Nữ Phụ Là Không Bao Giờ Có Thể Đấu Lại Các Nam Chính!

Chương 18: Sự kiên trì của hội trưởng




"Tàng hình? Vậy cái giá là gì?"

"Linh hồn."

"Linh hồn?"

"Cậu sẽ phải dùng linh hồn mình để đánh đổi. Mỗi khi chìm vào giấc ngủ, linh hồn cậu sẽ bị giam giữ, đày đọa ở Ngục Vĩnh Cửu. Ở đó tồn tại những gì tôi không rõ."

"Vậy, tức là…nếu như trong 7 năm tôi không thể đến được thành trên không, linh hồn đó sẽ bị biến mất…vĩnh viễn?"

"Không sai, cậu vĩnh viễn không thể siêu thoát."

"Cái giá này…phải chăng quá đắt rồi?"

"Mệnh mỗi người mỗi khác. Thần linh đã định đoạt thôi."

"Cho tôi thời gian suy nghĩ"

Rồi đến một ngày tuyết rơi dày đặc trên những mái nhà san sát, Lâm Hạo Lặng lại vừa buông tay khỏi một hơi thở cuối cùng của người xa lạ. Một đứa trẻ, vì một chứng bệnh ngỡ như sốt mà chủ quan không đưa đến viện, vừa vào phòng cấp cứu thì nó đã chết. Lúc đó đứa bé nhìn hắn, trông nó thật đau, tay nó cứ run rẩy muốn với lên nhưng bất lực, mồm mấp mé nghẹn ngào chống đỡ. Người nhà đã kéo vai áo hắn gào khóc rất nhiều. Họ nói, chỉ tại họ chủ quan. Đó cũng giống như bao cái chết thôi, nhưng tim hắn vang lên từng nhịp đập mãnh liệt. Hắn đã lái xe vội vã đến tìm Lão Thất, đế nquãng đường gồ ghề phải xuống chạy bộ, cái rét cứa lên buốt từng tấc da thịt. Nhưng hắ không nghĩ gì nhiều, ngoài việc lo sợ chậm một giây phút sẽ lỡ điều gì quan trọng.

Khi Lão Thất vừa mở cửa, Lâm Hạo Lăng liền bỏ mũ chùm đầu, ảnh lửa đỏ đêm đông trong căn phòng ánh lên khuôn mặt kiên định của hắn.

"Tôi sẽ kí kết hiệp ước trao đổi đó, ngay bây giờ."

--- ------ ---"Cậu hãy đọc thần chú này, sẽ có bản hiệp ước hiện lên trước mắt. Suy nghĩ kỹ, rồi dùng máu mình ấn dấu vào, hiệp ước có hiệu lực sau 30p"

Cuộc đời này giống như một canh bạc, tương lai nằm trong tay người có thể quyết định hiện tại. Hắn không tin vào kiếp sau, vậy nên, ít nhất, hắn muốn đánh đổi linh hồn vì một kiếp này. Hắn từ xưa chưa bao giờ thực sự mong muốn bất cứ điều gì. Thực ra, Hoa Vân Tích, tôi chỉ là nguyện đánh đổi linh hồn này để tìm về em thôi, em ở thể giới đó --- thì đến kiếp nào chúng ta mới gặp được nhau?

Hiệp ước ký kết, Lâm Hạo Lăng về nhà trèo lên lan can ban công ngồi. Tự hỏi, bóng tối nơi Hoa Vân Tích tồn tại có buồn chán và dài đằng đẵng như nơi này không? Ngồi lặng người thật lâu, hắn lấy điện thoại ra xem từng ảnh hắn chụp lại cô. Ảnh khi ngủ, khi ăn đầy mồm, khi đọc sách,… Hắn phát hiện còn một đoạn video ngắn đã bỏ quên lâu, hắn vốn định xóa nó, nhưng vẫn luôn nghĩ để ngày mai, cuối cùng ngày mai của hắn kéo dài đến tận giờ. Nghĩ đến cái này, hắn lại cảm thấy buồn cười.

Thời điểm ấy đã vào viện được bao lâu rồi, một ngày nhàm chán Hoa Vân Tích kéo áo blouse trắng của hắn, hai mắt long lanh:

"Viện trưởng đại nhân, bệnh nhân VIP được hưởng quyền lợi cũng VIP luôn phải không?"

Lâm Hạo Lăng giật áo ra, nhưng dùng dằng mái không bỏ được:

"Nữ vương đại nhân, em lại nghĩ ra ý tưởng gì đây?"

"Hay chúng ta tổ chức tiệc mừng nhâp viện đi?"

Hắn nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh:

"Em cần chuyển sang khoa thần kinh không?"

Cô nghe vậy liền vỗ mạnh vào lưng hắn, kể lể nghe có vẻ như lí do chính đáng:

"Toàn nhập viện khi vừa nhận việc mới, giờ được vinh dự nằm viện mấy tháng. Phải làm tiệc mừng an ủi linh hồn nhỏ bé này chứ?!"

