Cao Lực Ngự bàn giao công tác lại cho trợ lý và thư ký rồi gấp gáp phóng xe đến bệnh viện, trên đường hắn chọn một ít trái cây tươi theo cùng, Tới nơi thì thấy Hoa Vân Tích đang ngủ mê man trên giường, cánh tay trái bị bó bột chằng một dây vòng qua cổ, nguyên bàn chân trái bị bó kín đến tận cổ chân như một đôi giày bao lấy chân. Hắn lại gần đưa chạm hờ lên nơi bó bột, xoa qua xoa lại như thể làm cách đó có thể giảm đi vết thương trên người cô vậy.
Lâm Hạo Lăng sau khi cúp điện thoại cũng đi thẳng tới đây, thay trang phục bác sĩ, đi vào phòng thì thấy hành động của Cao Lực Ngự. Hắn đưa nắm tay lên miệng ho nhẹ đánh tiếng.
"Bác sĩ Lâm, phiền anh chăm sóc cho cô ấy cẩn thận một chút." Cao Lực Ngự dùng giọng điệu giống như hắn là người nhà cô để nói chuyện.
"Sao anh nói vậy, đây là nghĩa vụ của tôi mà! Giờ thì anh cũng thấy đấy, cô ấy bị thương nặng. Anh có cần nhận báo cáo xét nghiệm không tôi gửi luôn cho?"
"Cám ơn, tôi thấy rồi."
Hai người không biết nói gì thêm, tiếng chuông điện thoại của Cao Lực Ngự vang lên phá vỡ không khí không thích hợp này. Hắn vội vàng chạy ra ngoài phòng mới ấn nghe.
"Trợ lý Hạ, có việc gì?"
"Thưa tổng giám đốc, trong thời gian vừa qua ngài đến nước A khảo sát tình hình, đối tác của chi nhánh bên nước M, tập đoàn NES đã lợi dụng sơ hở để rút lại hợp đồng. Họ quyết định kiện tập đoàn chúng ta lên tòa án, và bên chúng ta chưa có ý định lựa chọn giải pháp bồi thường trong im lặng thì bên họ đã nói rằng kiên quyết không nhận bồi thường trong im lặng sự việc này., Ngài hãy trở lại tập đoàn để xem một chút các báo cáo, có lẽ bọn chúng âm mưu bôi nhọ nhằm muốn biến cổ phiếu của tập đoàn chúng ta thành cổ phiếu rác. Có rất nhiều điểm gian lận ở đây."
Cao Lực Ngự thở dài một tiếng:
"Hãy đặt vé máy bay và VISA sang nước M nội trong hôm nay, có lẽ chúng ta phải trực tiếp sang chi nhánh bên nước M một thời gian. Ngoài ra, hãy liên lạc với luật sư Smith, nếu có thể, hãy liên lạc với cả thám tử Vu bảo anh ta hỗ trợ điều tra vụ này. Thông báo với bộ phận nhân sự, những thư ký vừa trúng tuyển, lựa chọn người nào có năng lực tốt nhất cho tôi. Anh làm thêm VISA cho người đó. Chúng ta đã để chúng kiêu ngạo quá lâu rồi. À, cử người đi theo dõi Hoa Vân Tích trong thời gian này, cô ấy đang ở bệnh viện B. Nhớ báo cáo lại thông tin theo dõi cho tôi, mà không…" Hắn nhay nhay thái dương. Với tình hình xung quanh Hoa Vân Tích nhiều ong bướm như vậy, báo cáo lại mọi thông tin về cô thời điểm này rất dễ làm hắn mất kiểm soát, ảnh hưởng đến sự nghiệp. Trước mắt đang là thử thách rất lớn đối với tập đoàn, không thể sơ sẩy một chút nào được. Nếu cô làm gì khiến hắn tức điên, hắn sẽ tính sổ với cô một thể sau khi về nước. Hy vọng là cô đừng có làm gì quá phận "...anh bảo người theo dõi hãy ghi và giữ thông tin lại cẩn thận, sau khi tôi về nước đưa lại cho tôi."
