Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn

Chương 75: NGOẠI TRUYỆN: HOA ĐÀO THỜI NIÊN THIẾU CỦA DIỆP NHỊ




Lâm Cảnh Quân và Vũ Quang Lâm khai trương thêm hộp đêm mới. Chính vì vậy mà hai vợ chồng cô được mời tới dự tiệc khai trương. Ban đầu, Diệp Minh Viễn không muốn đi, đối với anh nơi đó không còn quá xa lạ, thời trai trẻ có ngày nào mà chẳng vào mấy cái hộp đêm, càng chưa nói anh phụ trách kinh doanh mảng này. Nhưng mà cô thì lại khác à nha, hình như từ lúc xuyên qua tới giờ trừ mấy cái buối tiệc cho giới thượng lưu thì cô chưa đi bao giờ, kiếp trước lại càng không có cơ hội. Cô xem trên tivi thấy mấy chỗ đó đúng là ồn ào, hỗn loạn nhưng nghe người ta nói thực tế trên tivi làm quá lên thôi.

Tĩnh Quế Nhu vì muốn đi nên đã làm đủ chiêu trò, năn nỉ có, làm nũng có, tức giận cũng có nhưng điều không có hiệu quả. Cô chống cằm ngồi suy nghĩ, tên này một mực không muốn đến đó chắc chắn là có chuyện gì đó không muốn cho cô biết. Càng giấu cô cô càng muốn khui ra ánh sáng.

Tĩnh Quế Nhu bất đắc dĩ phải dùng đến chiêu cuối cùng là lăn giường thì mới có hiệu quả với cái tên này. Đúng là đàn ông.

Hộp đêm mới mở lần này của hai người kia cũng rất ra gì và này nọ. Thay vì mở ở mấy khu náo nhiệt, trung tâm ăn chơi thì hộp đêm nằm ở khu biệt lập, xung quanh hơn mười dăm vô cùng an tĩnh. Lối đi vào được chào đón rất trang trọng, cũng có rất nhiều vệ sĩ trông coi để đảm bảo sự riêng tư cho khách hàng của họ, mà những người đến nơi này không là ông này bà nọ thì cũng là cậu ấm cô chiêu, còn có mấy ngôi sao đình đám không muốn bị cánh truyền thông bắt gặp.

Để được vào đây cũng vô cùng trắc trở không phải ai muốn vào là có thể vào, vừa phải có thẻ thành viên đặc biệt vừa phải quét vân tay, cuối cùng là quét khuôn mặt mới được vào tới trong cùng. Còn cô với Diệp Minh Viễn là trường hợp vô cùng đặc biệt, trạm đầu tiên chỉ cần trưng ra cái gương mặt của Diệp nhị thiếu gia là đã có người lập tức đi ra đón hai vợ chồng cô đưa vào trong. Anh gác kiếm nhưng không có nghĩa là anh không có tiếng nha.

Sự sùng bái của cô Tĩnh lúc này dành cho ông Diệp là vô cùng lớn nhưng không biết sau 1 giờ nữa sẽ như thế nào.

* Gương mặt này của anh thật lợi hại.

Cô đưa ngón tay trỏ lên tấm tắc khen.

Vậy nếu anh không có gương mặt này thì sao?Miễn bình luận.Ai mà biết, lại đi hỏi mấy câu vô tri xong rồi lại giận. Tâm tư đàn ông sâu như đáy biển.

Một chút nữa vào trong không được đi lung tung, phải nắm chặt tay anh biết chưa?Biết rồi, biết rồi.Tâm trí cô lúc này chỉ có khung cảnh xung quanh, mấy lời này của anh đã dặn từ lúc ở nhà rồi, cô còn không nghe rõ sao.

* Còn nữa, cho dù gặp ai, nghe bất cứ chuyện gì cũng không được tin, ở đây toàn bọn ăn không nói có, em nhớ chưa?