Lúc đó Lâm Hạo Lăng vừa cúi xuống cầm khăn lau mặt cho cô vừa trêu đùa:

"Nếu em chống đẩy bằng một tay 50 lần, tôi sẽ suy nghĩ."

Rốt cuộc thì khi hắn đi rửa chậu và khăn, vào thấy cô đang vất vả hì hục chống đẩy. Hắn đầu hàng.

Hoa Vân Tích đòi Lâm Hạo Lăng mua một chiếc bánh kem, và một dãy đồ ăn vặt. Mua về nhòm cô ăn như dân tị nạn sắp chết đói, bèn gõ cốc vào trán cô, quở trách:

"Thực ra tiệc mừng là phụ, em chỉ muốn biểu tình chán ăn cơm viện đòi ăn quà chứ gì?"

Cô cười ngu đần nhét cái bánh vào miệng hắn.

Sau đó Hoa Vân Tích bảo Lâm Hạo Lăng quay lại để ghi kỷ lục tốc độ cắn phô mai que, hắn cười khổ bảo cô rảnh quá hóa điên, rồi thì hắn điên cùngcô cứ thể cầm điện thoại quay suốt. Quay cả đến đoạn cô hát, hắn chê may mà Vân Thiên ca sĩ nổi tiếng người ta không có ở đây chứ nếu không ứa máu vì ghê tởm. Cô cũng từng nói với hắn cô cái gì cũng giỏi, chỉ không giỏi mỗi về âm nhạc. Hắn đệm thêm, chê cô không có khiếu nghệ thuật, đúng ra phải nói là dốt chứ không phải không giỏi. Cô còn tức giận kêu hắn ngồi im để cô vẽ chân dung cho coi, cô cũng có khiếu nghệ thuật. Kết cục vẽ hắn môi gọn mắt long lanh như hình tượng hoàng tử truyện tranh thiếu nữ, đã thế còn không cân đối. Đấy là cái mà cô chống chế gọi là nghệ thuật vẽ truyện tranh của những năm 1970 - 1980, cô bảo hắn phải xem thử Hoa hồng Véc-xây hoặc Mặt nạ thủy tinh.

Lâm Hạo Lăng lấy bức tranh cô vẽ với những đường nét run tay ra, chạm nhẹ lên nó. Sau đó, hắn nhìn đồng hồ đã quá 30p, có lẽ hắn nên đối mặt rồi.

Hắn trèo lên giường nằm ngủ, tiến tới cơn ác mộng đầu tiên. Hắn không biết thế giới đó thế nào. Chỉ nghe Lão Thất nói, hễ cứ nhắm mắt ngủ sẽ thấy, ngày nào cũng thấy. Những ác mộng kinh hoàng khiến người ta bị ám ảnh, để lại nỗi đau trên thân xác trong mơ và in hằn dấu vết ở thân xác thực.

7 năm trời ấy, hắn sẽ không bao giờ có được một lần mơ thấy cô.

--- ------ ------ ---------0o0---- ------ ------ ------ ----

Lần đầu luyện phép thuật đã có thể tấn công thì thế nào?

Điều này quá tuyệt vời!

Lần đầu tiên luyện phép thuật đã có thể tấn công người biết phép thuật thì thế nào?

Điều này trên cả tuyệt vời!

Tất nhiên là vậy nếu như người mà Hoa Vân Tích tấn công là đối thủ chứ không phải người dính dáng đến đồng tiền bát gạo cơm ăn áo mặc của mình. Sự thực là cô đã tấn công người đó - Doãn Từ Khiêm - đây là sự thực kinh thiên động địa cô không dám tưởng tượng. Cái mặt của Hoa Vân Tích chủ nhân thân thể này giống y đúc mặt cô ở hồi còn là Dương Thu Linh, nếu không phải cảm giác quá thật, thì chắc cô nghĩ mình còn đang quanh quẩn trong mơ.

Doãn Từ Khiêm rất lạ, hắn lôi Hoa Vân Tích vào phòng thì nghiệm yêu cầu cô có nhiệm vụ nhanh chóng dọn dẹp tàn dư mỗi khi hắn thất bại. Cũng nhờ thế cô được chứng kiến quá trình thí nghiệm củ hắn. Người ta nói, người đàn ông chuyên tâm vào bất cứ việc gì thì đều trở nên quyến rũ, quả thật là như vậy. Cô nhìn ánh mắt hắn chăm chú vào thí nghiệm, động tác kéo dịch cổ áo xuống khi nóng, đều rất mê người. Nhưng độ điên cuồng vì công việc và kiên nhẫn lặp đi lặp lại những bước gần giống nhau của hắn làm cô thật khó đỡ. Abert Einstein nói quả không sai, thiên tài với kẻ điên chỉ cách nhau một sợi dây. Đa phần những thiên tài đều là kẻ điên cuồng dám thử làm bất cứ điều gì mà mình nghĩ, hơn nữa, mỗi lần làm thử đều thất bại đến mấy trăm lần mới nhích được một chút trên bục thành công. Chẳng qua, dọn đống thất bại của hắn làm cô mỏi mệt, thầm trách sao hắn không dùng phép thuật mà xử lí đống này!