"Tuân lệnh."
Nói xong, Cao Lực Ngự ngắt máy, hắn nhắn một tin nhắn đến cho Hoa Vân Tích, rồi bỏ đi luôn.
<Tôi phải đi sang nước M một thời gian, nhớ giữ gìn sức khỏe mà mau chóng trở về hoàn thành trách nhiệm thư ký của mình. Đang bị thương đừng có luôn mồm ăn vặt, không tốt cho quá trình hồi phục. Còn nữa, đừng làm gì quá phận. Gặp lại sau.>
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Chẳng mấy mà thời gian trôi qua nhanh, chân của Hoa Vân Tích đã có thể đi lại nhẹ nhàng, chẳng qua tay bị nặng hơn gấp mấy lần nên vẫn phải vắt vẻo ở đấy chưa được tháo bột. Cao Lực Ngự thỉnh thoảng nhắn tin đến hỏi cô tình hình sức khỏe thế nào làm cô thụ sủng nhược kinh. Vân Thiên và Giang Dung rất hay đến. Vân Thiên thì qua kinh nghiệm lần đầu đến thăm không che không đậy mặt vào bị fan bủa vây đến suốt mấy tiếng mới mò đến nơi trên quãng đường vài trăm mét, hắn sau này mỗi lần đến đều cải trang nhìn trông như một tên biến thái rình trộm. Giang Dung không được gặp thần tượng vào chủ nhật, có chút thất vọng, nhưng bù lại hay được gặp ở bệnh viện. Địa vị của Vân Thiên trong lòng nàng từ chồng đã trở thành anh trai. Mỗi lần hai người gần nhau là nàng cứ ríu ra ríu rít. Lâm Hạo Lăng không vừa mắt Vân Thiên, thường xuyên kiếm cớ chặn đuổi không cho vào từ ngoài cửa.
Mọi việc cá nhân trong thời gian này của Hoa Vân Tích đều do một tay Lâm Hạo Lăng lo, thiếu mỗi việc đi vệ sinh. Ngay cả lau cơ thể cũng hắn phụ trách. Ban đầu cô ngại, rề rà lê la không cho hắn động tay động chân. Sau đó bị cưỡng bức và rồi riết thành quen.
Hoa Vân Tích từng trêu hắn: "Thúc thúc, anh có cần làm mình như quản gia vậy không?". Thực ra quản gia này không tồi, hắn nấu cơm chiều hư vị giác của cô luôn. Hắn chăm cô như chăm heo chờ thịt, phi, chăm bà hoàng mới đúng. Thành ra cô bị ỷ lại hắn rất nhiều.
Lâm Hạo Lăng nghe cô trêu, rất nghiêm túc nói một câu: "Chắc do em sinh ra để làm nữ vương. Còn tôi sinh ra để làm nô bộc của em". Làm cô cười haha bảo hắn mới học lời kịch này ở phim nào nghe kinh vậy.
Thậm chí cô còn không biết khắp bệnh viện người ta đồn ầm thế nào vì căn bản hắn tự mình làm mọi việc không để bất cứ y tá nào nhúng tay. Thậm chí có 1 người phụ nữ đã tự làm mình bị thương nặng để nhập viện, bảo người nhà yêu cầu hắn chăm sóc. Người nhà thấy phiền mang cả búp bê tình dục nam đến cho nàng ta ôm giải buồn. Sau này khỏi rồi vẫn nằm lì ở viện, dù sao nàng ta thừa tiền bệnh viện không ngại cho nàng đốt. Phòng bệnh của người phụ nữ đó lúc nào cũng có người đến mở tiệc ăn uống như quán bar, hôm nay mới bị đuổi đi thôi, cô ta cam đoan không đưa bạn đến nữa mới cho ở lại. Có điều, Lâm Hạo Lăng chưa từng đặt chân đến, hắn còn nói, hắn không điều trị bệnh thần kinh não tàn. Có điều sau này hắn tự mình đến cám ơn người phụ nữ kia, lý do là chuyện xảy ra vào hôm nay.
