Phòng bếp sạch sẽ và ngăn nắp, đó là nhận xét đầu tiên của cô khi bước vào, mặc dù không gian không lớn lắm nhưng lại không mang đến cảm ngột ngạt mà lại cho cô cảm giác quen thuộc và ấm áp. Giống như cô đã từng có kỷ niệm ở đây vậy?
- Để tôi giới thiệu sơ qua với cô về vị trí để đồ. Theo tôi
Gina vẫn còn hơi lơ ngơ nhưng mà vẫn lẽo đẽo đi theo phía sao anh. Diệp Minh Viễn lần lượt nói chi tiết về vị trí các đồ vật, các loại dụng cụ sẽ được làm gì, có chức năng gì cũng nói sơ qua luôn.
Gina dựa theo lời nói và chỉ dẫn của anh mà cảm thấy công việc này không hề khó chút nào. Gina cảm thấy cô quả thực là thông minh, hiện tại Diệp Minh Viền chỉ nói qua một lần nhưng cô rất tự tin mình có thể lấy được đúng đồ anh cần. Cô không hề hoài nghi tại sao mà ngược lại còn cao hứng vì đều này. Cô không biết rằng, cậu sinh viên làm ở đây một thời gian vô cùng lâu mới có thể nhớ hết các dụng cụ, vị trí để chúng. Đôi khi đặt sai chỗ, lấy sai đồ còn bị ông chủ mắng cho một trận, ủy khuất vô cùng.
Sau khi đã giới thiệu qua phòng bếp cho cô, Diệp Minh Viễn còn đưa cho cô một cái tạp dề. Gina mỉm cười nhận lấy, cô không biết trước khi cô bị mất trí nhớ cô là ai từng làm gì, nhưng đây là công việc đầu tiên sau sáu năm cô được làm. Cô lại còn có cảm giác thích thú với việc này nữa, có phải kỳ lạ lắm hay không? Nhưng mà cô vui nha.
Trước khi bắt đầu phải chuẩn bị dụng cụ, nguyên liệu rồi mới bắt làm bánh. Cô nghe theo tôi chỉ rồi lấy đồ.A... cái đó... tôi nhớ hết vị trí rồi anh cứ nói cần cái gì đi tôi lấy cho.Cô chắc chứ?Diệp Minh Viễn hồ nghi nói. Gina bị nghi ngờ về khả năng của mình liền không cam tâm đáp lại.
- Đương nhiên, tôi rất tự tin.
Ai bảo cô thông minh. Gina tự nhủ trong lòng.
Diệp Minh Viễn nhìn gương mặt đắc ý của cô rồi cười cười nói.
- Được rồi.
Quả thật thói quen là thứ gì đó đáng sợ vô cùng. Vị trí đồ vật, nguyên liệu đều đặt đúng chỗ như hồi lúc trước, không hề thay đổi. Cả anh và cô đều đã quen như vậy. Dựa theo yêu cầu của Diệp Minh Viễn, Gina đem tất cả dụng cụ nguyên liệu để trên chiếc bàn lớn trước mặt anh. Cô cũng không ngờ mình lại quen thuộc ở đây đến như vậy, giống như đã làm công việc này vô cùng lâu vậy.
Cô đứng ở một bên hỗ trợ tôi.Được.Hai người phối hợp với nhau rất ăn ý. Mà bản thân Gina cũng vô cùng thạo việc, làm việc nhanh chóng gọn gàng, có đôi khi Diệp Minh Viễn cố ý không nói nhưng cô vẫn biết cách làm như thế nào. Ánh mắt nhu hòa dịu dàng nhìn cô làm việc. Đã lâu lắm rồi anh mới lại có thể được đứng cùng cô, cùng cô làm bánh, chỉ có điều bây giờ vị trí hai người đã thay đối.
Gina đem vỉ bánh đầu tiên ra cho cậu sinh viên để cậu ấy để lên kệ trưng bày. Lúc này, cậu tranh thủ tò mò chút ít chuyện của ông chủ. Phải biết từ lúc anh biết ông chủ, anh chưa từng thấy bên cạnh ông chủ có con gái chứ đừng nói do ông chủ tự mình đưa tới.
- Nè cô quen như thế nào với ông chủ vậy.
Gina suy nghĩ lựa lời để nói.
- Tôi là hàng xóm của anh ấy.
Giờ nhà bị phá rồi nên đang ở chung với anh ta.
Chỉ là hàng xóm mà lại được ông chủ đưa cô đến đây làm việcThật ra ông chủ anh là một người rất tốt bụng, thấy tôi bị mất việc đau thương quá nên đã...ừm ...nhận tôi vào đây làm việc, thôi tôi vào trong đây.Cậu sinh viên nheo mắt nhìn theo bóng lưng đi như chạy của cô mà hơi nghi ngờ lời cô nói. Ông chủ tốt bụng, sao cậu không biết vậy?
Đây là lần đầu tiên Gina biết phong cách làm việc của Diệp Minh Viễn. Chỉ làm một số lượng bánh nhất định, hết bánh đóng cửa, cũng không quan tâm đến khách hàng còn hay hết. Nếu cô là những người mua này chắc chắn sẽ không đến đây lần nữa nhưng người nào người nấy vẫn đến đây để mua bánh.
- Cái này gọi là đánh vào tâm lý, muốn có mà không được, chỉ nhìn mà không được ăn.