Khi Hoa Vân Tích ra khỏi phòng thí nghiệm nhìn được ánh mặt trời ngày hôm sau thì đó cũng là lúc tin đồn đã lan khắp trong các hầu gái ở đây. Cô cũng dự tính được điều đó nên tính cách chuồn trước để ra ngoài, nhưng nào ngờ sự việc này còn lan đến trường. Khi cô vừa bước vào cổng trường, thì hàng loạt những lời bàn tán xôn xao đã rộ lên theo từng bước chân.

"Cô ta là Hoa Vân Tích đúng không? Cũng đâu có điểm gì đặc biệt?"

"Thế nhưng cô ta được phục vụ riêng cho Doãn thiếu đó, nghe nói là người đầu tiên bước vào phòng thí nghiệm của hắn."

"Xuất thân của cô ta là từ thế giới người thường nhưng lại qua hình thức nhận sư phụ. Cô ta chẳng có tí phép thuật nào!"

"Chắc là có chút tình cờ gì thôi, đợt này phải cho cô ta biết mặt, hiểu rõ vị thế của mình ở đâu, kẻo sau này vênh váo!"

Hôm nay bắt đầu tiết học phép thuật đầu tiên, Hoa Vân Tích được học về dịch chuyển vị trí cự li gần. Học cái này cũng khá thú vị, ngoại trừ việc cô bị một số bạn cùng lớp cố ý dịch chuyển va mạnh làm cô bầm tím. Nhưng những kẻ kia khá quen với bài học này, họ dịch chuyển vị trí quá nhanh xáo loạn lên làm cô không biết rốt cuộc ai vừa va vào mình. Về nhà bôi ít cao rẻ tiền vào, cô tự nhủ một ngày nào đó phải mạnh lên, không để bị bắt nạt nữa. Cô vẫn rõ, những người cùng học kia chỉ là những chân sai lặt vặt nghe theo lời của những kẻ quyền quý đứng chỉ đạo sau lưng họ. Cho dù không có sự việc lần này, thì để thỏa mãn tôn nghiêm rác rưởi của vài kẻ tự cho mình là mạnh, thì một người tay trắng như cô bị giẫm đạp lên là chuyện sớm muộn. Vì thế, cô phải tìm cách sống sót.

Buổi chiều, Hoa Vân Tích mặc đồ thể thao dài tay để che đi vết thương, đến nhà thi đấu thể thao theo yêu cầu của Doãn Từ Khiêm. Cô ở ngoài bị yêu cầu phải nhận cấm chú ngăn chặn dùng phép thuật lại mới được phép vào trong. Vào đến nơi, nhà thi đấu đã đông kín người, ồn ã những tiếng hò hét và tràn ngập băng zôn đề tên. Nghe nói hôm nay là trận đấu thứ hai của trường trong vòng loại bảng, vậy mà có vẻ như đã rất đông người hâm mộ đến.

"Hoa Vân Tích."

Trong lúc đang ngẩn ngơ ôm túi đồ nhìn xung quanh, Hoa Vân Tích nghe thấy tiếng gọi từ xa. Doãn Từ Khiêm đang ngồi trên ghế ngoài sân thảo luận gì đó với trợ lý huấn luyện viên, thấy cô, hắn lên tiếng. Cô không nói gì xách túi đồ lại gần hắn, bên trong có đựng đồ thể thao cùng giày của hắn, ngoài ra còn có khăn và nước. Hắn rất khiết phích, không thích đụng mấy đồ câu lạc bộ cấp cho.

Những tiếng hò hét nãy giờ lại bị thay thế bởi tiếng ồn ào bàn tán nhức nhối tai, Hoa Vân Tích e ngại nhìn xung quanh, rồi quay sang hỏi Doãn Từ Khiêm:

"Tôi về được chưa?"

Hắn lấy chai nước trong túi uống một ngụm, rồi thẳng thừng nói:

"Không được."