Người phụ nữ kia hôm nay rình mò nhân lúc Hoa Vân Tích ngủ thì vác cô lên vai đưa về phòng mình. Lúc đó nàng ta đang say rượu, cô bị ném xuống đất thì bừng tỉnh, thấy người phụ nữ kia khóa trong cánh cửa rồi lờ đà lờ đờ đi đến trước mặt cô cười bí hiểm, nói:
"Cô dám độc chiếm Lăng của tôi, hôm nay đến lượt tôi. Cô phải ở lại đây nhìn tôi làm tình với Lăng! Cho cô tức điên lên!"
Nói xong, nàng lảo đảo đến cạnh bàn rót rượu vào ly, tu ừng ực. Trước con mắt ngạc nhiên của Hoa Vân Tích, nàng cởi đồ ngồi lên thân củ búp bê tình dục, nhét vật nam tính thô dài của búp bê vào trong khe hẹp. Cô ngồi co gối ở mép tường há miệng và không thể ngạm lại được nhìn người phụ nữ kia vừa xoa ngực vừa đong đưa nửa dưới cơ thể.
"Nhìn đây! Lăng đang ở trong cơ thể tôi!"
"Người phụ nữ này yêu lắm ảo tưởng, ảo tưởng lắm sinh bệnh rồi sao? Tội nghiệp..."
Người phụ nữ đang sung sướng rên rỉ trên giường kia, nghe cô nói, lập tức gào lên:
"Tội nghiệp? Tôi mà tội nghiệp á? Để tôi cho cô biết thế nào là tội nghiệp!!
Nàng cầm cả chai rượu, cậy miệng Hoa Vân Tích từ trên cao dốc xuống miệng cô.
"Ư..ọoc, ọc..."
Rượu đổ bắn lên mặt Hoa Vân Tích, chảy từ cằm xuống ướt đẫm quần áo. Dốc hết chai, nàng ta ném choang vào góc tường, cô thì bắt đầu choáng váng đầu óc. Lâm Hạo Lăng đến phòng bệnh của cô không thấy bóng dáng cô đâu, nhìn chăn lăt lóc nằm dưới nền đất, hắn hốn hoảng chạy ra ngoài ngó xung quanh. Nghe thấy tiếng chai vỡ từ phòng bên, hắn hoảng sợ chạy đến nhưng không sao mở cửa được, đập cửa không thấy mở. Mặt hắn tái xanh lại, hoảng hốt chạy đi lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa.
Cùng các bác sĩ y tá về đến nơi, mở cửa phòng ra, Lâm Hạo Lăng mới thả lỏng tinh thần. Trên giường người phụ nữ kia đang hưng phấn ngồi trên người búp bê tình dục, miệng không ngừng hô tên hắn làm hắn nổi da gà ớn lạnh. Nhưng Hoa Vân Tích phía dưới làm hắn không khỏi bật cười. Cô giật cái màn che cửa sổ ra từ bao giờ, buộc nó quanh cổ như cái áo choàng, hắn tự hỏi không biết cô làm thế nào dùng một tay buộc nó lại được. Không những thế còn cưỡi cái chổi chạy vòng quanh phòng, cô có vẻ bị chuốc say, chạy chuệch choạng chao đảo. Ngay cả khi ngã úp xuống vẫn to mồm "Ta không phải kẻ cụt tay, ta có hai tay, ta đang bay trên bầu trời cao!"
Thấy hắn, cô bật dậy hô lên:
"Thế lực phản diện đã đến!! Cảnh báo các chiến binh SPD mau tập hợp lại." Hoa Vân Tích tạo tư thế siêu nhân chuẩn bị biến hình "SPD! It's Morphin' time!* Anh em đâu, xông lên!"
*It's Morphin' time!: Câu nói của siêu nhân đặc nhiệm SPD trước khi biến hình.
