Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chạy Trốn

Chương 18: Rối bời




Diệp Minh Viễn theo cô đến đồn cảnh sát, cũng may Tĩnh Quế Nhu thuộc dạng gặp chuyện nhưng vẫn còn bình tĩnh xử lý mọi chuyện, cô đem theo thẻ nhớ máy quay rồi trình báo lên cảnh sát. Cô buồn bực chống cằm ngồi ở băng ghế, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn cái tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện - Diệp Minh Viễn. Nếu tên đó không kéo cô vào bếp, giữ cô lại hôn cô lâu như vậy thì cô có bị ăn trộm hay không, hay cho tên Diệp Minh Viễn, đời này cô không đội trời chung với anh.

- Haizz!

Oán hận thì oán hận chứ thực tế cô có làm gì được đâu. Bất lực toàn tập!

Diệp Minh Viễn đang gọi điện cho người tìm tên trộm giúp cô cho nên không thấy ánh mắt oán hận muốn giết người của cô lại càng không biết suy nghĩ trong lòng cô. Nếu Diệp Minh Viễn nghe được chắc chắn anh không lãng phí thời gian làm ba cái chuyện cỏn con này. Rõ ràng là cô tự theo anh vô nhà bếp được chưa, lúc nãy hôn nhau rõ ràng lúc sau cô cũng hưởng thụ còn gì, tưởng anh không biết à. Bây giờ giúp cô báo thù lấy lại tiền cho cô, mà cô còn oán anh.

Tĩnh Quế Nhu ký tên vào tờ khai báo xong liền đi về, cảnh sát nói sẽ đến hiện trường xem xét và nhanh chóng bắt người sau đó sẽ gọi điện cho cô. Nhưng mà Tĩnh Quế Nhu nhìn thái độ làm việc này thì cũng không trông đợi gì lắm. Cô chỉ có thể tự trách mình xui, hôm nay ra đường không coi ngày hoàng đạo, lủi thủi ra về.

Diệp Minh Viễn nhìn cố thất thần đi ra cửa như người mất hồn, trong lòng anh cũng không dễ chịu gì. Anh đi đến bên cạnh cô, giọng cũng không phải ra lệnh như thường ngày anh hay nói:

- Để tôi đưa em về!

-...Ừm.

Tĩnh Quế Nhu ngồi trên xe mà trong đầu cứ toàn thấy cảnh tiền bay mất. Cô ủ rủ từ lúc lên xe ngồi đến lúc xuống xe về nhà. Gặp chuyện như vậy cô cũng không có tâm trạng đâu mà bán bánh. Khách mà gặp gương mặt cô lúc này chắc ăn cũng chẳng vô nỗi đâu.

Diệp Minh Viễn thật không chịu nổi, rốt cuộc trong két cô có bao nhiêu tiền mà biến cô thành ra như vầy chứ. Diệp Minh Viễn lại có thêm cái nhìn khác về Tĩnh Quế Nhu. Rốt cuộc cô yêu tiền như mạng từ bao giờ vậy?

- Tôi đã cho người tìm tên trộm rồi\, chỉ là một tên tép rêu thôi\, rất nhanh sẽ bắt được hắn.

- Ừm...

Tĩnh Quế Nhu không có sức sống trả lời

- Em đừng có như vậy được không\, cùng lắm thì tôi trả tiền cho em.

-...Ừm

Diệp Minh Viễn rốt cuộc cũng bị cô thành công chọc cho tức điên lên.

- Em rốt cuộc là bị làm sao? Trong két đó có bao nhiêu tiền tôi đền cho em\, tên trộm tôi cũng hứa là bắt cho em\, hay là có thứ gì rất quan trọng bị lấy. Em cứ như vầy là muốn chọc tức tôi đúng không hả?

Tĩnh Quế Nhu nhìn anh, sau đó cũng không chịu nổi mà ngồi ngay dưới tòa nhà khóc một trận thảm thương. Người qua đường ai cũng nhìn Diệp Minh Viễn, như kiểu cô gái nhỏ bị phụ bạc và người đàn ông bạc tình.

- Anh là đồ khốn! Anh lúc nào cũng ức hiếp tôi\, mỗi lần gặp anh tôi đều xui xẻo muốn chết. Tôi...tôi đã trốn ra tận nước ngoài vẫn bị anh bắt về. Bắt về thì thôi đi\, tại sao cứ quan hệ mập mờ này nọ với tôi. Rõ ràng.... rõ ràng anh đã có người mình thích mà cứ trêu chọc tôi\, hôm nay là trộm tiền ai biết ngày mai tôi có bị anh liên lụy mà nguy hiểm đến tính mạng hay không?

Tĩnh Quế Nhu không như chưa từng được khóc. Từ lúc trong đồn cảnh sát cô mới nhận ra thêm một chuyện, gia tộc nhà họ Diệp mặc dù lớn mạnh nhưng cũng không có ít kẻ thù. Cô sẽ không lo nếu anh ta qua lại với nữ chính, những kẻ xấu đó sẽ nhắm vào nữ chính. Nhưng mà hiện tại, anh ta có quan hệ đặc biệt với nữ chính hay chưa cô không biết, cô chỉ biết dạo gần đầy cô là người có liên quan đến anh nhiều nhất, lỡ như mấy tên đó tưởng cô là người phụ nữ đặc biệt gì đó mà Diệp Minh Viễn quan tâm chẳng phải cô sẽ chết chắc sao? Chết chắc đó? Nữ chính còn sống bởi vì hai anh em này ra tay cứu không nói đi, nhưng cô với tên này chỉ có quan hệ bạn giường, anh sẽ cứu cô sao? Chắc chắn không rồi, cô còn chưa sống đủ a.

Cho nên chỉ từ chuyện bị ăn trộm tiền, đầu óc của Tĩnh Quế Nhu đã tung bay đến mức độ cô bị người ta bắt cóc rồi giết chết.

Cũng may Diệp Minh Viễn không biết được, nếu anh mà biết được anh hận không thể bổ đầu Tĩnh Quế Nhu xem trong đầu cô thật sự có não hay không?

Chỉ là hiện tại, người qua đường vốn đã nghi ngờ nhìn Diệp Minh Viễn, hiện tại qua lời nói của cô, mấy người Ất Giáp Bính càng chắc chắn tên này là tên phụ bạc, tra nam.

Diệp Minh Viễn chưa từng nghĩ trong đời anh lại gặp cảnh này. Anh đưa bàn tay xoa xoa hay thái dương. Đúng là lúc trước có lúc anh cũng hơi cay nghiệt với cô nhưng mà anh cũng có lúc dịu dàng chứ bộ, đặc biệt là gần đây, anh có còn ức hiếp cô đâu chứ. Anh còn nói sẽ bắt trộm, sẽ đền tiền cho cô còn gì. Tĩnh Quế Nhu là người đầu tiên trốn anh, người đầu tiên xâm nhập giới hạn, luôn chọc tức anh, người đầu tiên anh hôn, người đầu tiên anh ra mặt che chở, người đầu tiên làm anh bị mất mặt trước mọi người. Cái gì cô cũng là đầu tiên chỉ là lần đầu của anh không phải cho cô thôi, nhưng biết bao nhiêu thứ đầu tiên vậy còn đòi hỏi gì nữa chứ!

Cái cô gái này đúng là làm anh tức chết mới hả dạ.