Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi (Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi)

Chương 33: Tự do ngôn luận




Trái với Ninh Y, Mộ Vãn Tình bình tĩnh hơn nhiều, cô nàng thấy vẻ mặt của cô như vậy thì lập tức nhỏ giọng: "Tui sẽ giữ bí mật giúp bà, tan học tui đưa đồng phục cho cho bà nhé."

"Ê ê ê! Cậu lại làm gì đấy? Xong rồi đúng không!" Cư Mộng chạy từ lối đi đến, nắm cánh tay Mộ Vãn Tình rồi kéo ra: "Đừng có chiếm chỗ của tôi!"

Mộ Vãn Tình cũng không tức giân, cô ấy dùng ánh mắt ngầm chứa sự biết ơn, kích động, thậm chí là kính trọng nhìn Ninh Y, để mặc Cư Mộng kéo mình ra lối đi, đến nỗi còn cong mắt cười với đối phương.

Cái gọi là không giơ tay đánh khuôn mặt tươi cười của người ta, Cư Mộng nhìn thấy liền có chút không được tự nhiên thu tay về, lầm bầm: "Cười cái vẹo gì mà cười..."

Mộ Vãn Tình lấy một cuốn vở trên chồng bài tập trong tay đưa cho Cư Mộng: "Bà Cư Mộng, đây là vở ghi chú mấy môn học của tui, tui định đưa..."

Cô ấy vừa nói vừa nhìn Ninh Y, nụ cười trở nên sâu hơn, nói tiếp: "Hy vọng có thể giúp được bà."

Sự lúng túng trên mặt Cư Mộng chuyển thành kinh ngạc, lại dần dần biến thành được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, cô nhóc nhìn Ninh Y, dường như cảm thấy tâm trạng mình đổi xoành xoạch như vậy là phản bội chị em tốt, lập tức mím môi giả vờ bài xích, lắp bắp nói: "Cậu làm gì? Không có chuyện mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp! Tôi, tôi sẽ không bị cậu lừa đâu!"

Mộ Vãn Tình chớp mắt vài cái, lắc lắc băng keo cá nhân dán trên tay với cô nhóc: "Cảm ơn miếng băng keo cá nhân của bà."

Nói xong liền nhẹ nhàng đặt cuốn vở lên bàn Cư Mộng rồi xoay người đi.

Cư Mộng ngớ ra xong mới phản ứng kịp, cao giọng kêu "Này", Mộ Vãn Tình không quay đầu.

Cô nhóc cầm cuốn vở khó xử nhìn Ninh Y, gượng gạo lẩm bẩm: "Làm cái gì á? Ai cần nó cảm ơn, chỉ là miếng băng keo thôi..."

Ninh Y lại không chú ý Cư Mộng nói gì, giờ phút này tâm trạng của cô thật sự không thể nào bình tĩnh nổi.

Chỉ thấy cô hơi khó tin giơ tay ấn thái dương, lại siết tay thành nắm đấm gõ mạnh vào đầu mình ba cái vang dội.

Cư Mộng nhìn thấy, thoáng chốc không để ý tới cuốn vở ghi kia nữa mà giơ tay ngăn đối phương "tự hành mình": "Mày làm gì đấy? Trán bị đánh đỏ rồi kia, không đau hả?"

Đúng vậy, sao không đau?

Ninh Y vô thức nuốt nước miếng.

Mộ Vãn Tình biết cô là người đưa đồng phục, còn biết cô không phải là đứa học chả hay, cày chả biết hay dốt đặc cán mai. Nhìn đôi mắt vừa cảm động vừa kính trọng của cô ấy, chắc còn tưởng cô là một bé tiên nữ học giỏi hiền lành nhưng lại có bí mật và nỗi khổ riêng.

Rồi giờ tính sao đây? Đã nói là nhân vật phản diện ác độc, chẳng mấy chốc đã biến thành bà tiên đỡ đầu của Lọ Lem? Thiết lập nhân vật nát mẹ rồi! Sau này mấy tình tiết kia còn phát triển được cái cứt gì nữa!

