Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn

Chương 65: Tôi không phải bạn gái của anh






Khoảnh khắc lần đầu tiên Gina bước vào nhà, hai chữ "quen thuộc" đột nhiên nhảy lên trong đầu cô. Ở trước cửa nhà Gina đứng ngẩn ra đó nhìn vào bên trong căn nhà. Căn hộ khoảng 80 mét vuông hai phòng ngủ. Nội thất, màu sắc trong căn nhà được trang trí vô cùng ấm cúng, còn có khuynh hướng hơi nữ tính. Nói thật so với căn hộ được trang trí tạm bợ mà cô nói là ưng ý ở đối diện thì đây quả thật là đúng gu cô mà. Sao lại có thể như vậy?

Diệp Minh Viễn lấy từ trong tủ dép ra một đôi dép mang trong nhà. Gina nhìn đôi dép chần chừ một hồi rồi mới mang vào, bởi vì nhìn kiểu gì cô cũng cảm thấy đây là đôi dép dành riêng cho chủ nhân của nó.

Diệp Minh Viễn cầm túi đồ của cô đi đến trước một căn phòng rồi mở cửa bước vào, anh đứng sang một bên đề cho cô có thể quan sát bên trong.

- Đây là phòng của cô, tôi ở phòng bên kia, nhà vệ sinh chung cũng ở đó. Phòng cô không có phòng tắm riêng nhưng phòng tôi thì có nên cô không cần lo về vấn đề phải tranh giành.

Diệp Minh Viễn hướng tay chỉ về hành lang giữa phòng khách và phòng bếp. Gina gật gật đầu.

- Chắc cô đói rồi, cô ở đây sắp xếp đồ đạc đi, tôi nấu gì đó để chúng ta ăn cơm chiều.

Diệp Minh Viễn đi vào bếp để một mình cô ở lại trong phòng. Gina lần lượt nhìn quanh phòng, lại cảm giác đó ập đến, cô bất giác nhíu mày. Cô ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ cho đến khi anh đứng trước cửa gọi cô ra ăn cơm.

Gina đi theo anh vào bếp, cô ngồi vào bàn nhìn bóng lưng anh đeo tạp dề bận rộn đi qua đi lại bưng đồ ăn, xới cơm cho cô. Một loạt hình ảnh như bộ phim tua nhanh, vô cùng nhanh lướt qua đầu cô. Gina nhắm nghiền mắt, trên mặt cô là vẻ đau đớn vô cùng, những hình ảnh này từ trước đến nay chưa từng xuất hiện, họ là ai, vui vẻ như vậy, rốt cuộc là ai đây?

Đến lúc cô tỉnh dậy thì bị ánh đèn làm chói mắt, mơ hồ chỉ nhìn thấy hai bóng người đứng ở cuối giường hình như đang thảo luận vấn đề gì đó. Khi cô nhìn rõ lại thì cô đã thấy Diệp Minh Viễn ngồi ở bên mép giường nhìn cô, ánh mắt này...sao lại dịu dàng như vậy. Gina bối rồi đảo mắt nhìn lên trần nhà.

E hèm...tôi bị sao vậy?Cô không nhớ gì sao?Gina lúc này mới nhìn lại anh. Cô cố gắng nghĩ lại, khoảnh khắc cô chỉ biết đầu mình đau vô cùng, những hình ảnh nhạt nhòa kia lại làm cô cau mày khó chịu.

Diệp Minh Viễn thấy cô vừa mới tỉnh lại đã tiếp tục cau mày có vẻ khó chịu, anh có chút vội nói:

Đừng nghỉ nhiều nữa, lúc nãy cô đột nhiên ngất xỉu, tình hình cô không tiện ra ngoài nên tôi đã mời bác sĩ đến khám cho cô.Vậy bác sĩ nói thế nào?Là do mất sức cộng thêm áp lực thôi, cô quên là cả ngày nay mình chưa ăn gì à? Giờ cũng gần bảy giờ tối rồi.À... cái đó làm phiền anh quá.Bàn tay Diệp Minh Viễn nắm chặt ga giường, cơ hàm cũng cắn chặt, chỉ là ở trước mặt cô anh phải tỏ ra bình tĩnh.

Người của anh vẫn đang xác minh, nội trong ba ngày chắc chắn sẽ có thể xác định.

- Tôi ra ngoài nấu gì đó cho cô ăn. Ngoan ngoãn nằm ở đây đi.

Gina ngẩn ngơ nhìn tấm lưng anh ra khỏi cửa. Hình như cô còn chưa hỏi tên anh? Nhưng thế sao xưng hô, hành động giữa anh và cô lại ăn ý không nói nên lời như vậy nhỉ?

Diệp Minh Viễn một mạch liền đi vào phòng bếp, nếu lúc trước mỗi lúc anh mất bình tĩnh như thế này anh đều tìm người giao lưu đánh nhau với người của anh. Nhưng từ khi gặp cô, anh lại có cách giải tỏa mới, cũng là cách mà cô chỉ anh, trẻ con nhưng an toàn. Trúc giận lên cục bột. Diệp Minh Viễn bắt nồi nấu cháo cho cô trước, sau đó lại đi lấy nguyên liệu ra làm thành bột bánh, dùng hết sức bình sinh đập nặn nhào. Diệp Minh Viễn cảm thấy tâm trạng đỡ hơn liền để khối bột đã được nhào nặn vô cùng có kỹ thuật để vào hộp rồi cất trong tủ lạnh.