Còn nữa, cho dù gặp ai, nghe bất cứ chuyện gì cũng không được tin, ở đây toàn bọn ăn không nói có, em nhớ chưa?Nhớ rồiTốtTrong khuôn viên là một tòa nhà vô cùng lớn, chỉ có duy nhất 1 tầng nhưng lại chia ra rất nhiều khu cho nhiều mục đích khác nhau của khách hàng. Có khu trưng bày nghệ thuật, nhà hàng cao cấp, một chiếc club chill chill nhưng không hề rẻ một chút xíu nào, khách sạn cho những vị khách nào có nhu cầu qua đêm. Ố bên trên là một không gian ấm cúng, sang trọng, đẳng cấp với ánh đèn vàng từ những chùm đèm pha lê.

Xuống dưới hầm là một khu hoàn toàn cách biệt, đây mới là nơi tinh hoa tụ hội, đây mới được gọi là hộp đêm thật sự. Phim truyền hình không hề nói quá, mà là đúng sự thật.

Tĩnh Quế Nhu chưa thích ứng được với ánh đèn lập lèo lại thêm dàn âm thanh cực khủng làm cô có chút choáng váng.

Em sao vậy, không khỏe thì chúng ta đi về.Không sao, họ tới rồi kìa.Cái tên này sao hở chút là đòi về vậy, ít nhất cũng cho cô uống ly cocktail rồi mới về chứ. Chắc chắn có điều mờ ám.

* Cứ tưởng hai người không tới, Lưu Cảnh Quân đưa tiền đây.

Lưu Cảnh Quân móc ví đập vào tay Vũ Quang Lâm mấy tờ năm trăm. Hai người này thật vô tri.

- Ha hai người được lắm dám lấy vợ chồng em ra cá cược

Vũ Quang Lâm cười hắc hắc vẫy vẫy mấy tờ năm trăm trước mặt hai người

* Phải tranh thủ kiếm tiền chứ, mau vào trong, mọi người chuẩn bị khai tiệc rồi, cái tên này lâu rồi mới gặp lại cậu, có vợ rồi mai danh ẩn tích luôn hả

Lưu Cảnh Quân choàng tay qua vai Diệp Minh Viễn, anh ta trách móc nhưng trên gương mặt cũng lộ rõ vẻ vui mừng. Nói sao thì ba người cũng là bạn chí cốt từ nhỏ đến lớn, sau này khi Diệp Minh Viễn gặp biến cố, có một khoảng thời gian anh bôn ba lưu lạc đi tìm cô cũng là họ ở bên cạnh chăm sóc anh. Cô thật sự biết ơn hai người này đã không bỏ rơi Diệp Minh Viễn, mặc dù bọn họ thật sự không ra làm sao ---

* Em dâu, em thấy nơi này cũng bọn anh như thế nào hả?

Vũ Quang Lâm đi bên cạnh cô hỏi.

Rất lớn, rất đẹp, chúc mừng anh.Cảm ơn em.

Hai người đưa anh và cô lên trên lầu, vị trí mà họ dành cho vợ chồng cô là chỗ đắc địa, có thể nhìn bao quát toàn cảnh, cũng có quầy pha chế riêng ở bên cạnh, trên bàn đồ ăn trưng bày vô cùng đặc sắc. Ngoài ra ở đây còn có phòng VIP riêng, tuy nhiên một chút sẽ là tiếc mục khai trương nên hầu như mọi người điều có mặt ở đây, vô cùng náo nhiệt, thậm chí cô còn bắt gặp rất nhiều tên tuổi lớn trong giới giải trí nha. Cô được dịp nhìn lác cả mắt, vô cùng thích thú mà ngó đông ngó tây, còn Diệp Minh Viễn ở bên cạnh vô cùng điềm tĩnh, tay vẫn nắm chặt tay cô từ nãy đến giờ chưa hề buông ra.

* Em muon an cam.

Cô chỉ trái cam trên bàn chưa lột vỏ, ý chính là muốn anh buông tay để cô còn có dịp đi nhìn này nhìn kia, thế mà anh một tay lấy một dĩa cam đã được lột vỏ sạch sẽ trang trí vô cùng đẹp mắt.

Em ăn cái này đi.Anh nắm tay em nãy giờ không thấy nóng hả?Không có.Nhưng em muốn ăn trái cam đó, phải là trái đó mới được.Cô dùng dăn đòi anh cho bằng được, hai người bên cạnh cứ ngồi đó hết cười rồi chọc ghẹo anh. Thế là anh ném trái cam cho người nói nhiều nhất.

