1.
Ta tên Thẩm Hoan, là một vai nữ phụ ác độc. Danh xưng là vậy nhưng đến nay ta vẫn chưa làm ra chuyện xấu gì. Để khỏi bị lầm đường lạc lối, thiện nữ nguyện suốt đời làm việc thiện tích đức. À đúng rồi, lúc này mới cứu được một cặp chủ tớ.
Trên đường trở về sau khi đã phát cháo xong…
Ta thấy đột nhiên đoàn xe dừng lại, nha đầu Tiểu Thuý đi ra hỏi thăm tình hình rồi quay lại nói với ta: “Tiểu thư, phía trước có người bị ngất xỉu.”
Ta vuốt vuốt cái áo choàng lông cáo tuyết đang mặc trên người, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài thì thấy trên nền tuyết có một bé trai khoảng 10 tuổi đang liên tục khom người với mã phu.
“Vâng vâng, chỉ là công tử nhà ta đột nhiên phát bệnh cũ…”
Đứa bé dắt một con ngựa màu đỏ tía, trên lưng ngựa có một thanh niên mặc bạch y dường như đã ngất đi.
“Tiểu Thuý, ngươi cho người đỡ vị thiếu gia kia lên xe ngựa đi, còn tiểu tử kia ngồi cùng mã phu.”
Cỗ xe ta đang dùng rất rộng rãi, thậm chí bên trong còn có một băng ghế dài chứa được cả ba người. Một đợt gió tuyết thổi vào, bạch y công tử được tuỳ tùng đưa lên xe ngựa.
Đứa bé kia rất lanh lợi, nhìn thấy ta liền vội hành lễ: “Đa tạ tiểu thư, tiểu thư lương thiện, là người có phúc lớn!”
Tiểu Thuý lấy cái ủ tay của mình đưa cho đứa bé, cười bảo nó ra ngoài ngồi đi. Nói xong liền dìu bạch y công tử lên, vô tình mái tóc đang che trước khuôn mặt hắn bị vén lên, Tiểu Thuý kinh ngạc thấp giọng hô: “Á, vị công tử này anh tuấn quá đi mất.”
Ta vốn đang tra sổ sách, nghe vậy liền nhìn sang một cái. Quả thật là như thần tiên vậy: tóc đen như mực, mặt nhẵn như ngọc, mũi tinh xảo cao thẳng, môi như điểm son, đẹp đến vô thực, trông còn không phân rõ là nam hay nữ.
“Được rồi, bắt mạch thử xem vì sao hắn ngất xỉu đi.” Nói rồi ta lại cúi đầu, cầm lấy cái bàn tính vàng đối chiếu sổ sách.
Tiểu Thuý bận cả một lúc rồi lại ngồi xuống bên cạnh ta: “Trên người vị công tử này có vết thương.”
Nàng hỏi ta an bài thế nào cho đôi chủ tớ này.
“Đưa vị công tử này đến gian phòng phía Tây đi, đợi hắn tỉnh lại tự rời đi là được.”
Vẻ mặt Tiểu Thuý toàn là vẻ tiếc nuối rèn sắt không thành thép: “Tiểu thư, công tử Lưu gia lại đến cầu thân nữa rồi, người định gả cho ngài ấy thật à!”
“Ngài, ngài ấy không xứng với người đâu tiểu thư.”
Ta liếc nàng một cái, bình tĩnh cười nói: “Sao thế, chẳng lẽ trong lòng ngươi đã chọn được ai rồi?”
Tiểu Thuý còn muốn nói thêm gì đó thì đột nhiên nghe thấy vài lời thều thào từ vị bạch y công tử. Rất nhanh sau đó, cơ thể hắn cử động rồi chống người ngồi cả dậy.
“Khụ khụ…”
Hắn ho hai tiếng rồi chấp tay lại đa ta: “Tại hạ thất lễ rồi, đa tạ tiểu thư đã cứu giúp.”
Ta thấy hắn biết lễ, nói xong cũng không làm phiền đến bọn ta nên càng có thện cảm với hắn, hỏi hắn tên gì, nhà ở đâu.
“Tại hạ là Vương Cửu của Lang Da Vương phủ, thân là thư sinh. Vốn đang du sơn ngoạn thuỷ, không ngờ gặp phải thổ phỉ nên ngân lượng mang theo trên người cũng mất sạch.”
Lang Da Vương phủ.