Cô xông lên dùng tay chân loạng choạng của mình đánh đập Lâm Hạo Lăng, đau đớn là đánh cái nào cũng hụt dù hắn đứng im không động đậy. Cũng không ai dám cản cô.
"Lo liệu người phụ nữ kia giúp tôi, tôi không muốn nàng có mặt ở bệnh viện này nữa."
Nói xong hắn bế Hoa Vân Tích lên, quay lại định đi về phòng, đám đông tự động tránh ra. Cô khó chịu ngọ nguậy, đập lên vai hắn.
"Nóng chết đi được! Thả tôi ra! Tôi biến hình bắn chết anh!"
Hắn dỗ như dỗ trẻ nhỏ:
"Được rồi nữ vương của tôi, đừng uốn éo nữa bị thương bây giờ. Về phòng rồi thích bắn giết gì cũng được!"
"Thả nữ vương xuống, nô bộc thì phải nghe lời! Tôi muốn chơi! Như vậy kìa!" Hoa Vân Tích chỉ tay về phía người phụ nữ đang làm tình với búp bê trên giường kia.
Tất cả đồng loạt đỏ mặt cúi đầu xuống.
Ai ngờ Lâm Hạo Lăng mặt dày nói một câu đốt lửa thêm cho không khí:
"Tuân mệnh nữ vương, về phòng rồi chúng ta sẽ cùng chơi!"
Cô hí hửng xoa đầu hắn, còn vươn người hôn lên má hắn:
"Ngoan, thưởng."
Lâm Hạo Lăng nhìn vào trong ánh mắt lờ đờ vì say rượu của Hoa Vân Tích, hắn cảm giác hình như say cũng có thể lây, hắn say rồi thì phải. Và thế là tiếp tục bế cô đi thẳng về phòng, mặc kệ cô cọ cọ trong ngực đốt lửa.
Đóng cửa lại, đặt Hoa Vân Tích lên giường, Lâm Hạo Lăng cố nhịn nơi nào đó đang cương cứng lên. Kéo chăn đắp cho Hoa Vân Tích. Nhưng người nào đó không ngoan, nhảy tót xuống giường ra lệnh:
"Nô bộc nghe lời, nằm im lên đó không được động đậy!"
Hắn trầm mặc cúi đầu, trong tiếng thúc giục của cô, ngẩng đầu lên. Dục vọng cắn nuốt đáy mắt hắn.
"Được rồi, em đừng có hối hận đấy"
Hắn leo lên giường, nằm im như cá nằm trên thớt.
Hoa Vân Tích cởi hết quần ra, thân dưới trống trơn, cứ thế trèo lên ngồi trên người Lâm Hạo Lăng. Cô dùng 1 tay và miệng cắn giật mạnh vặn bung cúc áo hắn ra, cà vạt thì vẫn để nguyên như vậy, hắn hỗ trợ kéo nốt thắt lưng và khóa quần. Cô cúi xuống liếm dọc từ cổ hắn xuống đến bụng, sau đó ngồi lên bụng hắn hôn chầm chậm trán mặt và môi. Nơi mềm mại nữ tính của cô cọ cọ trên bụng hắn làm hắn xúc động khó có thể nằm yên.
Lâm Hạo Lăng đặt hai tay lên mông Hoa Vân Tích, vươn lưỡi chủ động đưa vào miệng cô. Cô lập tức vỗ mạnh lên bả vai hắn, quát:
"Nô bộc hỗn láo! Quyền chủ động về nữ vương, khi nào nữ vương cho phép mới được động."
Nghịch ngợm một hồi tra tấn Lâm Hạo Lăng, cô mới kéo quần trong của hắn xuống, côn thịt thô to dựng đứng lên. Cầm trong tay vật nam tính đó, đưa cửa miệng hoa huyệt nóng ẩm để gần sát vào rồi ngồi thẳng xuống. Hai âm thanh rên rỉ của nam nữ đồng thời phát ra.
Hoa Vân Tích thở hắt ra một tiếng, đập mạnh vào bả vai Lâm Hạo Lăng.