Vấn đề là thiết lập đã sụp đổ nhưng cô không bị trừng phạt? Vì vậy có thể nói...

Chẳng lẽ cô đã thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện một cách khó hiểu như vậy sao?!!

"Không đau không đau." Trong lòng Ninh Y sục sôi, cô căng thẳng liếm môi, hất cằm về phía cuốn vở của Mộ Vãn Tình để lại, thăm dò nói với Cư Mộng: "Người ta cho thì mày cứ lấy đi, tao cảm thấy... Thật ra... Mộ Vãn Tình vô cùng tốt."

Nói ra rồi!

Đầu không đau! Sảng khoái!!! Hoàn không bị trừng phạt!!!

Ông trời có mắt 1551, rốt cuộc mị cũng tự do!!!

Ninh Y kích động đến mức muốn khóc.

"Đúng thật là... Hình như cũng không làm gì khiến người ta ghét hết." Cư Mộng há hốc mồm, hơi khó khăn nói theo, cô nhóc quay đầu, nhướng mày nhìn cô một cách kỳ lạ: "Không phải hồi sáng mày nói muốn cách xa nó à? Sao tự dưng..."

Ninh Y đảo mắt nói: "Thì đột nhiên hiểu ra thôi, mày không cảm thấy đều học giỏi nhưng Mộ Vãn Tình tốt hơn Nhan Tử Vân nhiều à? Người ta còn đưa vở ghi cho tụi mình đó! Còn Nhan Tử Vân hở cái chỉ biết cà khịa tao với mày học ngu."

Vừa nhắc tới chuyện này, Cư Mộng càng nói nhiều thêm, thì thầm bảo: "Mày hiểu ra thì tốt, trước kia than thở với mày, mày luôn kêu là bạn bè thì nên thông cảm cho nhau. Cái miệng nó nói bạn bè chứ mỗi lần hỏi bài nó, nó không phải chơi game thì là đọc truyện, trước khi thi cũng méo thấy tập vở nó đâu, thi xong là quay lại xỉa xói tụi mình. Nó chả bao giờ chia sẽ tài liệu học tập hết, dù tao cũng không thèm nhưng nhìn nó cứ giấu giếm kiểu đấy làm tao phát ghét! Hôm tụ tập ăn cơm chung đấy, má tao hỏi thì nó bảo "Không có kỹ năng gì đặc biệt, chỉ là nghiêm túc nghe giảng thôi" làm ba má tao cảm thấy tao là đứa có chướng ngại về trí khôn! Nói tới là quạo!"

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Nhan Tử Vân và Đoàn Bội Luy khoác tay nhau đi vệ sinh quay lại, hai người vào cửa ngay sau khi Cư Mộng nói xong, bọn họ ngồi xuống chỗ trước mặt đám Ninh Y: "Nói gì mà giận thế?"

Cư Mộng tức tối: "Liên quan gì tới mày?"

Nhan Tử Vân trơ mặt cuời đáp: "Tao cũng đâu hỏi mày, tao hỏi Nhất Nhất mà."

Ninh Y cầm sách mở ra, hời hợt "à" lên một tiếng: "Nói về một đứa thích ra vẻ với xạo chó thôi chứ không có gì."

"Phì." Cư Mộng nghe vậy thì cười ra tiếng.

Tầm mắt Nhan Tử Vân đảo quanh giữa bọn cô, cảm thấy hai người có gì sai sai nhưng vẫn đè sự nghi ngờ xuống, quay lại hỏi về vấn đề mình chú ý.

"Nhất Nhất, tối qua tao nhắn tin cho mày, sao mày không trả lời? Anh Nam tìm mày hỏi bài sao?"

Ninh Y còn chưa lên tiếng thì Cư Mộng đã giành mở miệng trước: "Còn không phải chắc! Không chỉ hỏi bài mà còn có hỏi đến tối lận! Dù sao Nhất Nhất ở cách vách Lộ thần mà, hỏi tới nửa đêm cũng chả sao đúng không? Bước vài bước là tới."