* Cậu lốt giùm tớ đi.

Vũ Quang Lâm nhận trái cam trong sự bất mãn.

* Vợ cậu thì cậu tự đi mà làm.

Anh ném lại trái cam vào người Diệp Minh Viễn, cô ở bên cạnh lại kèm thêm một câu.

* Anh bóc vỏ thì em mới ăn.

Diệp Minh Viễn sao có thể không nhìn thấu ý đồ của cô, anh nhìn cô một cái rồi cũng buông tay bắt đầu lột vỏ cam cho cô.

Thấy cô uống cocktail anh lại ngừng tay dặn dò:

Uống ít thôi, tửu lượng của em không tốt đó.Haizz, Diệp Minh Viễn, cô ấy có phải con nít nữa đâu, cậu trông nom cô ấy cẩn thận như vậy.Lưu Cảnh Quân chậc lưỡi nói một tiếng

Cậu không có vợ nên không hiểu đâuCâu....

Vũ Quang Lâm bên kia bật cười như được mùa.

Diệp nhị giờ đã quy y rồi, không thể so sánh với tụi mình được.Ơ...ơ... xem là ai kìa, cô ấy, cô ấy chẳng phải là minh tinh rất được săn đón gần đây sao?Tĩnh Quế Nhu nhìn không chớp mắt cô gái vừa mới lên lầu 2 đang đứng tán gầu gần đó. Hai người kia cũng di chuyển ánh mắt nhìn theo. Lưu Cảnh Quân làm sao quên được cục tức lúc nãy nên đang tìm cơ hội trả thù, lần này thì tới thật đúng lúc.



À là An Tây, hiện tại đã là diễn viên hệ hạng A hệ thực lực rồi, đáng tiếc.Anh biết cô ấy hả, ở ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trên phim nữa, em rất thích bộ phim gần đây cô ấy đóng, em với Minh Viễn ngày nào cũng xem.Vũ Quang Lâm và Lưu Cảnh Quân suýt nữa thì sặc hết rượu trong miệng.

Ngày nào em và Minh Viễn cũng xem?Đúng vậy, em mê cô ấy lắm luôn ấy. Không biết có thể chụp hình với cô ấy không nữa?Sao lại không, nói không chừng cô ấy ....Bị một cái liếc mắt sắc lẹm của người anh em, Lưu Cảnh Quân nuốt nước bọt im bật. Diệp Minh Viễn trong phút chốc lột hết một lượt ba quả cam rồi đưa sang cho cô.

* Sao vậy, cô ấy làm sao?

Tĩnh Quế Nhu vừa ăn vừa thắc mắc, lại nhìn nhìn Diệp Minh Viễn như đang hỏi có chuyện gì hả. Nhưng anh không nói gì thêm, chỉ ở bên cạnh khoác vai cô.

Cô còn mơ màng không biết chuyện gì thì đại minh tinh An Tây kia đi đến chỗ bốn người bọn cô. Hai ông chủ đương nhiên phải vui cười tiếp đón khách mời, ba người chào hỏi này nọ có vẻ khá thân thiết, mà cô ở đây được nhìn minh tinh ở cự ly gần vô cùng phấn khích.

* Minh Viễn, chào anh, lâu rồi không gặp.

An Tây xuất hiện trước mặt Diệp Minh Viễn, hai người bị ngăn cách bởi chiếc bàn, cô chìa tay ra muốn bắt tay với anh. Diệp Minh Viễn nhìn thoáng qua cô một cái rồi gật đầu xem như chào hỏi chứ không có ý định đáp trả bằng cái bắt tay.

A, đây là bạn gái anh sao? Chào em, chị tên là An Tây.Cô ấy là vợ tôi.Đột nhiên tay anh thay đổi vị trí từ vai thành eo rồi kéo cô vào lòng. Cô ngước nhìn anh một cái khó hiểu, rồi lại quay ra chào lại người ta cho phải phép:

* Chào chị, em tên Quế Nhu, em rất hay xem phim của chị, ở ngoài chị còn đẹp hơn trong phim nữa.