Hoa Vân Tích đau khổ ngẫm nghĩ, thực sự ra ngoài đầu thì các chỗ khác đều bình thường mà, tại sao lại phải kéo cô kè kè ở cạnh? Hắn muốn âm thầm giết hại cô sao? Hơn nữa, cô còn nhân thấy cái nhìn đầy hằn học của nữ quản lý đội bóng đằng xa. Ông trời ơi, con muốn về hành tinh của mình ~

Rốt cuộc thì Hoa Vân Tích vẫn phải ngồi thủi thui trên ghế dự bị, ngồi bên cạnh là Doãn Từ Khiêm và một vài cầu thủ mạnh, hắn là huấn luyện viên và là đội trưởng. Chiến lược và sức mạnh cũng như kỹ thuật của hắn khiên mọi người tôn trọng, các cầu thủ khác thấy hắn bị thương đều bảo hắn giữ gìn sức khỏe, bởi nếu đội mất đi hắn làm chủ lực thì chẳng khác nào chim mất cánh. Cô đột nhiên phát hiện, hắn cũng có một sự nhiệt huyết đối với bộ môn này. Nãy giờ hắn ngồi ngoài sân, tuy ngoài mặt vẫn im ỉm lành lạnh khiến người ta không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng hắn vẫn quan sát sân, còn vạch vạch gì đól lên giấy. Ít ra thì điểm chung này hứn giống một người thường như cô, cô cũng rất thích và am hiểu bộ môn này. Cô quan sát trên sân có nhiều điều khá thú vị, nhưng tránh tị hiềm, cô không nói ra.

"Chị có thể nói ra những gì mình quan sát nãy giờ cho tôi được chứ?" Doãn Tử Khiêm ngừng bút lại bỏ sổ và bút vào ngăn ngoài túi đựng, sau đó quay về phía cô. Hắn nãy giờ để ý cô còn quan sát rất nhiều điểm, đôi khi còn trùng hợp với những gì hắn đang nhìn, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua nhiều tia nghiền ngẫm.

"Đâu, tôi biết gì đâu.." Hoa Vân Tích giả ngu.

Cô nhìn sang xung quanh, thấy các cầu thủ chủ chốt của đội ngồi trên ghế dự bị. Một người vắt tay lên trán nằm ngủ, một người trùm đội khăn lên trùm kín mái đầu đeo tai nghe gục người xuống, một người đang cầm PSP chơi game, một người thì đọc sách, giống như thể họ chẳng quan tâm gì đến trận đấu. Thế nhưng nghe Doãn Từ Khiêm nói, liền rủ nhau ngồi dậy nghiêng người qua hóng.

"Chị là muốn tôi đưa mic cho chị nói?"

"Đúng đó baby, đội trưởng của bọn anh lên tiếng mời là muốn thực sự nghe em, không nên ngại."

"Nhưng mà cô gái xinh đẹp thế này chú mày cũng không nên làm khó em nó quá Khiêm ạ."

Những người khác ngửi thấy trò vui, quen mui nói phụ họa.

"Thực…thực ra cậu là đội trưởng kiêm huấn luyện viên. Cậu không nhất thiết phải nghe tôi nói."

"Không sao, con người tôi, miễn là ý kiến không tồi thì tôi không ngại tiếp thu. Đứng trên đỉnh cao, dùng sự kiêu ngạo để làm khó chính mình vẫn tốt hơn là làm khó người khác. Nên chị có thể yên tâm."

Nói đến vậy, nếu Hoa Vân Tích cô mà còn từ chối, thì quả thực cô mới chính là kẻ kiêu ngạo làm khó người khác. Cô đánh lóng phải nói ra quan sát của mình.

"Trước tiên, những cầu thủ ở ngoài sân kia. Theo phản xạ bình thường của con người khi nhìn đối thủ cầm bóng tư thế chuẩn bị chuyền đi, sẽ nhìn vào quả bóng, nhưng họ đều tập trung nhìn vào người khác - hay nói đúng hơn là người tiếp theo sẽ được nhận bóng. Sự quan sát bao quát và chính xác này cho thấy họ đã được đào tạo bài bản một thời gian dài.Tuy nhiên, có vẻ như họ được đào tạo nhưng chưa thực chiến, chưa biết cách ẩn thực lực bản thân gây hoang mang cho đối thủ, ngoài ra tinh thần thể hiện rõ sự cầu tiến và học hỏi đó cho thấy họ đang mong muốn được ra sân. Đội này cũng như chúng ta, chỉ cử dự bị ra, nhưng có một người duy nhất thuộc dạng thực lực. Họ cho anh ta ra với mục đích thăm dò thực lực đối phương, nhưng tôi đoán họ còn chưa biết thực lực bên mình rốt cuộc thế nào…"

Hoa Vân Tích nói hết những suy nghĩ của mình, và cả một số đánh giá sơ lược về vài người bên đối phương.

"Sao đội trưởng đại nhân, còn không mau cám ơn đàn chị!" Một tê trong đám dùng khuỷu tay huých Doãn Tử Khiêm, trêu ghẹo.