Cậu sinh viên hảo tâm nói cho Gina nghe. Gina lại mơ hồ cảm thấy đây mà là đánh vào tâm lý cái gì chứ, cái này gọi là làm vì đam mê thì có.
Sau khi hai người dọn dẹp xong cửa tiệm, cậu sinh viên chào Diệp Minh Viễn và cô rồi ra về. Gina cũng dự định đi về nhưng mà cô thấy hình như ông chủ của cô thì không có ý định như vậy.
Lúc đầu cô còn tò mò bộ bàn ghế trước cửa tiệm dùng để làm gì, bây giờ thì cô đã biết, thì ra là dành cho ông chủ hóng mát buổi chiều.
- Ngồi xuống đi.
Gina chần chừ một chút rồi ngồi xuống bên cạnh anh, đôi mắt cô vẫn như có như không liếc nhìn anh. Hai người cứ thế im lặng ngồi một lúc lâu, Gina lặng lẽ nhìn gương mặt của Diệp Minh Viền, trong mắt cô là gương mặt anh đang nhìn lên bầu trời, mơ hồ cô nhìn thấy nỗi buồn man mát trên gương mặt và ánh mắt anh. Trong lòng cô đột nhiên có cảm cảm nhói đau, Gina cụp mắt không nhìn nữa, một lần nữa cô cũng nhìn lên bầu trời trong vắt trên cao kia. Màu hồng đậm ở phía dân trời dần lan nhạt ra tạo nên một bức tranh vô cùng diễm lệ. Cô nhịn không được cảm thán một câu:
Bầu trời hôm nay thật đẹpĐúng vậy, đẹp đến đau lòng.Gina không hiểu nhìn sang phía anh.
- Mỗi lần nhìn bầu trời đẹp đẽ như thế này đều nhắc tôi đến ngày đẹp đẽ hôm ấy tôi không thể bảo vệ cô gái mà tôi yêu thương. Còn gì đau lòng hơn ngày cô ấy rời xa tôi lại là ngày trời xanh mây trắng. Giống như ông trời đang nói với tôi rằng, cô ấy rời xa tôi là chuyện tốt đẹp.
Lòng cô giờ rối như tơ vò, cô không biết cách an ủi người khác cho lắm, càng chưa nói càng nghe anh nói chẳng hiểu sao cô cũng đau lòng. Anh hàng xóm mà cô biết không ngờ lại là người si tình như vậy.
Đi về thôi.Hả?Cũng trễ rồi, tôi còn phải ghé qua siêu thị mua chút nguyên liệu cho bữa tối nữa.À, được.Gina ở phía sau cắn cắn móng tay, cho rằng anh không muốn cô tiếp tục bối rối nên mới cho cô bật thang leo xuống. Còn người nào đó ở phía lại cong môi mỉm cười một cái, nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Đương nhiên, Diệp Minh Viễn đi siêu thị thì cô cũng phải đi theo để phụ trách xách đồ cho người chứ, giờ cô đang ở nhà người, ăn uống nhà người, còn được người ta cho công việc để làm. Hơn nữa, cô hiện giờ biết một điều đó là ở bên cạnh anh là an toàn nhất, cho nên cô nhất định phải ôm chặt cái đùi này mới được. Không biết được ôm đến bao giờ nhưng đến đâu hay đến đó. Từ trước đi giờ cô chưa được đi ra ngoài mà không cần phải che mặt kín mít, cải trang này kia, cô quý trọng thời gian này vô cùng. Trong lòng cô cảm thấy ông chủ cô không giống tên kia, ông chủ cô tốt vô cùng.
Nếu Diệp Minh Viễn biết được cô gắn cái thẻ người tốt này cho anh, anh chắc chắn sẽ thấy bất lực vô cùng. Anh chỉ tốt với một mình cô thôi.
Lúc đi qua khu trái cây, mùi hương sầu riêng nồng đậm bay vào mũi cô. Gina hưởng thụ hít hít vài cái, rồi nuốt nước miếng. Cô nhớ mình chưa từng được ăn thứ này, nhưng sao cô lại thèm nó đến vậy chứ.
Diệp Minh Viễn đang lựa táo ở bên cạnh nhìn Gina đang đẩy xe đi sau mình giờ đang nhìn chầm chầm mấy trái sầu riêng trên kệ. Anh buồn cười nhìn cô, sau đó đi đến bên cạnh cô giả vờ lựa lựa rồi chọn một trái trong có vẻ to nhất ngon nhất bỏ nó vào trong xe đẩy. Sau đó để lại cho cô một bóng lưng quay trở lại lấy táo bỏ vào túi.
Ánh mắt Gina nhìn anh rồi lại nhìn trái sầu riêng, trong lòng cô như núi lửa dâng trào. Ông chủ cô cũng thích ăn thứ này, vậy là cô được hưởng ké rồi. Thật tốt!
Mọi hào hứng, phấn khởi đều hiện hết lên trên mặt cô. Diệp Minh Viễn không biết rằng bây giờ lấy lòng cô còn dễ hơn là lúc trước. Chắc anh phải vừa giúp cô lấy lại ký ức vừa tấn công vào dạ dày của cô. Không uổng công những đau đớn khi anh học làm bánh với nấu ăn. Cuối cùng cũng có thể phát huy.