thút thít của nữ nhân không ngừng, ta càng nghe càng ngây người: Người nói chuyện hình như là Lô Ánh Tuyết.
“Lão tướng quân cát tường, nhất định sẽ bình an vô sự.” Tiếng an ủi của Bùi Triều Thanh vang lên ngay sau đó.
Hơi thở của ta bất giác nhẹ đi, âm thầm mắng bản thân xui xẻo quá, sao lại vừa đúng gặp buổi hẹn của đôi uyên ương người ta chứ.
“Đa tạ vương gia giúp đỡ, nếu không e là…” Giọng đang nói ngày càng nhỏ lại, hình như người đó đang đi ra xa.
Ta đứng tại chỗ thêm một lúc nữa mới nhẹ tay nhẹ chân bước ra.
“Trốn ở đây làm cái gì?”
Có giọng nói của nam nhân truyền đến từ phía sau lưng. Ta hốt hoảng xoay người lại, phát hiện Bùi Triều Thanh vẫn còn đang đứng dưới gốc mai. Gió thổi qua tóc, góc áo của hắn khẽ lay động, một bông hoa nhẹ rơi xuống rồi dừng lại trên vai hắn.
Chỉ trong một chốc hắn đã dùng công phu nhẹ nhàng đứng trước mặt ta. Ngón tay hắn kẹp một đoá hoa mai, hắn đưa tay lên cài vào tóc ta.
“Mặc áo lụa bừng sáng, ngọc đeo tai toả màu biếc.” Hắn câu khoé môi khẽ cười, “Tiểu thư đang độ thanh xuân lại trang điểm giản dị thế này, rất đáng tiếc.”
Ta không đoán được tâm tình của hắn nên cũng không dám nhiều lời, cúi đầu cười ngại một tiếng. Hắn cũng không làm gì ta mà chỉ chậm rãi bước lên phía trước, ta chỉ đành đi theo.
“Thẩm tiểu thư làm việc rất tốt, có muốn phần thưởng gì không?”
“Được vương gia khen đã là phần thưởng quá lớn rồi, thần nữ tạ ơn vương gia.”Ta làm sao dám đòi quà hắn.
Nhớ đến miếng ngọc bội ta vẫn còn giữ, ta vội lấy ra trả về cho chủ.
“Vương gia, ngọc bội này…”
Ta còn chưa nói xong hắn đã đột nhiên dừng chân hại ta đâm sầm vào lưng hắn.
“Ngọc bội, trả cho ngài.”
Ta đưa bằng hai tay qua cho hắn nhưng hắn không nhận lấy mà khẽ híp mắt nhìn ta, đôi mắt thâm trầm: “Tiểu thư cứ giữ lấy đi, sau này còn có việc nhờ nàng giúp.”
Sao hắn lại không vui rồi chứ? Thay đổi nhanh thật đấy!
Ta cẩn thận nhớ lại những lời lúc nãy nói chỗ nào có vấn đề, trong lòng thấp thỏm nói: “Vâng, lúc nào vương gia cần lấy lại thần nữ sẽ trả.”
“Thẩm tiểu thư hình như…rất sợ bổn vương?”
Ai không sợ ngươi thì ngươi cứ đi hỏi người đó đi. Ta vội cúi thấp đầu: “Thần nữ kính trọng ngài.”
Hắn dường như hừ lạnh một tiếng nhưng cũng giống đang cười cười: “Vài ngày này ta sẽ đưa Lô tướng quân về Mạc Bắc, đợi ta quay về đưa nàng xuất cung có được không?”
“Vâng, tất cả đều nghe theo sắp xếp của vương gia.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu, hắn nói cái gì chính là cái đó, thấp cổ bé họng đến cùng cực. Có lẽ là cảm thấy ta không có gì thú vị nên hắn bảo ta nghỉ ngơi sớm rồi tự mình rời đi.
Phù…..Thở dài ra một hơi.
Lần này ta an toàn về đến điện công chúa. Về đến phòng nhìn ngắm gương mặt bản thân trong gương đồng, mái tóc đen dày chỉ cài một đôi trâm bạc bươm bướm, hoa mai đỏ đặc biệt nổi bật.
Ta lấy hoa mai xuống, những cánh mai đỏ tươi mát nhưng ta lại cảm thấy như muốn phỏng cả tay. Ta không ngừng nhớ lại những lần tiếp xúc với Bùi Triều Thanh lúc ở Lan Thành. Đáng tiếc là trong lòng hắn chỉ có Lô Ánh Tuyết.