Cảm ơn em.Hình như gương mặt cô ấy có hơi sượng, Quế Nhu thấy cô ấy sượng từ lúc Diệp Minh Viễn đánh chủ quyền. Có điều mờ ám. Cái mong muốn chụp hình của cô cũng không còn nữa.

Diệp Minh Viễn không nói gì, cô lại càng không có gì để nói, cô và anh chỉ ở bên cạnh nghe chủ tiệc nói chuyện với khách, lâu lâu An Tây lại nhìn Diệp Minh Viễn hỏi han nhưng anh vẫn luôn thờ ơ, chỉ ừ cho qua.

Có lẽ do cô uống nước nhiều quá nên bây giờ lại muốn đi vệ sinh, còn năm phút nữa là khai tiệc nên cô phải tranh thủ. Cô nói nhỏ với Diệp Minh Viễn một tiếng, anh lại quay sang hỏi cô có cần anh đi cùng hay không. Điên à, cô đi chút rồi ra ngay, có chạy đâu mà sợ không biết nữa.

Lúc cô giải quyết xong nỗi buồn thì cũng thấy An Tây ở phía trước gương đang dậm lại phấn. Tĩnh Quế Nhu tiến đến rửa tay thì đột nhiên An Tây lên tiếng, động tác của cô dừng lại nhìn cô:

* Em may mắn thật đó, có thể trở thành vợ của Diệp Minh Viễn.

Câu nói này sao cô nghe ra có ý khác vậy, cô chớp chớp mắt nhìn An Tây, môi cô mím lại, chính là cảm giác muốn cười mà kìm lại. An Tây lại tiếp tục:

* Có rất nhiều cô gái chỉ mơ ước được làm bạn gái của anh ấy cũng là một điều khó khăn.

Tĩnh Quế Nhu đảo tròn mắt, lần này cô cắn môi luôn. Cô hiểu ra rồi, cô minh tinh này không phải nằm trong hội đào hoa của Diệp Minh Viễn thì chắc chắn cũng có gì và này nọ. Ha, cũng không phải cô không biết tình trường của cái tên đó.

Hứ, cô may mắn, phải nói Diệp Minh Viễn may mắn khi lấy được cô kia kìa, cô nhìn lại cô ta lại nghĩ cô ta còn không biết Diệp Minh Viễn theo đuổi cô cực khổ đến mức nào. Nếu cô ta mà thấy cách Diệp Minh Viễn ở nhà cưng chiều cô thì chắc cô ta nghĩ kiếp trước cô cứu cả đất nước ấy chứ.

Chị nói sai rồi?Cái gì?Câu đầu tiên, phải nói ngược lại là Diệp Minh Viễn rất may mắn khi có em làm vợ.Cô và Diệp Minh Viễn rất giống nhau ở một điểm, mặt vô cùng dày.

* Chị nói có rất nhiều cô gái mong muốn được làm bạn gái của anh ấy, vậy còn chị?

An Tây hoàn toàn bất ngờ với câu nói của cô. Nhưng cô ấy là diễn viên, rất nhanh đã lấy lại sự điềm tĩnh.

* Chị không có mong ước, chị từng là bạn gái của anh ấy.

Cô cũng không bất ngờ lắm, chỉ là hơi tiếc, cô không thể xem phim của cô ta nữa rồi.

* Hai người quen nhau bao lâu?

Cô ta trả lời rất nhanh chóng, hoàn toàn không hề có ý che giấu hay ngượng ngùng, giống như đây là chiến tích, rất hãnh diện là đằng khác.

Ba năm, chị nhớ anh ấy còn dự định kết hôn với chị, chỉ tiếc...Chị đừng nên thấy tiếc, rõ ràng anh ấy đâu có tốt đến vậy, hai người đều hiểu rõ bản thân ai cũng có mục đích riêng mà, à mà, quen nhau ba năm thì sao, cho dù mười năm thì bây giờ vợ của anh ấy là em, chị có khoe thì cũng chỉ là quá khứ, không quá ảnh hưởng.Cô rửa tay xong rồi, không cần thiết phải nói chuyện thêm nữa, đâu có thân. Xừ, ai mới may mắn cơ chứ, cái tên đó là lần đầu của cô nhưng cô có phải lần đầu của anh đâu chứ, không biết giữ tiết hạnh, đáng tròng lòng heo thả xuống sông.