"Nô bộc ngu ngốc! Sao nó lại dài như vậy? Không ngắn đi một chút được sao."
Hắn cười khổ một tiếng, cởi cúc áo cô đến còn duy nhất một chiếc cuối cùng chưa cởi thì dừng lại, vén áo ngực cô lên, tay nắm lấy đôi gò bồng trắng mịn. TRầm giọng, dụ dỗ:
"Nô bộc làm sao mà biết được, nếu nữ vương nhấc mông lên một chút rồi lại ngồi mạnh xuống. Cứ làm liên tục như vậy, có lẽ nó sẽ ngắn lại."
"Thật sao?"
"Xin thề"
"Được rồi, tin anh."
Hoa Vân Tích chống tay lên ngực Lâm Hạo Lăng, bắt đầu đong đưa thắt lưng.
"Ah..."
"Thích không?"
"Thích."
Nhưng hắn chẳng thích chút nào, thế này còn hơn cả tra tấn, đến bao giờ hắn mới có thể tự mình động? Thậm chí hắn không còn tâm trí để chất vấn cô đã làm tình qua với ai rồi nữa.
Có điều, không bao lâu, Hoa Vân Tích đã mệt. Cô ngồi sụp xuống một lúc rồi sau đó nhổm người dậy ngồi sang bên cạnh.
"Động không tốt chút nào, vẫn là được nô bộc phục vụ tốt hơn. Nô bộc ngoan, đứng xuống giường."
Lâm Hạo Lăng thở dài đi xuống giường, chờ xem cô lại bầy trò oái oăm gì.
Hoa Vân Tích cười hì hì, quay người về phía hắn, liếm môi. Trước mắt hắn, cô mở hai chân ra thành hình chữ M, dùng hai ngón tay tách cửa động mở ra một chút.
"Tôi cho phép anh được động, nô bộc của tôi. Anh phải phục vụ tôi."
Cô mặc áo màu xanh nhạt của bệnh viện, mái tóc xõa xuống. Vai áo bên trái còn trên vai, bên trái tuột xuống tận khuỷu tay. Nụ hoa trước ngực nhô lên nở rộ trước mặt hắn.
Lâm Hạo Lăng quả thực hóa cầm thú.
"Nếu đây là một cách ngược đại, tôi nghĩ rằng tôi có máu thích bị em ngược đãi."
Hắn nắm lấy hai bên mông cô kéo mạnh về phía mình, côn thịt thẳng tắp đâm mạnh vào dũng đạo chật hẹp.
Hoa Vân Tích run rẩy nắm vai áo Lâm Hạo Lăng, hai chân đan chéo phía sau lưng hắn, ngón chân cong lên.
"A, thật trướng..."
Côn thịt đâm từ phía trên ma sát qua hoa hạch mới đâm sâu vào trong khe hẹp ẩm ướt, mỗi lẫn va chạm đều gần như chạm đến cổ tử cung. Lâm Hạo Lăng không ma sát nhanh, hắn chậm rãi rút ra rồi lại đẩy mạnh vào để trong đó một lúc, cảm giác ấm áp bao quanh. Hắn cúi đầu hôn lên môi cô, lưỡi hắn cạy hàm răng cô ra, len lỏi vào quấn lấy lưỡi cô. Mỗi khi lưỡi cô rụt lại, hắn lại lùi ra rồi nhanh chóng tiến sâu vào, cả miệng cũng há ra ngậm cả môi cô vào, tận tình đuổi theo chiếc lưỡi thơm tho của cô.
Hoa Vân Tích ngộp thở, đập lên vai Lâm Hạo Lăng, hắn mới chịu rời môi. Hắn hôn xuống cằm cô, xuống cổ rồi đặt dấu hôn trên khắp nơi ở bả vai lộ ra ngoài của cô. Sau đó hắn mới cúi xuống hôn lên nụ hoa trước ngực cô.
"Nhanh lên một chút…"
"Được thôi." Lâm Hạo Lăng đặt Hoa Vân Tích ngả lưng trên giường, tạm dừng lại động tác "Có điều, em nói tôi nghe, ai đã tiến vào nơi này?"