Ta nghĩ thầm trong lòng, đây là quý tộc đẳng cấp đó, Hoàng hậu cả hai đời Hoa triều đều là con gái của Vương phủ. Chỉ là không biết Vương Cửu này thuộc chi nào thôi.
Ta gật gật đầu, lịch sự đáp: “Không sao đâu, đợi ngươi khoẻ lên lại cầm lấy mấy lượng bạc, nhất định ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió về nhà.”
Vương Cửu lại cảm tạ nhưng cũng không nhiều lời nữa. Về đến trạch phủ, quản gia dẫn đường cho hai người chủ tớ bọn họ về gian phòng phía Tây.
Lúc ta về đến phòng, trong phòng rất ấm áp. Ta tự ngâm cho mình một bình trà nóng, vừa định uống thì nhìn thấy trên bàn có một phong thư. Mở ra liền không nhịn được sầu não.
Đến Hoa triều thì phần lớn người Thẩm gia bao gồm chả cha ta và các bá bá đều đã vào kinh thành làm quan. Còn ta mãi vẫn không chịu đi vì ta biết bản thân là nữ phụ, phải cách xa kinh thành cách xa vai chính!
Cha gửi thư đến, nói Lưu gia lại phái người đến cầu thân, bất luận thế nào ta cũng phải lên kinh thành một chuyến. Haizz, bỏ đi, chỉ là cầu thân thôi mà, chỉ cần ta không bước ra khỏi cửa lớn lại khoá chặt cửa phụ thì ta không tin ta còn có thể đụng phải nam chính Bùi Triều Thanh!
Nhớ lại cảnh ta ch.ết trong sách ta lại không khỏi rùng mình, vội ngẩng đầu uống một ngụm trà nóng trong cốc. Cuốn tiểu thuyết ta được sinh ra tên là “Cuộc sống hàng ngày của sủng thê của Nhiếp chính vương”. Nhiếp chính vương yêu thích nữ chính nên giở trò cường thủ hào đoạt, hai người họ tiền hôn hậu ái.
Còn ta là nữ phụ ác độc luôn muốn bò lên giường Bùi Triều Thanh, sau khi nữ chính gả cho hắn đã bày ra trăm phương nghìn kế bày trò ly gián khiến cho nàng ta và Nhiếp chính vương xảy ra vô số hiểu lầm.
Kết cục của ta rất thảm thiết – vì hại nữ chính mất đi đứa bé nên bị phạt cắt đôi người! Nghĩ thôi mà đã thấy đau rồi đấy!
Ta lại rùng mình lần nữa, quên đi, chuyện đi đến kinh thành này trì hoãn được bao lâu thì cứ trì hoãn bấy lâu đi!
2.
Ngày hôm sau, ta viết một bức thư nói rằng ta đang bị cảm lạnh phải nghỉ ngơi rồi cho người gửi đến kinh thành. Công tử Lưu gia muốn cầu thân với ta có cha là quan tam phẩm trong triều, còn được phong là Hoài Hoá tướng quân.
Đối với Thẩm gia mà nói thì mối quan hệ này rất có lợi, bọn họ chỉ ước sớm ngày định xong. Không biết lần này giả bệnh có thể trốn được mấy ngày nữa.
Đang nghĩ ngợi thì Tiểu Thuý nói Vương công tử hôm qua muốn gặp ta. Ta trò chuyện với Vương Cửu vài câu ở hoa viên, hắn cư xử rất quân tử, lời nói cũng chú ý đến lễ tiết. Biết được chuyện hôm trước ta cứu được hắn trên đường đi phát cháo cứu trợ về thì liền nói lần sau có những việc thiện như vậy hãy cho hắn được góp một phần lực.
Ta cười cười, hỏi hắn hôm nay đã khoẻ lên chưa, chuẩn bị ngày nào sẽ về nhà.
“Tại hạ đến đây là để chuẩn bị cáo từ… khụ khụ khụ!”
Hắn còn chưa nói dứt lời đã ho như muốn mất mạng vậy.
“Công tử ở lại chỗ ta dưỡng thương thêm vài ngày nữa thì tốt hơn.”
Ta vội vàng gọi quản gia đến, cho hắn đi mời đại phu đến viện khám cho Vương Cửu. Quản gia cung kính đáp: “Hôm qua đã mời đại phu đến, ông lão nói vị công tử này có chút yếu ớt, trên người lại có thêm vết thương nên không được ra gió.”