Lúc cô đi ra thì tiệc đã bắt đầu, Diệp Minh Viễn và Vũ Quang Lâm không thấy đâu chỉ có Lưu Cảnh Quân còn ngồi đó. Chắc là đang đợi cô.

Chồng em đâu rồi?Bị Vũ Quang Lâm kéo đi rồi, em đừng lo, bọn anh nhờ vả chính sự.Cũng không phải chưa từng ăn chơi trác táng, oan ức gì mà giải thích.Cô cầm ly cocktail lên nốc một hơi, Lưu Cảnh Quân nghe cô nói vậy thì bật cười.

Anh không đi tiếp khách sao? Hôm nay khai trương mà chủ hộp đêm lại ngồi ở đây.Còn không phải đợi em, cái tên đó nói nếu dám bỏ em một mình thì hắn không chịu giúp, anh biết làm sao. Đi thôi, theo sát anh, mắc công một chút tên đó quay lại không thấy em lại làm loạn.Cô đi vệ sinh mới có chút xíu thôi có cần xài xể người ta như vậy không. Cô lẽo đẽo đi theo Lưu Cảnh Quân, dọc đường cô hỏi anh.

* Cô An Tây đó nghe nói trước đây là vợ sắp cưới của Diệp Minh Viễn.

Lưu Cảnh Quân nghe cô gọi cả tên lẫn họ của anh ra là biết có chuyện chẳng lành rồi. Anh biết thời cơ của mình tới rồi. Nhưng nghĩ lại thời gian trước đây bạn mình cũng trầy da tróc vẩy như vậy nên thôi, cứ úp úp mở mở vậy.

Đúng là như vậy, nhưng chỉ dừng lại ở ý định, dù sao lúc đó Diệp Minh Viễn cũng không thương ai thật lòng, đơn giản chỉ là che mắt thiên hạ mà cô ta cũng nhận được tài nguyên. Đáng tiếc là không biết cô ta nghe tin tức từ đâu tự mình đi rêu rao thế là Diệp Minh Viễn cũng cắt đứt với cô ta luôn.Chắc lúc đó mấy nhà báo ăn nên làm ra lắm?Chồng của em làm sao để chuyện đó xảy ra được. Ngược lại vì vụ đó mà cô ta phải tránh mặt một thời gian dài, mất cả chì lẫn chài.Rất nhanh hai người đã đi đến trung tâm, cô đứng ở hàng đầu phía dưới, cũng có vệ sĩ bên cạnh, nói chung Lưu Cảnh Quân đã đảm bảo cô không xảy ra chuyện gì thì sẽ không. Lưu Cảnh Quân đi lên sân khấu tiếp nhận micro từ MC của chương trình, phát biểu này kia, bắt đầu khai tiệc, các tiết mục đặc sắc được trình làng.

Tĩnh Quế Nhu vốn là trạch nữ, cô đến đây chỉ để cho biết chứ không có định dấn thân tham gia náo nhiệt, cô lách qua đám đông trở về trên lầu, mọi người tụ họp hết dưới đây, trên lầu có chỉ còn lác đác vài người có vẻ yên tĩnh hơn.

Cô ngồi một chút thì có một cô gái khác tiến đến ngồi phía bên phải của cô. Cô gái này ăn mặc nhìn đơn giản nhưng giá của mỗi cái không hề đơn giản. Cô gái này rất xinh đẹp, hoàn toàn không hề kém cạnh cô An Tây lúc nãy chút nào, có khi còn hơn về mặt khí chất ấy chứ.

* Xin chào, đã lâu không gặp em gái, nghe nói Diệp Minh Viễn kết hôn nhưng không ngờ lại là em. Người khiến anh ta ẩn danh suốt sáu năm trời, rốt cuộc vẫn như trước không có gì đặc biệt lắm.

Tay cô ta lắc lư ly rượu, nhìn cô từ trên xuống dưới giống như đang xem một món đồ. Tĩnh Quế Nhu không biết cô gái này là ai tự nhiên trên trời rớt xuống đã dùng lời lẽ đâm chọt như vậy.