Nghĩ đến đây, ta chợt nhận ra bản thân đã bị vẻ ngoài tuấn tú của nam nhân đó mê hoặc, không khỏi có chút bực mình muốn ném hoa xuống dưới chân rồi tàn nhẫn chà đạp. Nhưng đến cuối cùng, ta cũng chỉ đặt nó lên gương đồng rồi để nó tự rơi xuống bàn trang điểm.
Hừ, Bùi Triều Thanh này thật giỏi lừa người, trong phủ nhất định đã có không ít thê thiếp. Ta nhổ vào, nam nhân thối tha!
Nam nhân thối tha đó hiển nhiên đã rời đi vào vài ngày sau. Ta nghĩ rằng bản thân sẽ qua được vài ngày yên ổn nhưng ai ngờ hai hôm sau công chúa lại mang cho ta một tin tin kinh thiên động địa.
Phía duyên hải xuất hiện rất nhiều hải tặc, cha của Lưu Anh đã dẫn binh đến trấn áp, thắng lợi hoàn toàn. Nghe nói tất cả thủ lĩnh ở duyên hải đều đã bị bắt sống, Hoài Hoá tướng quân đã lập đại công. Hoàng đế muốn ban thưởng cho ông ấy và ông ấy muốn xin hoàng đế ban hôn.
Khỏi cần đoán cũng biết ông ấy muốn bệ hạ ban hôn để ta gả cho Lưu Anh!
Nghe được tin tức như vậy ta như sét đánh bên tai, ta thậm chí còn vô tình làm vỡ mất cái cốc công chúa thích nhất. Lần này thần tiên cũng khó mà cứu được ta.
10.
Lời vàng ngọc của hoàng đế đã nói trước, Hoài Hoá tướng quân xin cưới vợ cho con trai thì tiểu hoàng đế cũng chỉ đành đồng ý. Vậy nên ta bị đưa về nhà, nói là hai tháng sau người bên phủ tướng quân sẽ sang xem bát tự rồi chọn ngày đính hôn.
Thế gian này biến hoá khôn lường, ta đã sớm hiểu đạo lý này nhưng trong lòng vẫn khó mà bình tĩnh được. Vừa nghĩ đến bộ dáng túng dục quá độ của Lưu Anh ta đã thấy buồn nôn. Giàu nghèo không thành vấn đề, đẹp xấu không thành vấn đề nhưng Lưu Anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt, ai biết trên người hắn có bệnh gì không.
Cho dù hắn không có bệnh thì việc phải ở bên một người như vậy cả một đời cũng đủ để làm người ta tuyệt vọng rồi.
Đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi ngứa, ta liền ho khan vài tiếng. Tiểu Thuý vội lấy một quả mận đưa qua để ta bớt khó chịu.
“Tiểu thư, người đã một ngày không cơm nước rồi, đừng nghĩ đến những chuyện này nữa mà.”
Mắt của tiểu cô nương đỏ cả lên: “Tiểu thư yên tâm, thuyền đến đầu cầu sẽ tự nhiên thẳng thôi mà.”
Ta gượng cười, tựa vào ghế quý phi rồi xoa xoa tóc nàng: “Vài ngày nữa sẽ tìm cho ngươi một nhà tốt, khỏi phải cùng ta qua đó chịu oan ức.”
Hai chủ tớ đang nói chuyện thì giọng của Thẩm Kiều đột nhiên truyền vào.
“Tỷ tỷ, muội và mẹ đến thăm tỷ đây.”
Tỳ nữ vừa mở cửa ra, Lâm Sương cười mỉm bước qua: “Hoan nhi không ăn không uống như vậy sao được? Phải điều dưỡng cho tốt cơ thể, gả qua đó rồi mới có thể nối dõi tông đường cho phủ tướng quân.”
Bà ta nói xong liền cho người bưng một bát cháo thịt qua.
“Đây, ăn một miếng đi.”
Nhìn thìa cháo trước mặt dạ dày ta càng không thoải mái, cũng không có kiên nhẫn nói chuyện với bà ta. Tiểu Thuý vội nói: “Lòng tốt của phu nhân tiểu thư đã nhớ trong lòng, nhưng mà…”
Nàng mới nói được nửa câu đã bị bà mụ béo bên cạnh Lâm Sương tát cho một cái, Tiểu Thuý trực tiếp bị đánh ngã sóng soài trên đất.