Nghe vậy, trên khuôn mặt trắng như ngọc của Vương Cửu nhuộm một tầng màu đỏ. Vết thương đó của hắn có lẽ là bị thổ phỉ trên núi làm ra. Ta đoán hắn sợ ở lại viện quá lâu sẽ gây phiền phức cho ta nên mới đến nói cáo từ.
Hảo cảm đối với hắn âm thầm lại gia tăng, an ủi hắn: “Công tử đừng lo lắng những việc khác, điều dưỡng thân thể cho tốt mới là chuyện quan trọng.”
Vậy nên Vương Cửu liền tiếp tục ở lại.
Ta sống ở gian phòng phía Đông, cũng không thường xuyên chạm mặt chủ tớ Vương Cửu. Nghe hạ nhân nói thường ngày Vương Cửu rất thích đọc sách, đối xử với người khác ôn hoà. Nếu trong trang có con cái nhà ai nghe không hiểu bài giảng của thầy đi nhờ hắn giúp thì hắn đều sẽ trả lời.
Trang viên này là của hồi môn của mẹ ta. Lúc mẹ qua đời, cha cưới vợ mới đẹp hơn nên ta liền mượn cớ vì giữ chữ hiếu cho mẹ xin ở lại Lan Thành. Trong thôn gần Lan Thành này cũng có vài cửa hàng trên phố mẹ để lại cho ta.
Sau vài năm tiếp quản, số lượng cửa hàng bây giờ đã tăng gấp đôi, ta không phải lo cơm ăn áo mặc, thậm chí còn có khi gửi ngân lượng đến kinh thành giúp cho Thẩm gia một chút. Trong trang này đều là tâm phúc của ta, ta mời thầy về dạy chữ cho con của bọn họ. Sau này, bách tính ở thôn bên cạnh cũng mang con mình đến cho học vài chữ.
Hôm nay ta đã kiểm tra sổ sách xong, Tiểu Thuý nói hoa mận đỏ trong sân đã nở rộ rồi nên muốn ta đi ngắm. Cũng rảnh rỗi không có việc gì nên ta liền che dù cùng nàng đi trên nền tuyết tìm hoa mận.
Đột nhiên ta nghe thấy có âm thanh đọc sách ôn tồn truyền đến từ phòng học. Đám khỉ nhỏ này hôm nay lại nghiêm túc học đến vậy chứ?
Vẻ mặt nghi ngờ của ta bị Tiểu Thuý nhìn thấy, nàng che miệng cười khẽ: “Tiểu thư không biết đó chứ, là công tử Vương Cửu đang dạy học. Nghe bọn con nít nói ngài ấy giảng bài còn dễ hiểu hơn cả thầy.”
Hoá ra là vậy. Hứng thú của ta trỗi dậy bước vào phòng học, đứng ở hành lang xem thử Vương Cửu dạy học như thế nào. Công tử như ngọc, mặc bạch y lại lạnh lùng như tuyết, thật đúng là một nhân vật phong quang vô hạn. Tiểu Thuý trực tiếp nhìn hắn đến ngây cả người.
“Tiểu thư, người và Vương công tử có duyên như vậy, chữ nghĩa cũng tốt, gia thế lại không thấp, người không động lòng sao?”
“Phì!” Ta cười vỗ một cái lên đ ỉnh đầu nàng, “Không biết xấu hổ, sao người biết trong nhà hắn chưa có thê thiếp?”
Tuy chưa từng hỏi tuổi của Vương công tử nhưng có lẽ lớn hơn ta vài tuổi.
Tiểu Thuý xoa chỗ bị đau, trề môi nói: “Hỏi thử thì có sao đâu, dù gì ngài ấy cũng tốt hơn Lưu công tử trêu hoa ghẹo nguyệt kia!”
Ta không nói gì, nhớ đến hôn sự của bản thân lại đau đầu. Nếu mẫu thân còn trên đời thì ta còn có thể tự tin nói mình không nhìn trúng Lưu Anh nhưng nay đã có kế mẫu, e là chuyện này không dễ gì giải quyết.
Ta không nhịn được muốn đến kinh thành xử lý cho xong cái hôn sự này. Nhưng nếu đến kinh thành lại sợ đụng phải Diêm Vương sống Bùi Triều Thanh kia. Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà!
Ta lại nhìn về phía bóng dáng màu trắng kia. Nếu hắn thật sự vẫn chưa thành thân thì đúng là một người phu quân đáng để chọn.
(còn tiếp)