Gina buồn chán nằm trong phòng, thỉnh thoảng cô lại nghe tiếng "uỳnh uỳnh, rầm rầm" ở bên ngoài, nhưng lúc nãy anh ta kêu cô ngoan ngoãn nằm đây, dù lời nói nhỏ nhẹ nhưng cô lại nghe được sự uy nghiêm trong đó. Dù sao cô cũng ở nhờ nhà người ta nên phải biết điều thôi. Cũng không biết anh ta làm cái gì mà tiềng động to như vậy nữa? (1

Lăn qua lăn lại một hồi trên giường, thật sự quá buồn chán nên Gina lập tức lăn xuống giường đem đồ từ túi xách để vào tủ áo. Lúc chiều cô còn chưa kịp sửa soạn đồ đạc đã ạch một cái ngã xuống, cái cơ thể này từ trước đến giờ vẫn luôn khỏe mạnh không biết tại sao hôm nay lại như vậy, cũng không biết anh ta có thấy cô phiền phức rồi không cho cô ở nhờ không nữa.

Vừa nghĩ ngợi lung tung vừa xếp quần áo gọn gàng vào tủ áo. Gina trở lại ngồi trên giường, căn phòng đơn giản chỉ có một tủ áo, giường ngủ, một chiếc ghế lười và cái tủ đầu bàn, hoàn toàn không có gì đặc biệt. Cô mở ngăn tủ thử xem bên trong có gì để xem hay không?

Vừa mở ngăn kéo đầu tiên đã thấy một cuốn sách về thời trang, trang bìa cũng vô cùng bắt mắt. Gina ngay liền ngay ngắn nửa nằm nửa ngồi đọc quyển sách. Bên trong nội dung là về cách trang điểm, chăm sóc sắc đẹp, giới thiệu những thương hiệu nổi tiếng khi có cơ hội đến nước Ý. Mỗi trang sách cô đều thấy có chữ viết, dấu vết khoanh tròn. Phong cách này chắc hẳn không phải của anh ta, vậy là của bạn gái anh ta sao? Lúc chiều anh ta nói cô giống người quen của anh ta, chẳng lẽ là cô ấy. Tổng hợp những thứ cô biết, chẳng hạn như lời nói, căn nhà, đôi dép, cuốn sách này...Cô có thể đại khái khẳng định được ánh mắt anh ta nhìn cô từ đâu ra. Haizz, tình yêu mà, vừa ngọt ngào nhưng cũng khiến người ta day dứt không thôi.

Trí tưởng tượng bay cao bay xa của cô bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa. Gina theo phản ứng tự nhiên của một người tự ý lục lọi đồ nhà người ta liền giấu đi quyển sách trong tay đi. Nhưng làm sao có thể qua được ánh mắt của Diệp Minh Viễn.

Tôi nấu cho cô chút cháo...Không cần giấu tôi thấy rồi.A...xin lỗi, tôi thấy nhàm chán quá, vừa lúc có quyển sách đặt trong ngăn tủ.Cô có thể tự nhiên sử dụng căn phòng này, phòng khách, phòng bếp nhưng tuyệt đối không được vào phòng tôi khi chưa có sự cho phép.Thấy Gina thành thật gật đầu, anh hài lòng sau đó rất tự nhiên mút cháo rồi đưa lên miệng cô. Khẳng định trong lòng Gina thêm chắn chắc, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo.

- Tôi không phải bạn gái anh, anh đừng có xem tôi là người thay thế mà có những hành động thân thiết như vậy.

Gina nói một hơi, sau đó kéo cao chăn lên che gần hết gương mặt chỉ chừa hai con mắt nhìn chằm chằm anh.

Tay cầm thìa của Diệp Minh Viễn đơ giữa không trung. Anh thế nào lại quên mất, nhưng cô ngốc này thế mà cũng đoán được anh có bạn gái, nhưng có người bạn gái nào đứng trước bạn trai mình lại không nhận ra không? Cô hay nói với anh "nghiệp quật không chừa một ai", bây giờ hiệu nghiệm với anh rồi.

- Xin lỗi, nhưng không phải bạn gái mà là vợ. Tôi để cháo ở đâu, cô ăn một chút đi rồi ngủ sớm. Tôi ra ngoài trước.

Gương mặt hiện lên vẻ mất mát, giọng nói cũng mang theo buồn bã. Diệp Minh Viên đặt tô cháo lên bàn rồi bước ra ngoài. Trước khi ra khỏi phòng, giọng nói cô ngập ngừng vang lên:

- Cái đó.tôi gọi là Gina, anh tên là gì?

Diệp Minh Viễn nắm tay nắm cửa quay đầu lại nhìn cô. Khóe miệng có chút cong lên.

- Diệp Minh Viễn.

Lọt vào trong mắt của Gina là nụ cười miễn cưỡng, chua xót. Cô nhìn cánh cửa đóng chặt mà trong lòng vô cùng nặng nề. Có phải cô hơi quá đáng hay không? Dù sao người ta đã giúp cô, cho cô chỗ ở, cũng chưa làm chuyện đi vượt quá giới hạn với cô. Có lẽ người ta nhất thời thất thố với cô mà thôi. Nhưng mà cô giống vợ anh ta lắm sao?

Gina chậc lưỡi hai tiếng quyết định không nghĩ nữa, cô cầm lấy tô cháo bên cạnh bắt đầu ăn. Cô cũng không phải cảm cúm gì mà phải nấu cháo, cô có thể ăn cơm mà.

- Um..Ngon!

Mọi bất mãn, không hài lòng gì đó đều bị hương vị của tô cháo này đánh bay mất. Gina nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, vô cùng thõa mãn mà híp mắt xoa xoa bụng. Gần hai tháng nay cô chưa từng có bữa ăn nào đúng nghĩa lại còn nóng hôi hổi như thế này. Cuộc đời chỉ mong được tự do và ăn ngon như vậy mỗi ngày mà thôi. Cô nghĩ vậy!