Khóe mắt Nhan Tử Vân giật giật, nụ cười bên mép dần vơi: "Vậy à? Cái đề phát hôm qua rất khó, chắc tụi bây cũng không giải được nhiều nhỉ? Thật ra có thể gọi tao thảo luận chung mà, tao kêu tài xế chở qua là được, lâu rồi tao không thăm chú dì."

Ninh Y nghe mà không khỏi ngước mắt nhìn cô ta, ngón tay lật sách phát ra âm thanh khá lớn: "Biết làm chứ."

Đáy mắt Nhan Tử Vân thoáng qua vẻ khinh thường, ngoài miệng lại nói: "À vậy sao? Không ngờ khoảng thời gian tao xin nghỉ, thành tích của Nhất Nhất tăng vọt ha? Thế thì tốt quá."

"Cũng tạm." Ninh Y thuận miệng trả lời, cô không muốn nói tiếp nên cúi đầu đọc sách.

Nhan Tử Vân im lặng, cô ta thấp giọng nói, nghe hơi tủi thân: "Nhất Nhất, tao nằm viện hơn một tháng, mày cũng không liên lạc với tao. Sau khi tao về trường, hình như anh Nam hiểu lầm tao gì đấy, mày giúp tao..."

Ninh Y ngẩng đầu, hệt như nhớ lại rồi cắt ngang cô ta: "Hình như tao nhớ mấy hôm trước anh Nam nói mày lớn hơn ảnh, kêu mày đừng gọi ảnh là anh mà?"

Nói xong, cô nhìn sắc mặt xanh đỏ lẫn lộn của cô ta liền cực kỳ thoải mái nghĩ: Tao tự do ngôn luận rồi, còn cần lá mặt lá trái với mày, nghe mày bóng gió với tao chắc?

Nhan Tử Vân nghiến răng, suýt nữa không kìm được mà dữ tợn trả lời.

Nếu không phải tối qua cô ta gửi tin nhắn hỏi Lộ Hứa Nam rốt cuộc vì sao ghét cô ta, cuối cùng bị đối phương chặn thì bây giờ cũng không cần ăn nói khép nép tìm Ninh Y để giải hòa!

Nhan Tử Vân tự dùng mọi cách để chịu đựng nhưng trên thực tế, vẻ mặt và ánh mắt đều lộ rõ cô ta đang không vui, châm biếm và tức giận.

Nếu là lúc trước, Nhan Tử Vân sẽ không dễ dàng thể hiện suy nghĩ của mình ra ngoài, song khoảng thời gian này cô ta đã nghe được quá nhiều lời nịnh nọt và ca tụng, phơi phới đến độ không biết lý do thật sự là gì, sự nhẫn nại đối với Ninh Y cũng trực tiếp giảm xuống.

Đoàn Bội Luy nhìn sắc mặt Nhan Tử Vân, cậu ta dùng âm lượng vừa phải để thay Nhan Tử Vân mắng chửi: "Mày giả vờ cái gì? Lật bậy vài trang sách thì biết làm bài? Đúng là nói láo không cần nháp..."

Cư Mộng đập cuốn vở xuống bàn, lạnh lùng nói: "Tao cho mày nói chuyện à, suốt ngày chỉ biết léo nhéo, vo ve y như con ruồi."

Đoàn Bội Luy bị cô nhóc dọa sợ đến mức run lên, trong phút chốc không nén giận được, phản bác: "Vốn là vậy đó, học dở còn không cho người ta nói hả?"

"Mày có bằng chứng gì mà nói người khác nói láo, ăn không nói có? Trước kia học dở thì phải học dở miết hay sao?" Cư Mộng lắc cuốn vở ghi trước mặt cậu ta, nói một cách lấp lửng: "Thấy không, vở ghi chép của Mộ Vãn Tình hạng nhất lớp đấy."

Đoàn Bội Luy: "Còn không phải Tử Vân nhường à? Mày đợi thi giữa kỳ đi, xem con ma lem nghèo nàn đó còn lấy hạng nhất được không!"

Cư Mộng cười: "Thi không lại người ta thì bảo nhường? Vậy tao với Nhất Nhất cũng nhường tụi bây mà cố ý đội sổ đấy!"

