Lộ Hứa Nam nói với Ninh Y xong thì chuyển mắt sang Hứa Tinh Tễ.
Đôi mày kiếm đẹp đẽ của anh hơi nhướng lên, dường như đang hỏi: Sao cậu còn chưa đi?
Hứa Tinh Tễ hiểu nhưng cũng không có ý định phối hợp.
Tầm mắt cậu đảo quanh giữa Lộ Hứa Nam và Nhan Tử Vân, bỗng dưng cong mắt nhìn Ninh Y, nở nụ vô cùng tỏa nắng: "Nhất Nhất, tôi nghe Cư Mộng gọi cậu là Nhất Nhất, tôi có thể gọi cậu như vậy không?"
Ninh Y bị nụ cười của cậu chiếu tới mức nheo mắt, trong phút chốc cô vứt mấy lời muốn tối này tới tìm cô hỏi bài của Lộ Hứa Nam ra sau ót, cô gật đầu: "Được, bạn bè cũng gọi tôi như vậy."
"Ối giời ơi, cười vậy là phạm quy đấy biết không? Cậu cười như thế, ai mà có thể từ chối lời đề nghị của cậu chứ?"
Thoáng chốc sắc mặt Lộ Hứa Nam đen như đáy nồi, đề thi trong tay bị nhàu thành giấy vụn.
Chuông vào học đúng lúc vang lên.
Hứa Tinh Tễ không nói gì nữa, chỉ cười rồi lắc lắc điện thoại với Ninh Y: "Tốt quá! Cậu nhớ chấp nhận lời mời kết bạn của tôi nhé."
Nói xong, môi mỏng của cậu hơi nhúc nhúc nhích, khóe miệng cong lên một độ cong dịu dàng, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm, mang theo sự ấm áp: "Nhất Nhất."
Rõ ràng chỉ là tên cúng cơm được gọi láy thôi, Lộ Hứa Nam đã nghe những người xung quanh gọi biết bao nhiêu lần nhưng từ miệng Hứa Tinh Tễ nói ra, lần đầu tiên anh lại cảm thấy chán ghét và hoảng sợ.
Mà Hứa Tinh Tễ nhận được câu trả lời khẳng định của Ninh Y thì hài lòng xoay người, cậu nhìn Lộ Hứa Nam, học theo dáng vẻ nhíu mày lúc nãy của anh rồi nói: "Còn chưa đi sao bạn học? Vào học rồi."
Lộ Hứa Nam cảm giác mình bị khiêu khích, anh cực kỳ bực bội song không có chỗ trút, mắt thấy giáo viên bộ môn đã vào lớp nên giận cá chém thớt trợn mắt nhìn Ninh Y, khí thế hung hăng lại bùng lên, anh nổi giận đùng đùng đi xuống phía dưới.
Đoàn Bội Luy lắm mồm thấy anh đã đi thì nhìn vẻ mặt Nhan Tử Vân, bất bình thay cô ta: "Có phải Lộ Hứa Nam bị mù không? Thần 1 như mày không xứng giảng bài cho cậu ta, chẳng lẽ đếm ngược toàn trường lại hợp hay gì? Cũng không xem hạng của mấy người kia kém mày bao nhiêu..."
Lần này Nhan Tử Vân không lên tiếng chặn cậu ta nói như lúc nãy, trái lại ác độc quét mắt sang Ninh y, trước khi đối phương quay đầu liền nhanh chóng giấu đi sự căm hận trong mắt, xoay người không nói gì nữa.
Ninh Y giơ tay sờ sau cổ, cô kinh ngạc lầm bẩm: "Sao lông mị dựng đứng hết..."
...
Buổi chiều tan học, hiếm khi Nhan Tử Vân không chờ Ninh Y mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi trước với Đoàn Bội Luy.
Cư Mộng ngậm kẹo trái cây của Ninh Y, cười híp mắt: "Ôi chao, nhìn dáng vẻ chiều này của nó, tao có thể ăn thêm một chén cơm đấy! Lộ thần không hổ là nam thần trong lòng tao, chọc điên một người cũng làm những người khác cực kỳ thoải mái!"
"Nhìn cái điệu tiểu nhân đắc chí của mày kìa." Ninh Y cười cô nhóc, nhưng không thể không nói cô cũng cảm thấy sảng khoái khi thấy Nhan Tử Vân ra vẻ rồi bị hành ngược.