Ta kinh ngạc, vội ngồi dậy mắng: “Người đàn bà chanh chua nào ở đâu ra vậy? Mau cút ra ngoài!”
Sau đó, mặt người đàn bà đó hiện rõ vẻ giận dữ, nhìn Lâm Sương một cái rồi cười nói: “Tham kiến tiểu thư, nô tỳ là ma ma ở phủ tướng quân. Đại tướng quân sợ tiểu thư ở quê đã lâu không hiểu lễ nghi trong kinh thành nên đặc biệt phái nô tỳ qua đây chỉ dạy.”
“Đi ra!”
Ta thấy bà ta bước lại gần liền hoảng loạn muốn trốn chạy nhưng người đàn bà này lại rất khoẻ, một tay như gọng kìm giữ chặt hai tay ta về phía sau. Tay còn lại bóp cằm ta, ép ta phải mở miệng ra.
Đau quá!
“Khó trách công tử nhà ta lại yêu mến tiểu thư. Vòng eo mềm mại, người cũng như được làm từ nước.”
Lâm Sương cười cười: “Hồng nhan bạc mệnh mà, Hoan nhi vẫn nên nhận mệnh đi thì hơn. Lần này gả ra ngoài thì con cũng là người của phủ tướng quân rồi.”
Trong lời bà ta có ẩn ý, nụ cười quái dị trông rất nguy hiểm rồi đút thìa cháo vào miệng ta. Ta phun thứ trong miệng lên mặt bà ta, gằn giọng nói: “Lâm Sương, nếu cha biết bà làm việc như thế này thì bà sẽ sống không dễ chịu đâu!”
Trong lòng ta cũng tò mò, sao bà ta lại dám đối xử với ta như vậy chứ? Chẳng lẽ không sợ sau khi ta gả cho Lưu Anh quay lại báo thù sao?
Bà ta vậy mà không nổi giận, dùng khăn lau lau mặt: “Lão gia bận việc công ở bên ngoài, đợi ông ấy quay về đã là ba ngày sau rồi, cũng vừa đúng là ngày ngươi xuất giá.”
Như đang nhớ ra chuyện gì vui lắm, bà ta cong môi cừoi: “Chỉ sợ ngươi chết cũng chẳng thấy được lão gia một lần.”
Trong lòng ta vang lên tiếng còi báo động – Chẳng lẽ là Lưu Anh đó có chuyện gì rồi sao!?
Lâm Sương đặt bát cháo xuống, nhìn ta một cách thương hại. Trước khi đi, Thẩm Kiều còn cười cười bước lại gần: “Đa tạ tỷ tỷ. Không có ánh sáng của tỷ thì hôn sự của muội và thế tử của Trương Định Hầu cũng chẳng thành.”
“Nếu không nhờ có đại tướng quân thì sao muội dám tơ tưởng đến thế tử chứ?”
Nàng ta cười tít mắt: “Đợi tỷ chết rồi, tất cả cửa hàng ở Lan Thành đều sẽ là của muội.”
Bọn họ rời đi, ma ma dạy dỗ cười lạnh thả ta ra: “Tiểu thư cứ ở trong phòng này chờ gả đi, đừng đi đâu nữa cả.”
Thân thể ta không có điểm tựa lại cộng thêm tức giận quá mức, ta cảm thấy trời đất như đang đảo lộn. Trong lòng ta nhớ đến Tiểu Thuý, vội đưa tay ra kéo nàng lên. Hai gò má của tiểu cô nương sưng lên nhưng lại cẩn thận kiểm tra cổ tay của ta trước: “Đều đỏ cả rồi, tiểu thư đau lắm ạ?”
Tim ta chua xót, vội ôm lấy nàng nói không đau.
Kể từ khi biết bản thân là nữ phụ ác độc ta đã cố gắng đi theo nguyên tác, nhưng ai biết được kết cục lại thành ra thế này. Theo lời của bọn họ thì e là Lưu Anh rất không ổn, ta gả qua đó chắc chắn chẳng có ngày nào vui.
Nếu Lưu Anh vẫn còn tỉnh táo thì may ra, nếu hắn ta chỉ còn lại vài ngày thì ta cũng phải chết theo.