Đoàn Bội Luy: "Mày!"

Lúc này Nhan Tử Vân mở miệng, cô ta không nhìn cuốn vở ghi trong tay Cư Mộng nữa, cau mày nhìn Ninh Y: "Sao mày chơi chung với Mộ Vãn Tình rồi? Loại người như nó sao xứng chơi với tụi mình?"

Ninh Y nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: "Xứng hay không xứng, chả phải do tao quyết định à?"

Trong chớp mắt Nhan Tử Vân hiểu ý cô.

Tao nói Mộ Vãn Tình xứng, cậu ấy liền xứng chơi với tao, còn tao nói mày không xứng thì mày liền không xứng.

Máu nóng của Nhan Tử Vân lập tức dâng trào, cảm thấy mình đang bị khinh thường dữ dội.

Cô ta biết con đí Ninh Y này ra vẻ ngây thơ trong sáng, trên thực tế là luôn thầm khinh thường cô ta! Không phải chỉ giàu hơn thôi sao? Trừ cái này thì có chỗ nào so được với cô ta chứ? Lộ Hứa Nam bỗng dưng ghét cô ta, chặn cô ta, chắc chắn là do Ninh Y giở trò sau lưng!

Nhan Tử Vân hận không thể chạy ngay đến phía sau để nói rõ với Lộ Hứa Nam, nhưng chuông vào học đã đánh vỡ bầu không khí gươm tuốt khỏi vỏ này, cô ta đành đen mặt xoay người.

Cư Mộng cười ẻ, ngả nghiêng vào người Ninh Y, khen ngợi cô: "Coi cái mặt nó kìa, còn đen hơn đít nồi hahaha! Đỉnh đấy bạn học Ninh Nhất Nhất, tao còn không biết mày ghẹo điên người khác lại xịn xò như vậy!"

Ninh Y nhướng mày: "Tất nhiên." Bị chó Lộ chọc tức cũng không phải uổng phí.

Khó khăn đợi hết tiết, Nhan Tử Vân đứng ở hành lang chặn Lộ Hứa Nam mới rửa mặt rồi đi ra WC: "Anh Nam, sao hôm qua anh lại chặn em vậy? Là Ninh Y kêu anh làm sao? Có phải nó nói gì với anh không? Nó lừa anh hết đấy..."

Lộ Hứa Nam không nhịn được, cắt ngang cô ta: "Cậu ấy không lừa tôi nổi." Trong lòng cậu ấy nghĩ gì cũng không lừa được tôi đấy?

Nhan Tử Vân vừa nghe thì lập tức xác định suy nghĩ của mình.

Quả nhiên là Ninh Y giở trò!

Trong lòng cô ta hận thù và giận dữ chồng chất, vội nói: "Anh Nam, em không biết rốt cuộc nó nói gì nhưng anh không thể nghe lời từ một phía của nó mà kết tội chết cho em được."

Lộ Hứa Nam cười nhạt: "Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm. Cô làm gì cô cũng không biết?"

Nhan Tử Vân bị vẻ mặt của anh hù dọa, không khỏi sợ run ngay tại chỗ.

Lộ Hứa Nam thấy xa xa Ninh Y kéo Cư Mộng đi về phía này, trong phút chốc sốt ruột hết cả lên, anh nghĩ cả đêm cũng chưa nghĩ ra nên chung đụng với cô thế nào! Phải né!

Anh nghĩ vậy, lập tức cất bước muốn đi lại bị Nhan Tử Vân níu cổ tay.

"Anh Nam, em..."

Lộ Hứa Nam định hất tay cô ta theo bản năng, chả hiểu sao lại chột dạ nhìn về hướng Ninh Y, thấy cô đang nghiêng đầu nói chuyện với Cư Mộng, không nhìn bên đây mới yên tâm.

Anh cảm thấy phiền phức, không khỏi cau mày cảnh cáo: "Cách xa Ninh Nhất Nhất một chút, đừng để tôi nói lần thứ hai."

Dứt lời, anh hờ hững nhìn Nhan Tử Vân rồi trực tiếp sải bước rời đi.