Tên khác nghe xong không nhịn được đùa theo:

"Wow. Nghe được đấy, Khiêm, chú mày nên từ chức đội trưởng đi để em gái này vào làm. Chú mày còn không biết xách mông đi mua kem cho đồng đội, không có đôi bàn tay nhỏ bé để nhẹ nhàng lau mồ hôi trên người các anh, không có thân hình nóng bỏng của hoa khôi trường mình để các anh mãn nhãn sau mỗi trận đấu. Đã thế cả đội tuyển mỗi quản lý nữ lại còn tuyển một bà chị như bạch cốt tinh…g…ưm"

Tên lắm mồm kia lập tức bị Doãn Tử Khiêm nhét cái khăn trùm trên đầu hắn vào miệng. Hắn bị người cầm PSP đập cái máy vào đầu đánh anh hôi.

"Mày ngu, ai bảo chú mày nói xấu đội trưởng trước mặt phu nhân hắn ~"

"Mấy ngươi bớt nói nhảm tôi nhờ." Doãn Tử Khiêm đứng đậy bỏ áo khoác ngoài ném cho Hoa Vân Tích cầm, hắn ra hiệu lệnh thay người "Tuy không phải toàn vẹn lắm, nhưng khá là khớp ý tôi một số chỗ và thêm được nhiều điểm mới. Tôi đã vạch xong chiến thuật chơi khi gặp lại đội này, tôi sẽ bổ sung thêm, dù sao cũng cám ơn chị. Giờ tôi phải làm nóng người một chút, trông giúp tôi mấy tên vượn người này, đừng để họ chạy loạn."

Hắn ra hiệu lệnh tự thay chính mình vào sân.

"Anh em, nó khinh bỉ mình kìa!"

"Ồ thôi xong."

"Haha, thằng cha này sứt đầu sứt luôn não rồi, nó tính dồn ép cho mấy thằng ngồi ghế dự bị kia phải ra sân sớm đây mà."

"Em gái…" Một tên ngồi sát rạt, khoác vai Hoa Vân Tích, chỉ chỉ trên khán đài "Em rất tốt nhưng anh đây rất tiếc. Em nên chuẩn bị tinh thần."

Cô cứng nhắc nhìn nên khán đài, những ánh mắt căm thù tập trung dồn lên cô, báo hiệu cho một cơn giông bão sắp ập tới cuộc sống của cô.

Quả đúng như vậy, buổi sáng ngày hôm sau, tin tức Hoa Vân Tích một mình nói chuyện với Doãn Từ Khiêm và các thành viên đội bóng đã được câu lạc bộ Báo Chí Tuyên Truyền loan tin đi khắp trường, cô vào lớp giở hộc bàn thấy một phong thư để trong hộc bàn, đề Đan Thiên Mạn - thư ký hội học sinh. Trong thư nói, danh sách đề cử hội trưởng đã được đưa đi các lớp, theo hình thức bầu qua mạng trên diễn đàn trường, cái tên Hoa Vân Tích của cô đã được bầu với số phiếu tuyệt đối. Điều đó đồng nghĩa với việc, cô đã "vinh dự" bị thành hội trưởng trước, mặc dù chưa đến kỳ đại hội bầu hội học sinh.

Hết buổi học, có người của hội học sinh đến yêu cầu Hoa Vân Tích dọn dẹp chuyển lên phòng dành cho hội trưởng. Căn phòng đó vô cùng sang trọng và rộng lớn, nhưng họ chỉ cho phép cô được động vào khu vực bàn và giá sách, còn đâu không được thò tay vào bất cứ món đồ nào khác bởi chúng đều bị niệm cấm chú lên. Đó là những vật sở hữu của một vị cựu hội trưởng, là một người có sức mạnh và có đủ các yếu tố của người lãnh đạo, từ khi hắn rời khỏi trường, các hội trưởng khác thay thế đều gây thất vọng. Dần dần nó là một chức vị đáng sỉ nhục dành cho những kẻ đáng bỏ đi, do một nhóm học sinh đề ra ý tưởng đó, sau này trở thành luật bất thành văn. Bao nhiêu đời hội trưởng ngồi trên ghế này, nhưng trên bàn vẫn luôn để cái bảng tên ba chữ "Liêm Vũ Phong", giống như một sự tồn tại được tôn thờ. Họ đều nói, chỉ khi nào hắn quay lại trường thì đây mới là một chức vụ xứng đáng. Hắn là người thành lập ra trường này, cùng hội phó Kaneyama Hiroki đưa trường lên đến như giờ. Sau này hắn đi, Kaneyama Hiroki quyết không lên chức hội trưởng, nên chức đấy để làm bù nhìn, cộng với lại thêm một chức hội phó, giữ nguyên đến tình trạng như giờ.