Cư Mộng chả hề khó chịu, trái lại nháy mắt với cô: "Thì tao cũng dính lây tiếng thơm của mày mà! Không phải Nhan Tử Vân luôn khoe khoang thành tích của nó sao? Còn bóng gió chê mày học dở, lúc này lại đụng phải anh Nam như tấm sắt nhà mày! Thành tích tốt thì sao? Còn không phải buổi tối Lộ thần muốn đến nhà mày hỏi bài chắc."
Hành động "hỏi bài tập" tích cực tiến về phía trước bị giọng điệu kéo dài của Cư Mộng biến thành không đàng hoàng.
Ninh Y thu dọn cặp sách xong, lột viên kẹo bỏ vào miệng cô nàng: "Nói chuyện cho đàng hoàng vào."
Dáng vẻ Cư Mộng như kiểu "mày biết tao biết", cô nhóc nhướng mày nói: "Nào, mày đừng giả vờ nữa! Tao với mày còn không rõ nhau chắc? Chẳng lẽ Lộ Hứa Nam thật sự tìm mày hỏi đề Toán? Cuối kỳ tao thi 69 điểm, còn cao hơn mày một điểm đấy! Sao cậu ấy không tới hỏi tao đi?"
"Dân đội sổ" Ninh Y không thể nào phản bác: "..."
Cư Mộng thấy cô im re bèn giả vờ chậc chậc lắc đầu: "Thanh mai trúc mã tốt thật đó, đi học về có thể quang minh chính đại đánh lẻ ha~~~~"
Hiển nhiên Ninh Y không nghĩ buổi tối Lộ Hứa Nam sẽ thật sự tìm mình hỏi bài, không phải anh biết lớp áo giáp nhỏ của cô mà chỉ vì anh ghét Ninh Tử Vân ra vẻ thôi.
Nhưng lời này cũng không thể nói với Cư Mộng, vì vậy cô đành nhét một viên kẹo vào mồm mình, coi như ngầm chấp nhận.
Hai người khoác tay ra lớp lại thấy được Hứa Tinh Tễ đứng trong hành lang.
Đối phương thấy bọn cô liền cong mắt cười.
Cư Mộng lặng lẽ nhéo tay Ninh Y, cô nhóc nháy mắt, nhỏ giọng nói: "Nhất Nhất, dạo này hoa đào của mày nhiều dữ."
Ninh Y không nói nên lời, cô thầm nghĩ, người ta mới đứng đó mà hoa đào cái lùm gì? Không nói dối mày, Hứa Tinh Tễ là một vai phụ nhỏ xíu tuyến N, hoàn toàn không có cảnh tình cảm nào hết.
Cô đi tới bên cạnh Hứa Tinh Tễ, khách sáo nói: "Tay cậu đỡ hơn chút nào chưa? Xin lỗi nhé, tôi đã nói là mời cậu ăn cơm trưa nhưng cuối cùng lại có chuyện đi trước."
"Vốn không nặng mà, xoa dầu thuốc vào là hết sưng rồi." Hứa Tinh Tễ nâng cánh tay lên cho cô xem, đúng là chỉ còn vết xanh đen mờ mờ, cậu cười nói: "Hay bây giờ đi ăn nhé? Tôi vừa đến thành phố Ngu không lâu, cũng không biết ở đây có gì ngon."
Miệng Ninh Y vừa nhúc nhích thì một cái cặp nam đã chặn trước mặt cô.
Sau đó âm thanh cứng ngắc của Lộ Hứa Nam vang lên: "Ninh Nhất Nhất, cầm cặp giúp tôi."
Tiếng nói vừa dứt, ba người có mặt đều nhìn về phía anh.
Lộ Hứa Nam lạnh mặt quét mắt sang cánh tay Hứa Tinh Tễ, anh chỉ vào bả vai trái của mình rồi nhìn chằm chằm Ninh Y, gằn từng chữ một: "Vai tôi đau, đeo không nổi."
Ninh Y cũng không nghi ngờ, dù sao cô cũng tận mắt thấy vết thương trên vai Lộ Hứa Nam, bầm đen đến đáng sợ.
Cô giơ tay ôm cặp vào ngực, hơi không yên lòng hỏi: "Đau lắm hả? Không phải hồi nãy nói đỡ hơn nhiều rồi sao? Hay tới bệnh viện chụp X-quang kiểm tra đi... Sẽ không gãy xương các kiểu chứ?"
Mắt thường có thể thấy vẻ mặt Lộ Hứa Nam thay đổi, anh xua tay nói: "Khỏi đâu, không phải bác sĩ nói không sao à, về sớm nghỉ ngơi là được."
Ninh Y nhìn cánh tay đang đong đưa của anh thì không khỏi cau mày.