"Thực khó chịu..." Vách tường bắt đầu ngưa ngứa, cả người cô trở nên hư không. Cô vặn vẹo mong muốn vật cứng kia ma sát.
"Là ai?" Nghĩ đến cô cũng từng yêu kiều rên rỉ như vậy dưới thân người đàn ông khác, hắn ghen tị đến phát điên.
"Nô bộc dám cái lời, nếu không động, tôi sẽ bảo Vu Dịch làm!"
"Vu Dịch? Là hắn?"
Hai má Hoa Vân Tích ửng đỏ, cô ngây ngô cười:
"Vu Dịch, luôn làm tôi ướt thật nhiều, hắn rất mạnh." Lúc nào cũng cưỡng ép cô.
"Hắn luôn làm tôi thật khó chống đỡ, hắn..."
Lâm Hạo Lăng che miệng Hoa Van Tích lại bằng một nụ hôn điên cuồng, hắn gầm nhẹ trong cổ họng, bắt đầu tấn công như vũ bão. Hắn không thích từ miệng cô xuất hiện tên đàn ông khác.
"Quên hắn đi... Kể từ giờ...đừng bao giờ lại gần hắn. Lăng, gọi tôi là Lăng, Tích nhi."
"Lăng...A...h...a...sâu quá…"
Lâm Hạo Lăng nắm hai chân cô đặt lên vai, cầm cổ chân bên phải của cô giơ lên cao, khom người vươn lưỡi lướt nhẹ trên da cô, từ mắt cá chân xuống đến đùi trong. Vật nam tính nóng rực không ngừng thúc mạnh vào dũng đạo chật hẹp của cô, mật dịch trong suốt chảy xuống ga giường bệnh trắng tinh. Từng trận đánh sâu vào hoa tâm khiến Hoa Vân Tích không nhịn được hét lên, cảm giác bị lấp đầy vừa đau đớn lại nhiều hơn đó là tê dại. Tốc độ ra vào của hắn ngày một nhanh, giống như hắn muốn cô không thể nói thêm câu nào, chỉ có thể nhũn người mềm mại từng trận từng trận rên rỉ thành tiếng.
Chốt cửa vặn sang một bên, cánh cửa hơi hé ra. Vu Dịch đứng bên ngoài sắc mặt âm trầm nhìn cảnh tượng đang diễn ra bên trong, tay hắn cầm túi hoa quả tươi. Bên cạnh còn đứng một nữ hộ sĩ, mặt nàng đỏ đến mang tai vì tiếng rên rỉ ái muội phát ra bên trong. Bác sĩ Lâm lâu như vậy không ra, tất cả đều phần nào đoán được bên trong xảy ra chuyện gì. Không ngờ vị tiên sinh này lại đến thăm bệnh đúng vào thời điểm này. Mấy tháng trước có một vị Cao tiên sinh tìm đến trông có vẻ rất lo lắng, giờ lại đến vị Vu tiên sinh lúc này nhìn sắc mặt khá tối tăm, họ đều là nhân trung chi long cả. Lại nhìn hai người đang "chơi trò người lớn" trong phòng kia, nữ hộ sĩ không khỏi đoán già đoán non quan hệ giữa ba người.
"A...thật thích…nhanh quá, Lăng…."
"Mang cái này để vào trong phòng?"
"Hả?" Nữ hộ sĩ cứng đờ. Mang vào…lúc này?
"Giúp tôi mang vào, tiện chuyển lời với hắn: quà tạ ơn của Vu Dịch tôi, tôi rất vui khi người phụ nữ của tôi có một người nhà chăm sóc cô ấy đến tận giường. Đi vào ngay bây giờ."