Ngay khi vừa tiếp, Hoa Vân Tích phải xử lí chất đống công việc lông gà vỏ tỏi trong trường, ở ngoài cô bị làm khó. Suốt gần một tuần, cô vào nhà vệ sinh thì bị dội nước, hộc bàn bị nhét đầy rác, mở tủ lấy giày thì thấy có đinh cắm ngổn ngang ở trong, mặt của cô còn bị ghép vào ảnh nude dán khắp toàn trường. Cô không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, cũng không có mặt mũi nhờ vả Doãn Bình, thực sự thì cô vẫn chưa làm được gì cho ông ấy. Việc học phép thuật của cô tiến bộ từng chút, nhưng tự học vẫn không thể giúp cô đi xa hơn được. Vì những thứ này với cô hoàn toàn xa lạ, mà cơ thể cô ngày càng yếu đi vì những áp lực gánh nặng. Chỉ có điều, có một số giáo viên bị mua chuộc để làm khó dễ cô. Giống như hôm nay.

"Em hãy điều khiển cây chổi này bay lên đến gần tầng hai."

Quả thực, đây là yêu cầu quá khó khăn đối với người mới tiếp xúc với mọi thứ như Hoa Vân Tích, nhưng là lời của giáo viên, cũng không thể không nghe theo. Cô cố gắng điều khiển nó, mà không hay biết nó được ếm chú chịu sự điều khiển của cả giáo viên kia. Khi cô vừa gắng hết sức đưa lên cao được một chút, cây chổi bay loạn vòng vèo rồi đột nhiên hất cô từ vị trí quá 1m7 xuống, vai cô bị va lên nền đất hơi nhức nhối. Cô ôm vai thở dốc, trán bắt đầu đổ mồ hôi.

"Có điều khiển cây chổi lên cao cũng không làm được, lát nữa hết tiết học phải chạy 15 vòng quanh khu vực này, tôi sẽ ếm cấm chú để em không gian lận được."

Hoa Vân Tích vật vã chạy trên khoảng sân khá là lớn, tự hỏi, liệu cô có thể vượt qua được khoảng thời gian này? Chẳng lẽ cô sẽ gục ngã tại nơi đây?

Cô cứ chạy, không chú ý đến những ánh mắt khác đang nhìn mình.

"Sao vậy Kaneyama?"

Hai người một nam một nữ tình cờ đi qua, đó không ai khác là Kaneyama Hiroki và Kobayashi Yuu. Kaneyama Hiroki nghiền ngẫm nhìn bóng hình đằng xa. Hắn không ngờ lại có người chịu đựng được lâu vậy, thậm chí hôm qua hắn còn thấy cô thức đêm làm việc trong văn phòng hội trưởng.

Kobayashi Yuu theo ánh nhìn của hắn thấy Hoa Vân Tích, trong mắt nổi lên tia ghét bỏ. Cô ta là ai mà dám cướp đi sự chú ý của Hiroki?

"Không có gì." Hắn đi về phía trước, trong lòng cũng có quyết định riêng, lần này có lẽ hắn nên can thiệp vào.

Ở một nơi khác gần đó, Doãn Từ Khiêm đang đứng bên cửa sổ phòng học nhìn ra khoảng sân lớn trước mặt, mày kiếm hơi chau lại. Hắn biến ra một tờ giấy, miết miết tay trên đó, một tia sáng phát ra, trên giấy in lên dòng chữ. Sau đó, mảnh giấy gấp lại biến mất trong lòng bàn tay hắn, nó được gửi qua không gian cho Doãn Bình.

<Ông nội, ông thực sự bỏ mặc cô ấy sống chết ở đó không quan tâm sao?>

Mấy ngày nay, hắn vẫn chưa thấy ông nội hắn có động tĩnh gì.



Hoa Vân Tích chạy gần xong, đã là vào tiết học sau, có một lớp nào đó vừa ra sân học thể thao. Cô chạy nốt vòng cuối cùng thì thấy nơi đó xảy ra tranh chấp. Cô vừa thở dốc nhọc nhăn, vừa cố lết bước về phía đó.

Rốt cuộc lại chuyện gì nữa đây trời? Mấy việc như này toàn để hội trưởng phải gánh, mà nó xảy ra thường xuyên từ khi cô lên chức.

Ở đó lúc này đang có một đám vây quanh lại, hô hào vui sướng nhìn một người con trai liên tục đá vào lưng bụng của một cô gái vóc người nhỏ bé, không ai có ý can. Hoa Vân Tích tức giận chạy lại quát:

"Mấy người đang làm gì?"

"Aha--" Người con trai kia dừng lại, chống hông khích đểu cô "Ồ hội trưởng mới đây ~ Mới lên chức mà có vẻ hắng giọng quá nhỉ, nên biết mình là ai một chút!"

"Tại sao anh lại đánh cô ấy?" Hoa Vân Tích đỡ cô gái kia dậy, xoa xoa bụng cho cô ta, cú đá kia rất mạnh khiến tay cô ấy bầm tím, cô ấy đã ngất lịm đi.

"Nếu không phải học vận động nên bị cấm phép thuật thì tao đã cho con này một cú cào rách mặt vĩnh viễn không hồi phục rồi, thứ rác rưởi dám va vào tao!"