Vậy…chẳng thà bây giờ cứ “chết” đi.
Suy nghĩ của ta đột ngột thay đổi, lấy viên thuốc trong hầu bao đeo trước ngực. Năm mười lăm tuổi Hoa triều đại loạn, Lan Thành như chảo nóng, một khi thành bị phá thì bọn phản quân sẽ xông vào tàn sát.
Ta sợ mình sẽ mất mạng nên mới trả giá cao để mua một viên “khưu tức hoàn”. Chỉ cần uống vào ngay lập tức sẽ chết giả, đến ba ngày sau mới hô hấp lại. Nếu bây giờ ta nuốt xuống thì nói không chừng có thể dùng cái chết để chạy trốn.
Nhưng nghe nói cũng có người uống xong cũng chẳng tỉnh lại.
Tắm rửa xong, ta nằm trên giường suy đi tính lại vẫn muốn thử cách giả chết để chạy trốn. Đầu óc rất hỗn loạn, không có khẩu vị ăn, cứ cảm thấy trên người lúc nóng lúc lạnh, đầu cũng đau muốn chết.
Ta mơ thấy cảnh Lưu Anh vén khăn trùm đầu, từng bước lại gần ta. Tay của hắn ta mưng mủ, hắn cười điên dại muốn sờ vào quần áo ta. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, bên ngoài phủ nhà họ Thẩm vang lên tiếng mõ – đã là canh tư rồi.
Toàn thân ta lạnh lẽo lại sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh, ta mở mắt muốn uống tìm ngụm trà nóng uống. Nhưng đầu óc rất nặng nề, nói không nổi, tay ta cũng vô lực.
Dưới ánh nến chập chờn có một mùi đàn hương xộc vào mũi ta. Sau đó, có người ôm lấy cơ thể đã sắp mềm nhũn của ta. Ta vô lực tựa vào ngực người đó, ngẩng mắt lên chỉ thấy xương hàm sắc bén và đôi môi khẽ mím, lại nhìn lên trên thì thấy một đôi mắt sáng rất lạnh lùng. Đôi mắt đó trùng hợp cũng nhìn vào mắt ta.
“Bùi Triều Thanh.”
Đối phương rất bất ngờ nhướng mày.
Ta lẩm bẩm: “Sao ta lại mơ thấy chàng chứ?”
Đột nhiên lại thấy uỷ khuất: “Còn chẳng bằng bị chàng giết, huhu, bây giờ chàng giết ta luôn đi.”
Đôi mắt ấy tối sầm lại. Có thứ gì đó rất ẩm ướt, mềm mịn nhẹ nhàng chạm vào khoé mắt ta, hơi ngứa. Mùi đàn hương đó lại bao trùm lên.
“Là ta.” Giọng của đối phương nhàn nhạt, ta nghe không rõ.
“Làm Ấu Nương đau lòng như vậy, bổn vương giết hết bọn họ có được không?”
Ấu Nương? Ta mơ hồ nghĩ: Sao hắn biết biệt danh của ta được? Quả nhiên là đang nằm mơ rồi.
11.
Giấc mơ nào cũng phải tỉnh lại. Lần nữa mở mắt, ta bình tĩnh suy nghĩ trong hoàn cảnh này thì làm thế nào để tỷ lệ thoát chết cao nhất. Vừa định gọi Tiểu Thuý vào để bắt đầu kế hoạch thì nghe thấy giọng của cha bên ngoài rèm ngủ truyền vào.
“Hoan nhi sao rồi?”
Một giọng nói già nua khác đáp lại: “Một tiếng trước đã cho uống thuốc rồi, Thẩm đại nhân cứ yên tâm. Tiểu thư chỉ bị nhiễm phong hàn, không lâu nữa sẽ tỉnh lại.”
“Đa tạ Giang thái y.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi phòng. Ta chầm chậm ngồi dậy, nhất thời không hiểu được đây là tình huống gì.
Tay đụng trúng vật gì đó, ta cúi đầu nhìn thì thấy trên giường có thêm một cái hầu bao. Tim ta đập mạnh, cầm lấy mở ra xem thử thì thấy bên trong là một lá phù bình an được xếp thành hình tam giác và một miếng ngọc bích chưa được đánh bóng.
“Tiểu Thuý!”