Xin lỗi nhưng cô là ai vậy?Em gái quên nhanh vậy sao? Chị nhớ một thời em suốt ngày lẽo đẽo theo sau Diệp Minh Viễn thì chị đã nắm tay đi bên cạnh anh ấy rồi.Tĩnh Quế Nhu quả thật không biết, nhưng không ngờ lại thêm một bóng hồng của Diệp Minh Viễn, đúng là nơi tinh anh hội tụ mà.

Cô đừng có một tiếng em gái, hai tiếng em gái, chúng ta không có thân đến vậy.Em gái giận rồi sao? Ây da, trách chị khi không lại nhắc chuyện quá khứ, nhưng mà chị chỉ muốn em chuẩn bị tinh thần thôi. Hôm nay ở đây không ai không biết là Diệp Minh Viễn đến, cho dù anh ấy không còn trong giới nhưng không có nghĩa anh ấy hết hot, một nửa cô gái bên dưới nếu không phải là người tình của anh ấy thì cũng chuẩn bị sẵn màn ra mắt với Diệp Minh Viễn.Chẳng trách trong mắt cô anh hoàn toàn mất giá, cái tên này cải tà quy chính còn quá muộn. Cô mới đầu còn nghi ngờ tại sao anh không muốn đến đây, thì ra một vườn bông đủ loại tập hợp sẵn ở đây cho anh lựa. Hai bông hoa đẹp nhất còn ra mắt chính thức với cô nữa chứ. Đọc truyện nhưng cô chưa hề tưởng tượng đến cảnh này bởi tác giả xây dựng nhân vật Diệp Minh Viễn làm cô nghĩ anh không ăn tạp nhưng hóa ra cô đã lầm. Kỹ năng giường chiếu thành thục đó làm sao mà chưa qua đào tạo. Một hai cô là đã quá đủ, đằng này nhiều là đằng khác.



Cô nhớ ra rồi, đã lâu quá cô không sử dụng trí nhớ của nguyên chủ, chính cô cũng cảm thấy quen quen, chính là bạn gái cùng lớp của Diệp Minh Viên, hồi lúc cô còn học ngày nào chả thấy cô nàng nắm tay Diệp Minh Viền. Lúc đó nguyên chủ còn náo loạn quậy với cô ta một trận nhưng mà Diệp Minh Viễn lại đứng về phía cô ta. Wow, càng nhớ lại ký ức không mấy tốt đẹp của tên tra nam họ Diệp nào đó lại ùa về.

Cô lại nốc thêm một ly cocktail, vừa hay tào tháo đã quay trở lại.

Diệp Minh Viễn thấy cô không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn thẳng xuống đám đông, lại nhìn sang người bên cạnh kia.

Anh chỉ rời đi một chút thôi, không phải cái tên Vũ Quang Lâm kia cầu xin thì anh làm sao bỏ vợ anh được. Giờ quay lại anh dự cảm thấy chuyện chẳng lành.

* Cũng trễ rồi, chúng ta về nhé.

Tĩnh Quế Nhu nhìn anh cười cười.

* Về sớm như vậy làm gì? Còn rất nhiều người đang mong chờ gặp anh đó, đúng không chị?

Tĩnh Quế Nhu quay đầu sang nhìn cô ta, Diệp Minh Viễn ngay lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo cô ta, đối với Diệp Minh Viễn mà nói giá trị, quyền lực của anh chưa bao giờ mất đi dù anh có rời khỏi Diệp gia thì anh vẫn mang họ

Diệp. Một cái liếc mắt của anh cũng đủ làm cô ta sợ xanh mặt.

Tĩnh Quế Nhu thấy cô ta lúc nãy vẫn còn mạnh miệng giờ đây co rút hệt như con chuột ướt thì không nhịn được cười khẩy một cái.

* Chị nói gì đi chứ, lúc nãy chị còn mạnh miệng nói mình đã bên cạnh chồng em như thế nào mà?