Haha, va vào? Đó là lí do kẻ này tự cấp quyền cho mình đánh người khác?

Hoa Vân Tích giận thực sự, những cơn tức nhịn trong mấy bữa nay đều dồn lại khiến cô bùng phát. Cô đứng dậy gắt lên:

"Vậy tao cho mày quyền cào rách mặt tao này thằng khốn!!"

Cô bật lên vòng người đá một cú chuẩn xác vào mặt hắn, tên con trai kia trở tay không kịp bị đá lăn ra đất. Hắn vừa định ngổm dậy thì bị cô giẫm cả bàn chân lên mặt ấn mạnh xuống.

"Thứ như mày chỉ ăn rác của bố bẹ mày bằng lỗ trên sau đó thải xuống bằng lỗ dưới. Nếu có phép thuật rồi đến tìm tao, mặt tao không đẹp nên tao cũng không ngại nó bị cào đâu."

Nói xong, Hoa Vân Tích liền bế cô gái kia đi về phòng y tế trước sự ngây ngẩn của mọi người xung quanh. Cô biết, mọi chuyện không chủ dừng lại ở đấy. Nhưng không phản kháng cũng chết mà phản kháng cũng chết, thôi đành liều chết vậy!

Cô đưa đến phòng y tế, không thấy có ai ở trong, bèn đi lấy ít thuốc bôi vết thương cho cô gái kia. Thấy cô gái vẫn nằm im bất động, cô lấy khăn và ít nước lau mồ hôi cho nàng. Kẻ yếu là vậy, cứ phải chịu tổn thương mãi. Lúc này cô đột nhiên nhận ra, kẻ yếu không chỉ có mình cô.

Hoa Vân Tích lo liệu xong tất cả lại trở lại văn phòng làm việc, đầu cô lúc này choáng váng vì kiệt sức. Nhưng công việc thì còn rất nhiều, nếu cô bỏ bê đấy thực sự không tốt cho tình thế của cô lúc này. Hơn nữa, cô cũng không thò đầu về được, đám người hầu trong nhà kia cũng phiền toái không kém.

Tối muộn, kết thúc cuộc gặp mặt với thám tử tư điều tra vụ đồ sát cả một khu phố tại nước khu vực Trung Đông ở thế giới thường, Kaneyama Hiroki trở thu dọn đồ trở về. Đi qua phòng hội trưởng, hắn nghe thấy tiếng ho khan phát ra qua cửa sổ còn sáng đèn. Hắn ngó vào trong thấy Hoa Vân Tích đang ngồi trên phòng làm việc, cô vừa khịt khịt mũi, vừa hoàn thành đống tài liệu chồng chất trên đó. Gần một tuần rồi, ngày nào hắn đi qua nơi đây cũng thấy cảnh này. Thiệt tình hắn không hiểu, cô ấy hình như là đệ tử của Doãn Bình, hắn nghĩ ông ta không phải kiểu người sẽ bỏ lại học đệ tử của mình, sao cô không nhờ đến? Thật sự là, cứ một mình chịu đựng như vậy không sợ sớm hỏng sao? Hắn lại nghĩ đến chiều nay lúc hắn quay lại thấy cô đang oai phong lẫm liệt mắng tên con trai kia, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt.

"Này…nhỏ nhỏ tiếng một chút.."

"Mày định làm gì?"

"Tao muốn đốt hết tài liệu của con nhỏ đó. Hội phó Kobayashi nói phải cho nó biết mặt! Chúng ta giả tiếng lộn xộn lừa nó ra rồi vào đốt."

Vừa định mở cửa đi vào phòng hội trưởng, Kaneyama Hiroki liền nghe thấy âm thanh trò chuyện trên hành lang. Hắp mị mắt lại, dùng phép dịch chuyển vào căn phòng kế bên đó.

Hoa Vân Tích ngồi trong phòng nghe thấy âm thanh cãi nhau đánh nhau, cô xoa thái dương, đứng dậy bước ra ngoài. Ở nơi của hội học sinh, sao lại có xích mích gây gổ?

Cô bước ra ngoài hành lang trống không thấy một ai, nhưng vẫn có âm thanh phát ra. Cô mệt mỏi chống tay lên tường lững thững bước theo hướng âm thanh rẽ sang một hành lang khác. Tiếng động đột nhiên ngừng hẳn. Cô lắc lắc đầu, chẳng lẽ ở đây có chuyện gì ma quái? Nghĩ đến đó, không khỏi rùng mình lùi trở lại. Nhưng lúc này cô thấy chóng mặt, sờ trán nóng bừng, cô thở dài. Có lẽ phải tạm ngừng rồi.