Ta gọi một tiếng liền nghe thấy tiếng Tiểu Thuý vội chạy vào, vui mừng tiến đến bên giường: “Tiểu thư tỉnh rồi, quá tốt rồi.”
“Trừ cha và thái y ra thì còn có người nào khác vào đây không?” Ta phẩy phẩy hầu bao trong tay.
Tiểu Thuý lắc đầu, không chờ ta nói thêm gì mà liền nói một tin vui: “Tiểu thư không cần gả cho Lưu Anh nữa đâu.”
“Tại sao?”
“Thêm nữa là sao cha lại ở trong phủ?” Ta có cả một bụng nghi hoặc.
“Tiểu thư giấu kĩ thật đấy. Người đã nhận cả tín vật của Nhiếp chính vương mà còn giấu Tiểu Thuý, hại ta lo lắng muốn chết.”
Ta khiếp hồn, lạc cả giọng: “Tín vật gì nữa?”
“Chính là miếng ngọc bội đó. Miếng kia của vương gia là màu đen, là một đôi với miếng của người.” Tiểu Thuý chỉ vào miếng ngọc bội cạnh gối đầu.
Ta còn chưa hồi thần lại sau kinh sợ đã thấy đôi mắt Tiểu Thuý ngập tràn sùng bái: “Hoá ra Vương công tử chính là Nghiếp chính vương. Tối qua vương gia vội quay về, vì tiểu thư mà dọn dẹp hết tất cả phiền phức. Hôm nay người đã là vương phi chưa qua cửa của vương gia rồi đó.”
Đây rốt cuộc là đang phát triển theo kiểu gì vậy?
Ta mơ hồ nhớ lại giấc mơ đêm qua, trong mơ Bùi Triều Thanh còn nói gì đó với ta nữa. Lắc lắc đầu, ta để Tiểu Thuý thay đồ trang điểm cho ta – Hôm qua Lâm Sương làm nhục ta như vậy, nhất định bà ta phải trả giá.
Ai ngờ Tiểu Thuý nói Lâm Sương đã bị phạt cấm túc rồi, đợi đến lúc Thẩm Kiều xuất giá xong sẽ bị đưa đến tu viện xuống tóc làm ni cô.
“Xuất giá? Gả cho thế tử của Trường Định Hầu à?”
Tiểu Thuý bật cười: “Sao lại có chuyện tốt như vậy được chứ? Nhị tiểu thư mang ơn đại tướng quân như vậy, tất nhiên là đến phủ tướng quân rồi.”
Thẩm Kiều gả cho Lưu Anh! Báo ứng này cũng không sảng khoái lắm.
Nhất thời ta không nói rõ được tâm tình của bản thân, nhớ đến bộ dáng đắc ý tận trời của Thẩm Kiều thì trong lòng vẫn có chút hả hê. Chuyện khiến ta lo lắng ngày đêm đã chẳng sao nữa rồi.
Tiểu Thuý còn đang nói về chuyện những người liên quan bị trừng phạt. Ta lấy bình an phù trong hầu bao ra, lần này bình an phù lại giúp ta hoá nguy thành an.
Chỉ là, suy nghĩ kĩ lại thì ta vẫn nên cảm tạ Bùi Triều Thanh. Tuy trong sách viết ta chết trong tay hắn nhưng lúc ta gả qua nếu không kiếm chuyện mà an phận thủ thường thì có lẽ sẽ bình an đợi được đến ngày hoà ly.
Cái hầu bao này không phải Bùi Triều Thanh tặng à? Không đúng, năm ta mười hai tuổi đâu có quen hắn.
Thân thể vẫn còn có chút không thoải mái nên ta nằm lại giường nghỉ ngơi.
Bùi Triều Thanh đưa Lô Ánh Tuyết về Mạc Bắc cũng phải đi bốn, năm ngày đường. Ngay khi hắn nhận được tin tức ngày hôm qua thì cũng phải mất vài ngày mới quay về được.
Hắn thật sự lo lắng cho ta đến vậy à? Tối qua là ta mơ thấy hắn hay hắn đã thật sự đến đây? Miếng ngọc bội đó là hắn mượn cớ để tặng cho ta sao? Hắn có chút thích ta hay là muốn báo đáp ơn cứu mạng trong ngày tuyết?