"Ơ hay, vai đau mà xua tay cũng sung dữ!"
Lộ Hứa Nam lập tức nhận ra mình lắc sai tay, ấn đường anh giật giật, trái lại vẫn duy trì dáng vẻ mặt không đổi sắc, anh hơi cứng đờ lấy tay che vai trái, nửa thật nửa giả "a" một tiếng rồi xoay người sải bước đến cầu thang.
Đi vài bước không thấy Ninh Y đuổi theo, anh quay đầu bất mãn hỏi: "Còn không đi? Sáng nay anh Tu lấy xe tôi mang đi sửa rồi, hôm nay phải ngồi xe cậu về nhà."
Ninh Y nheo mắt.
"Nhìn cái kiểu vênh mặt hất hàm, tràn đầy sức sống của cậu cũng chả giống đang đau tẹo nào! Không phải mắm này định thừa dịp sai bảo mị nữa chứ?"
Lộ Hứa Nam thấy Ninh Y bắt đầu nghi ngờ, anh không khỏi chuyển mắt nhìn Phương Từ đang núp xem sau cửa.
Người phía sau liều mạng ra dấu chỉ vào bả vai, đồng thời làm vẻ mặt đau muốn chết.
Lộ Hứa Nam bị xúi giục sử dụng khổ nhục kế: "..." Mẹ mày làm quá vừa thôi.
Anh mím môi khoảng 7,8 giây bỗng rũ mắt, tay đang để trên vai thầm đè xuống, anh lập tức đau đến độ nhỏ giọng kêu đau, anh cứng đờ nói: "Ninh Nhất Nhất, tôi đau."
Ninh Y thấy trán anh đổ mồ hôi, không giống giả vờ nên cũng căng thẳng theo.
Cô tạm biệt Cư Mộng rồi vội vàng nói với Hứa Tinh Tễ: "Xin lỗi nhé, hôm nay tôi không mời cậu ăn cơm được, tí nữa tôi đề cử cho cậu vài tiệm ăn, đều là quán quen siêu ngon."
Đôi mắt Hứa Tinh Tễ lóe lên, hết sức quan tâm nói: "Không sao, tôi đợi tin nhắn của cậu."
Ninh Y làm động tác "Ok" với cậu, bước nhanh đuổi kịp Lộ Hứa Nam.
Vì nghĩ đến sự an toàn, cô vẫn kêu tài xế chuyển hướng đến bệnh viên, Lộ Hứa Nam chỉ có thể ngoan ngoãn làm một con vịt bị lùa đi khám, sau khi xác nhận không có chuyện gì mới về nhà.
Ninh Y cơm nước tắm rửa xong, cô sờ bụng, cảm thấy hơi khó chịu, cơ thể cũng cực kỳ nhức mỏi, tính thời gian thì phát hiện sắp tới tháng.
Cô vừa sấy tóc vừa ngáp, suy nghĩ hay hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút lại nghe có người gõ cửa phòng.
Tưởng dì mang nước ép lên, Ninh Y bèn cất giọng nói: "Dì vào đi, cửa không khóa ạ."
Mấy sáy tóc vang lên tiếng "ù ù", Ninh Y chờ một hồi vẫn không thấy ai vào, cô bấm nút tắt, quay đầu nhìn sang.
Lại là Lộ Hứa Nam ôm hai quyển sách đứng ngay cửa.
Ninh Y:?
"Thiệt luôn, tìm mị hỏi bài thiệt luôn?"
Cô rút dây máy sấy tóc, hỏi anh: "Sao anh tới đây?"
Lộ Hứa Nam vừa đẩy cửa thì thấy Ninh Y rõ là vừa tắm xong, chả hiểu sao anh hơi lúng túng và do dự.
Lúc này nghe cô lên tiếng mới cất bước vào, theo phép lịch sự anh cũng không đóng cửa mà để mở cửa rộng.
Anh tới trước mặt Ninh Y, khô khan nói: "Vai tôi đau, cậu giúp tôi làm bài tập về nhà hôm nay đi."
Ninh Y ngửa đầu nhìn anh rồi chớp mắt vài cái: "...Nhưng anh đâu viết chữ bằng tay trái."
"Mắc gì vai trái bị thương, tay phải lại không dùng được nữa..."
Lộ Hứa Nam mím môi, thoạt trông hết sức không vui.
Không phải con gà luộc kia đỡ bóng rổ cho cậu à? Buổi chiều vết bằm trên tay cũng sắp hết còn mời cậu đi ăn cơm. Tôi bệnh tật đàng hoàng, bây giờ bả vai còn đau đấy, không có cơm cũng thôi đi, bài tập về nhà cũng từ chối tôi ba lần bốn lượt?