Cô ta ấp úng trả lời:

Chỉ là chuyện quá khứ mà thôi, không đáng....Con mẹ nó không đáng nhắc tới mà cô còn ở đây xưng em với ai hả?Tĩnh Quế Nhu cô đâu phải dạng hiền lành dễ bị ăn hiếp, cô chỉ đang đợi thời cơ mà thôi, cô ta còn chưa kịp nói xong thì cô đã ném bể cái ly trước mặt. Tĩnh Quế Nhu khi tỉnh đã không sợ ai trong cơn say lại càng không nhịn con nào, trước mặt cô mà dám kể lịch sử tình trường của chồng cô một cách khiêu khích như vậy, đúng là chán sống mà.

Mọi người ở bên dưới đang chìm trong tiếng nhạc DJ vang dội, hoàn toàn lấn át tiếng đổ vỡ nhỏ nhoi ở trên đây.

Không một ai để ý chỉ trừ Lưu Cảnh Quân không quên quan sát xung quanh, lúc anh tới nơi thì cô ta đã rời đi.

Lưu Cảnh Quân nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh trên sàn thì nhanh chóng kêu phục vụ dọn sạch. Anh đi đến cạnh hai người, nhìn Diệp Minh Viễn ra hiệu

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy"

Diệp Minh Viền liếc anh một cái không thèm phản hồi lại, chỉ nhẹ nhàng bên cạnh hỏi cô:

* Chúng ta về nhé?

Tĩnh Quế Nhu đưa mắt sang nhìn Diệp Minh Viễn, lại hừ một tiếng nặng nề sau đó lại quay sang nhìn Lưu Cảnh Quân.

* Ha, bây giờ em nhớ ra quá khứ tên này đối xử với em như thế nào rồi, đồ đàn ông tệ bạc, hai người, hai người đến trước mặt em khoe khoang lịch sử tình trường với tên này, còn nói những cô gái có mặt ở đây đều sẵn sàng ra mắt chồng em. Woa, định mở liveshow tuyển phi hay gì.

Tĩnh Quế Nhu lại quay sang nhìn Diệp Minh Viễn giọng điệu trách móc nói:

* Anh ở lại đây mà chăm sóc vườn hoa của anh đi, em tự về.

Nói xong cô loạng choạng đứng lên ra về. Cô đi đến chỗ Lưu Cảnh Quân vỗ vỗ vai anh nói:

* Nếu anh muốn lấy vợ thì nên xử lý vườn hoa cho sạch, đừng để như chồng em

Mặt Lưu Cảnh Quân đơ ra luôn. Lúc cô và anh đi rồi thì Vũ Quang Lâm mới quay trở lại, anh nhìn trái nhìn phải rồi quay ra hỏi Lưu Cảnh Quân:

Ủa, hai người họ đâu rồi?Về rồiVề rồi? Sao về sớm vậy chứ.Nếu hai người họ còn không về thì tớ sợ cái chỗ này của mình sẽ bị san bằng đó. Còn cậu nữa, sau này có định lấy vợ thì xử lý hoa cỏ cho sạch sẽ vào, nghĩ lại thật đáng sợLưu Cảnh Quân rùng mình một cái rồi đứng dậy rời đi. Không biết người anh em của anh có sống sót qua đêm nay không nữa.

* Vườn hoa? Vườn hoa gì? Ơi Cảnh Quân, là sao, rốt cuộc có chuyện gì, kể tớ nghe với, đợi tớ.

Thật ra tửu lượng của Tĩnh Quế Nhu luôn rất tốt chỉ có đều do nhóm máu của cô nên bình thường cô chỉ cần uống chút xíu rượu là đã đỏ như người uống mấy chục ly, thế nên rất nhiều người lầm tưởng cô không uống được rượu, lúc nãy cô cũng chỉ giả vờ say mà thôi, hành động của người say dẫu sao cũng sẽ mất bình tĩnh hơn người bình thường, cũng có được cái cớ không quá mất mặt. Cô gác đầu trên cửa kính nhìn Diệp Minh Viễn đang lái xe, cô bĩu môi rồi phì hơi một cái.

Đừng có gác đầu lên cửa kính, coi chừng bị thương.Anh nói xem lúc nãy em làm vậy có quá đáng không? Hình như hơi thô tục?Diệp Minh Viễn cảm thấy cô làm thì đã làm rồi, giờ lại ở đây hối hận. Hình ảnh cô lúc nãy chẳng phải rất oai phong sao, giờ lại tự nói mình thô tục.