Đột nhiên có rất nhiều nghi vấn xuất hiện, ta chỉ cảm thấy tim trong lồ ng ngực đập mạnh không ngừng. Sau đó, tiếng thình thịch dần chậm lại – Rung động với Bùi Triều Thanh không phải là điềm lành đâu.
Lỡ như ngày nào đó ta vì yêu mà điên cuồng bước theo con đường của nguyên chủ thì cũng chịu không nổi kết cục thảm thiết.
Nghỉ dưỡng thêm hai ngày, trên dưới trong phủ đều đang chuẩn bị cho hôn sự của Thẩm Kiều. Tuy họ đều đã mặc đồ đỏ và treo ruy băng khắp nơi nhưng trên mặt chủ tớ bọn họ cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu. Nghe nói Thẩm Kiều đã tìm chết nhiều lần rồi.
Tóc cha cũng đã bạc đi không ít nhưng cũng không nói gì với ta, chỉ nói để ta phải chịu uỷ khuất rồi. Trong lòng ông ấy có lẽ cũng không muốn Thẩm Kiều rơi vào hang hổ kia đâu.
Nhưng những điều đó ta đều không quan tâm. Hôm nay Bùi Triều Thanh đột nhiên đến bái phỏng, đích thân cho người mang sính lễ đến.
Cha run run nói chuyện với hắn một lúc rồi sau đó để ta và hắn hai người đơn độc tiếp xúc trong phòng trà. Thân phận của hắn từ Nhiếp chính vương cao cao tại thượng trở thành hôn phu của ta khiến ta có chút không thích ứng kịp. Ta âm thầm rót cho hắn chén trà rồi lại ngồi cúi đầu như chim cút nhìn chăm chăm vào tách trà ngây người.
“Đã đỡ hơn chưa?”
Giọng của nam nhân vẫn lành lạnh như cũ, không có cảm xúc dư thừa nào. Ta gom đủ can đảm nhìn hắn. Hôm nay hắn mặc đồ màu đỏ tím, trông rất nổi bật cùng với khí chất thần tiên cao quý.
“Đã không có gì đáng ngại rồi, đa tạ vương gia giúp đỡ.” Giọng ta nhỏ như muỗi kêu, “Thẩm Hoan biết thân phận của bản thân, sau khi vào vương phủ nhất định sẽ tuân theo quy củ, không dám vượt ranh giới nửa bước.”
“Ồ?” Hắn hơi cao giọng, “Như thế nào là tuân theo quy củ?”
Cái này…
Ta cắn răng, thì là không ngủ với ngươi đó nam nhân thối tha, hỏi cho rõ như vậy làm cái gì!
“Thần nữ tuyệt đối không dám mơ tưởng thứ không thuộc về bản thân, một năm sau hoà ly nhát định sẽ không quấy rầy đến vương gia.”
Một lúc lâu sau hắn vẫn không nói chuyện. Lúc ta nhìn sang vừa hay đối mắt với hắn – hàng mi cụp xuống tạo thành một mảnh âm u trong mắt hắn, đây là dấu hiệu không vui. Ta nói sai gì rồi à?
Đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển, vội nói: “Không phải hoà ly, là vương gia hưu thê.” Xem ra chỉ có Bùi Triều Thanh mới có thân phận bỏ rơi người khác thôi.
Nhưng nam nhân đối diện vẫn không vì những lời ta nói mà vui lên, hắn không nặng không nhẹ cầm tách trà lên, môi khẽ mím. Ồ, đúng rồi, Lô Ánh Tuyết mới là chính phi. Chính phi mới gọi là thê, ta cũng chỉ là trắc phi hoặc là thiếp thôi nhỉ? Vậy nên phải nói là hưu thiếp à?
Ta còn đang suy nghĩ vớ vẩn thì hắn đột nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh ta, đưa tay ra đặt lên trán ta. Bóng người hắn bao trùm lên, ta vội rụt rụt cổ lại một cách hèn nhát, bị doạ đến không dám thở mạnh. Bàn tay ấm áp của hắn đang chạm vào da của ta.
“Không sốt nhưng lại nói toàn lời nhảm nhí.” Hắn nghiêng người nhìn ta, ngữ điệu chẳng biết làm sao, “Ta cứ cho rằng nàng đã nhận ra ta, xem ra là vẫn chưa.”
???
Ngươi không phải là Bùi Triều Thanh à? Ta còn phải nhận ra ngươi là ai nữa?
(còn tiếp)