Anh bất mãn cau mày, giọng điệu không được tốt lắm, anh nheo mắt đe dọa: "Chắc anh Tu không biết hôm nay cậu lại lén giảm cân rồi hạ đường huyết, sau đó ngất xỉu nhỉ...."
Ninh Y trừng mắt: "Tôi lén giảm cân hồi nào?!"
Lộ Hứa Nam nhún vai, nhẹ nhàng nói: "Vậy cậu đi giải thích chuyện ngất xỉu hôm nay với anh Tu đi?"
Nghĩ đến lúc trước, ngày nào cũng bị Ninh Tu kéo lên cân khiến Ninh Y sợ hãi, cô cắn răng, chìa tay với Lộ Hứa Nam: "Đưa bài tập đây!"
Ý cười thoáng qua đáy mắt Lộ Hứa Nam, anh đưa bài tập cho cô.
Lộ Hứa Nam kéo ghế bên cạnh Ninh Y ra rồi ngồi xuống, anh nhìn điện thoại đối phương đang đặt trên bàn, là trang chủ của "Vua trả lời toàn năng".
"Đinh."
Hệ thống nhảy ra một thông báo, người dùng xxj007 mời cô tham gia PK.
Con ngươi Lộ Hứa Nam trầm xuống, anh ghen tị nói: "Cậu thân với con gà tiểu học này thật đấy, online thì làm bài, offline thì ăn cơm."
Ninh Y cũng thấy thông báo của hệ thống, cô đưa tay nhấn từ chối, thuận miệng nói: "Người ta tên Hứa Tinh Tễ, cái gì mà con gà tiểu học..."
Lộ Hứa Nam khẽ hừ: "Tiếc là người ta không biết cậu là Thần 1, còn tưởng là Nhan Tử Vân!"
Nói đến đây, anh lại hơi tức: "Cậu nhìn cậu chơi với kiểu bạn gì đi? Hám fame, mạo danh cậu còn chưa nói, vậy mà dám hạ thấp thành tích của cậu trước mặt người khác, kiểu chị em plastic này cậu giữ để ăn tết hả?"
Bụng Ninh Y hơi co rút, đầu cũng choáng váng, cô chỉ muốn nhanh chóng làm xong bài tập của Lộ Hứa Nam để anh về nhà sớm, trong miệng "ừ ờ" hai tiếng coi như trả lời.
Lộ Hứa Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hỏi cô: "Cậu định chừng nào nói cho mọi người biết cậu mới là Thần 1? Nhìn cô ta cứ nhảy nhót như vậy khiến người ta ghét thật sự!"
"Chừng nào tôi thừa nhận thân phận còn không phải xem cậu à?"
Ninh Y khịt mũi oán thầm một câu, cô ôm bụng nhanh chóng làm bài, thuận miệng kêu: "Nhanh lên nhanh lên."
Lộ Hứa Nam vốn lấy điện thoại ra định chơi game lại im lặng, anh đặt điện thoại lên bàn rồi mở sách xem...
Ninh Y viết được hai trang bài tập Vật Lý thì buồn ngủ không chịu nổi, cô híp mắt, cố gắng đọc đề nhưng chỉ thấy chữ nghĩa trên đề y như đang múa.
Trong phút chốc cô cảm thấy đầu óc mình càng lúc càng choáng liền dùng khủy tay đụng Lộ Hứa Nam, âm thanh mang theo sự cầu xin và thương lượng: "Sáng sớm ngày mai em làm bài cho anh được không ạ? Bây giờ em mệt quá.."
Bởi vì mệt mỏi rã rời nên giọng nói của cô chậm hơn bình thường rất nhiều, âm điệu có chút giọng mũi, nghe vào vừa yếu ớt vừa mềm mại.
Lộ Hứa Nam đã nhìn cô hồi lâu.
Anh vốn muốn nghiêm túc đọc sách nhưng không ngờ con nhóc bên cạnh cầm bút không bao lâu đã bắt đầu "gà con mổ thóc".
Cái đầu nhỏ gục lên gục xuống nhưng trên tay vẫn làm bài được, anh tiến tới nhìn thì phát hiện đáp án mấy bài đạo hàm mình biết làm đều đúng.
Bởi vì gần cô nên anh có thể thấy hàng mi như cánh chim của đối phương tạo thành bóng râm, đôi khi hơi giật mình mà lông mi run lên, hệt con bướm muốn cất cánh bay đi.