Không có, là cô ta kiếm chuyện trước, em ném cái ly cũng chẳng ném vào cô ta có gì mà quá đáng.Anh quá hư, vậy mà còn bênh em được.Diệp Minh Viễn phì cười một cái, anh rất muốn xoa đầu, xoa mặt cô ngặt nỗi anh lái xe.

Em không giận anh?Em mà giận anh thì đến hết đời này cũng không hết. Huống hồ bây giờ anh chẳng phải đã khác rồi sao, mấy người đó chỉ là ghen ăn tức ở lục lọi chuyện quá khứ nói lại thôi. Sao, có phải thấy em rất khoan dung độ lượng hay không hả?Đúng vậy vợ của anh rất khoan dung độ lượng.Tĩnh Quế Nhu vô cùng tận hưởng lời khen của anh, vui vẻ cười một lúc sau đó gương mặt lại nghiêm trọng, tặc lưỡi một cái.

Vốn dĩ em cũng định khoan dung độ lượng nhưng mà cô gái đó làm em nhớ lại những ký ức không mấy tốt đẹp cho lắm. Cho dù người lãnh không phải là em tuy nhiên lúc nãy em có tìm lại một chút tin tức liên quan đến cô diễn viên An Tây, thời điểm anh quen An Tây trùng hợp thay là thời điểm em đã có mặt ở đây rồi, có một thời gian em bận rộn chuẩn bị khai trương tiệm bánh, anh không có xuất hiện. Ngày 02 tháng 03 năm xx, hai người bắt đầu quen nhau mà em đến đây là vào ngày 20 tháng 4 năm yy, vậy lúc đó hai người đã quen nhau được hai năm lẻ hai tháng, mà em nhớ cô ta nói hai người quen gần ba năm, có nghĩa là thời điểm anh qua lại với em vẫn còn quan hệ với cô ta. Nếu không có sự xuất hiện của em thì bây giờ hai người đã nên vợ thành chồng rồiQuế Nhu, chuyện này anh có thể giải thích.Còn một chuyện, đó là trước khi quen An Tây, cô gái ngồi cùng em lúc nãy chính là bạn gái năm cuối thời đại học của anh, mà em còn biết thêm thông tin, anh khui trai từ năm mười bảy tuổi, mỗi năm một cô bạn gái chính thức, bên cạnh bạn gái chính thức thì còn có vô số tình nhân bóng đêm, woa, tính ra cô ấy nói không sai, một nửa cái sảnh phía dưới đều bị anh sủng hạnh qua hết rồi. Anh không thấy đau thận hả? Diệp Minh Viễn, anh chết chắc rồi.Diệp Minh Viễn nhìn Tĩnh Quế Nhu của hiện tại không khác gì đám lửa đang bùng cháy mạnh mẽ trong đêm. Cứ ngỡ chuyện quá khứ đã đi vào dĩ vãng, không ngờ, đúng là thà rằng không làm, một khi đã làm cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Chỉ mong cô ra tay không quá nặng.

Đoạn, Lưu Cảnh Quân phát biểu khui tiệc xong thì thấy Tĩnh Quế Nhu quay lại tầng hai, anh giao micro lại cho

MC sau đó rời đi một lúc, anh lấy điện thoại bấm bấm vài cái, thật không ngờ Lưu Cảnh Quân anh lưu lại mấy thông tin này cuối cùng cũng có ngày dùng tới. Diệp Minh Viễn, cậu chết chắc rồi.

Thật ra cái Lưu Cảnh Quân gửi chỉ có bài báo liên quan tới An Tây, nếu không phải gặp thêm cô gái kia, nhắc lại ký ức của nguyên chủ thì Tĩnh Quế Nhu cũng không có khả năng liên kết mọi chuyện như vậy.

Một thời phóng túng hoành hành ngang ngược như Diệp Minh Diệp cũng không thể ngờ có ngày anh vừa lái xe chở vợ vừa lạnh cả sống lưng như thế này.

Một tháng sau đó, Diệp Minh Viễn phải cắm trụ ở lại tiệm bánh, có nhà mà không thể về, có vợ mà chẳng thể ôm, gió lạnh thấu xương, khổ không tả xiết (1