Hoa Vân Tích choáng váng dựa lưng men theo tường tìm lối ra ngoài. Bỗng dưng có một bóng người xuất hiện trước mắt cô, cô hoảng sợ khụy gối xuống, đầu va vào tường. Một chút hơi sức duy nhất còn lại cũng mất luôn, cô thất thật mệt mỏi. Đôi mắt lờ đờ hé nhìn lên, ấn tượng cuối cùng của cô là một mái tóc màu tím.

"Cứ tưởng ông nội bỏ chị lại, không ngờ chị không hé răng nói với ông tôi nửa lời, kết quả này làm tôi thật bất ngờ. Tuy thế giới này toàn người xa lạ, chị không biết dựa vào ai, nhưng cũng không nên tự mình gánh vác như thế chứ."

"…"

"Haizz…Tôi xin lỗi."

Phía bên kia, khi Hoa Vân Tích vừa bỏ đi, có hai nữ sinh xuất hiện. Một người trong đó hóa ra một ngọn lửa, vừa định vào châm thì một bàn tay đàn ông từ phía sau bao trọn lấy ngọn lửa lấy nó đi. Nàng ta giật mình nhìn về phía sau, không biết từ lúc nào đã đứng một người. Hắn dáng người thon dài, cử chỉ tao nhã. Hắn đứng thẳng, một tay nắm lấy ngọn lửa lại để nó tắt đi, tay kia miết miết trên chiếc dây chuyền bạc có gắn hình chữ thập.

"Hộ…hội phó Kaneyama!!" Hai người hoảng thần lùi lại, hắn đưa tay lên dây chuyền trên cổ, đó là thói quen mỗi khi hắn đang muốn nổi giận.

"Các bạn học, nên dừng lại ở đây là được rồi. Mọi thứ đều có giới hạn của nó. Chúa sẽ dõi theo từng hành động của bạn."

"Em…em…"

"Không sao, Chúa sẽ bao dung tha thứ cho hai bạn. Nhưng hãy nhận lấy sự trừng phạt từ hậu duệ của Chúa trước đã."

"A!"

"Tôi rất ghét kẻ nào phách lối không biết điều làm càn trước mắt tôi."

Kaneyama Hiroki luôn nói mình là hậu duệ của Chúa. Nhưng ai cũng bảo: nếu Chúa có tồn tại, thì hắn chính là Lucifer.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

"Tỉnh rồi, uống chút cháo loãng này đi, chị đói lả đi rồi."

Hoa Vân Tích mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường, Doãn Tử Khiêm dựng cô dậy cầm cháo múc một muỗng để bên miệng cô.

"Đây là đâu..gư..ưm"

Cô vừa mở miệng hỏi thì thìa cháo đã đưa vào miệng. Cô đành phải nhai nhai nuốt nhốt.

"Phòng tôi, tôi đến tìm chị, chị ngất trên hành lang."

"À…vậy sao?"

"Xin lỗi." Doãn Tử Khiêm lại múc cháo thổi thổi đưa tiếp đến miệng Hoa Vân Tích.

"Cám ơn. Để tôi tự ăn." Cô giật cái muỗng "Nhưng sao cậu xin lỗi tôi?"

"Chị bị như này, tất cả là do tôi. Tôi thực sự chỉ muốn ông nội biết nhìn nhận lại cách dạy đệ tử của mình thôi." Hắn đứng dậy cúi đầu gập người một góc 90 độ "Tôi vô cùng xin lỗi."

Một đứa trẻ ngoan.

"Nhưng cậu không cần xin lỗi tôi, trách nhiệm là một phần do tôi."

"Hả?"

"Do tôi còn quá yếu, nên mới bị chèn ép như vậy. Không phải tôi thần thánh bao dung nên nói thế đâu. Đây là sự thực, kể cả không có cậu tôi vẫn phải hứng chịu những điều này. Chẳng qua cậu giúp nó đến sớm hơn thôi."

Doãn Từ Khiêm ngồi xuống ghế, đưa tay lên xoa đầu cô.

"Coi như đền bù lỗi lần này, tôi sẽ bảo hộ chị."

Lời nói này rất cảm động, nhưng cái mặt lạnh vô biểu cảm của Doãn Tử Khiêm làm cô bật cười.

"Chị cười cái gì?"

"À không có gì… Thực ra ấy, cậu không cần làm thế. Muốn mạnh lên phải học làm kẻ yếu thôi!"

"Vậy…hay tôi dạy phép thuật cho chị?"

"Thế có được không?"

"Có tài đến đâu cũng không thể tự học những cái hoàn toàn mới mẻ được. Nếu tôi bảo hộ chị thì có vẻ khá đụng chạm tự tôn chị, vậy tôi sẽ giúp chị rèn luyện mọi thứ, để chị trở thành kẻ mạnh không ai chèn ép được."

Hoa Vân Tích cười, vứt cái thìa lên bàn bê cả bát tô cháo húp luôn một mạch. Doãn Tử Khiêm cứ thế lặng im nhìn, mặt vẫn liệt như vậy.