Những lúc như thế, Lộ Hứa Nam cũng cảm thấy tim mình run rẩy theo, giống như bị hàng mi kia quét qua vậy, nóng đến mức ngứa ngáy.
Bỗng dưng cánh tay bên ngoài ống tay áo ngắn của Ninh Y khẽ đụng vào anh, lành lạnh, nơi bị chạm vào nổi cả da gà.
Lộ Hứa Nam không khỏi run lên, anh thấy môi Ninh Y vừa hé ra rồi đóng lại, dường như đang nói gì đó, nhưng anh hoàn toàn không nghe rõ, chỉ cảm thấy sự mềm mại đập vào lòng anh từng chút, từng chút một.
Trong lỗ tai anh đều là tiếng tim đập, tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước.
Xảy ra chuyện gì vậy? Tim mình như muốn nhảy ra ngoài...
Lộ Hứa Nam mù mờ giơ tay đè lên ngực.
Sữa tắm mùi dâu thoang thoảng xộc lên mũi, không ngấy mà có chút ngọt ngào.
Lộ Hứa Nam cảm thấy mình như bị đầu độc vậy, anh không nhịn được, muốn đến gần hơn một chút, gần hơn chút nữa...
...
Vì Ninh Tu phải chuyển hướng đi lấy xe đạp giúp Lộ Hứa Nam nên về nhà khá trễ.
Vừa vào nhà đã thấy người mẹ quyền lực bưng hai ly sữa bò đi ra từ bếp, còn lẫn mùi vị nhàn nhạt của quả óc chó, anh ta không khỏi cười nói: "Con lớn cỡ này rồi mẹ còn chuẩn bị món đó cho con?"
Lạc Bạch Thu né tay anh ta ra, cười híp mắt: "Cũng không phải chuẩn bị cho con, muốn uống thì tự làm đi, bé Nam đang học bài với Nhất Nhất trên lầu đấy, mẹ làm riêng sữa óc chó cho tụi nó."
Mặt mũi Ninh Tu tối sầm, giọng hơi trầm xuống: "... Sao bé Nam tới đây?"
Khuôn mặt Lạc Bạch Thu tràn đầy vui vẻ: "Bảo là có mấy bài tập về nhà bên học thêm không biết làm nên tới thảo luận với Nhất Nhất. Giáo viên con chọn khá lắm, sự nhiệt tình học tập của hai đứa bé kia lập tức được huy động!"
Khóe mắt của người trong cuộc Ninh Tu giật giật: Bây giờ rất hối hận, vô cùng hối hận.
Anh giơ tay nhận ly sữa trên tay Lạc Bạch Thu: "Mẹ đừng chạy lên chạy xuống, để con đi, nếu tụi nó có vấn đề gì thì con có thể chỉ luôn."
Lạc Bạch Thu nghe cũng cảm thấy đúng, lúc này mới đưa ly sữa cho anh ta, vui vẻ xoay người: "Vậy mẹ đi gọt trái cây cho tụi nó."
Ninh Tu thì không vui vẻ như mẹ mình.
Thành tích của con gái mẹ, trong lòng mẹ còn không rõ sao? Đếm ngược thứ 49 giảng bài cho đếm ngược thứ 100? Một đứa dám giảng thì cũng phải có một đứa dám nghe chứ! Rõ ràng là có mờ ám!
Ninh Tu bưng sữa bò, bình bịch leo lên lầu, lúc tới nơi thì thấy cửa phòng xa xa của Ninh Y mở, ánh đèn sáng ngời loang lổ trên sàn hành lang.
Anh ta nhướng mày, trái lại là thả chậm bước chân.
Mở cửa thì cũng không cần lo lắm...
Ninh Tu còn chưa kịp thở phào thì thấy Lộ Hứa Nam vọt từ trong phòng ra, suýt nữa đụng vào anh ta.
Lộ Hứa Nam nhìn thấy Ninh Tu thì bỗng con ngươi co rút lại, dưới chân cũng không dừng, qua loa gọi "anh Tu" rồi vụt qua người anh ta như gió, lúc tới cầu thang suýt nữa là sái chân.
Ninh Tu nghi ngờ nhíu mày, anh ta vào phòng nhìn thử liền thấy Ninh Y nằm ngủ say trên bàn học.
Ninh Tu quay đầu nhìn về hướng Lộ Hứa Nam đã đi, đôi mắt dưới cặp kính khẽ nheo.
Sao thằng ranh này y như đã làm việc trái lương tâm vậy?