Nói xong, Vu Dịch đặt túi hoa quả vào tay nữ hộ sĩ, mở cửa đẩy mạnh nàng vào. Hắn quay mặt hằm hằm bước đi. Hắn tỉnh dậy trong bệnh viện, y tá nói Hoa Vân Tích đi lấy đồ dùng cá nhân cho hắn, nhưng chờ mãi không thấy cô về. Hắn đã thất vọng biết bao nhiêu. Sau đó liên lạc với Cao Lực Ngự, xử lý giúp hắn một số sự việc trong vụ kiện cáo, xong xuôi Cao Lực Ngự nói về việc cô bị tai nạn nằm viện. Hắn lập tức sốt vó đi chuyến bay trong đêm về nước, chạy tìm ngay xem tình trạng cô thế nào mới yên lòng được. Không ngờ Hoa Vân Tích cho hắn một kinh hách lớn. Hắn hiện tại đầu óc trống rỗng, chỉ muốn tìm một chỗ suy nghĩ lại vấn đề. Đứng ở đây khiến hắn đau đớn không tài nào chịu được, hắn cảm giác ngộp thở, muốn đập phá.
Nữ hộ sĩ kia bị đẩy vào phòng, trong phòng hai người mải làm việc không để ý đến nàng. Nàng ngượng ngùng đóng cửa lại, cầm hoa quả đi đến bên bàn đặt xuống. Lúc này, Lâm Hạo Lăng mới chú ý đến sự tồn tại của nàng. Hắn lập tức kéo Hoa Vân Tích ngồi dậy tựa đầu vào ngực hắn, lấy chăn che đi cơ thể cô từ phía sau. Mặt hắn lạnh tanh hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Vị...có vị tiên sinh họ Vu nhờ tôi chuyển lời đến, đây là quà tạ lễ của hắn, hắn...hắn nói…."
"Hắn nói gì?"
"Làm gì mà dừng lại, khó chịu." Hoa Vân Tích kéo mặt Lâm Hạo Lăng nhìn về phía mình "Tôi mới là nữ vương của anh, anh chỉ có thể nhìn về phía tôi."
Hắn ngây người, tim đập bất chấp nhịp điều, thực sự muốn đè cô xuống tử hình tại chỗ. Nhất là khi người cô đang liên tục đẩy sát về phía hắn, hoa huyệt mềm mại cắn nuốt, ma sát lấy hắn.
"Ngoan...tôi chỉ nhìn về phía em thôi…" Lâm Hạo Lăng hôn lên môi Hoa Vân Tích, thắt lưng khẽ đong đưa như dỗ cô không tiếp tục vặn vẹo nưa "Có gì nói mau."
Nữ hộ sĩ đã xấu hổ đến mức muốn bịp cả mắt lẫn tai lại, nàng thuật lại nguyên văn lời nói của Vu Dịch, sau đó vội vã bỏ đi, còn cẩn thận khép chặt cửa lại. Không ngờ nàng được xem đông cung sống của một người mà nàng không dám tưởng đến!
"Người phụ nữ của hắn sao..." Lâm Hạo Lăng lẩm bẩm trong miệng.
"Ưm...Sao vậy?..."
"Nợ đào hoa của em chứ sao, chúng ta tiếp tục!"
Lâm Hạo Lăng lại đặt Hoa Vân Tích nằm xuống, nắm eo cô thẳng tắp đâm sâu vào hoa tâm. Côn thịt thấm ướt mật dịch trong suốt bị hoa huyệt tham lam mở ra ngậm lấy. Hắn cúi xuống nhìn nơi giao nhau của hai người, dã tính trong mắt càng đậm.
"Xem xem, em là của tôi. Tôi không muốn bất cứ ai đứng trước mặt tôi tuyên bố em là người phụ nữ của hắn."
"AAA---ah…hư….a"
Đáp lại hắn là tiếng rên rỉ.
Hắn tăng đến tốc độ nhanh nhất, ma sát đến khi cánh hoa sưng lên mới chịu buông tha. Dòng nước ấm từ hắn bắn vào sâu trong cơ thể cô, hòa với mật dịch chảy ra, in vết trên ga giường. Trong phòng quanh quẩn tiếng thở dốc thỏa mãn.