Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi (Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi)

Chương 26: Round 2




Lộ Hứa Nam ngồi tại chỗ trợn mắt nhìn điện thoại suốt giờ học.

Lúc Phương Từ kéo anh đi tới sân thể dục còn tưởng anh cũng bị mấy lời hung hăng của Hạ Binh trong nhóm chọc tức: "Ôi, thằng cháu đấy phách lối tới mức bay lên trời, nó là Tề thiên Đại thánh chứ gì? Lát nữa cho nó biết thế nào gọi là Ngũ Chỉ Sơn của Như Lai phật tổ!"

Nhưng Lộ Hứa Nam hoàn toàn chả nghe thấy những câu lải nhải đe dọa của cậu ta, sự chú ý của anh không kiểm soát được mà bay về phía sau lưng.

Ninh Y, Cư Mộng, đám nữ sinh Nhan Tử Vân đều đi sau bọn họ mà.

Anh hơi tập trung, còn nghe được nội dung cuộc trò chuyện của bọn cô.

"Ơi là trời, tao còn định thừa dịp bạn mới chưa quen trường học nên xung phong nhận việc dẫn cậu ấy đến sân! Ai ngờ lại bị thầy Lưu kêu đi... Thật là dở lỡ cơ hội để tao với bạn Hứa Tinh Tễ dạo bước ở sân trường!"

Lộ Hứa Nam nhíu chặt mày.

Cái đám bạn bên cạnh Ninh Nhất Nhất là như thế nào đây? Đúng là vật họp theo loài, ánh mắt đều không tốt!

"Ấy! Nhất Nhất, anh Nam đằng trước kìa." Nhan Tử Vân bỗng kêu lên.

Dưới chân Lộ Hứa Nam hơi ngừng, tốc độ chậm lại rõ.

Cuối cùng cũng có một người có thị lực tốt, nếu thấy anh, chắc chắn cô sẽ đuổi theo anh rồi đi chung giống lúc trước.

Sống lưng anh thẳng tắp, một tay đút vào túi, thong thả và rề rà đi xuống, không cảm thấy hành động núp ở góc tường nghe lén của mình bây giờ khá biến thái.

Bình thường, anh bước xuống một bước là hai bậc, Lộ Hứa Nam đã đi sắp nửa phút vẫn chẳng có tiếng bước chân và tiếng gọi phía sau.

Anh cau mày bước lên thì phát hiện bên trên đang tranh chấp, cả đám đều dừng lại ở giữa cầu thang.

Sao đám con gái có nhiều chuyện vậy?

Lộ Hứa Nam thầm nói, anh lười xem con gái cãi cọ với nhau, định cất bước đi xuống để đuổi kịp Phương Từ.

Nhưng lúc này lại xảy ra chuyện bất ngờ.

Anh nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi và ngắn ngủi, Lộ Hứa Nam ngẩng đầu theo bản năng, đúng lúc thấy con nhóc Ninh Nhất Nhất hoang mang giơ tay đỡ cái người đang ngã xuống.

Ngu ngốc!!!

Lộ Hứa Nam tức giận, khả năng thăng bằng của cái não chưa dậy thì của cô hoàn toàn không có, đi trên mặt đất bằng phẳng mà còn vướng chân té, dù có đỡ người được cũng không đứng vững nổi, vẫn sẽ té xuống cùng nhau thôi!

Phương Từ vẫn đang phàn nàn, chả phát hiện người bên cạnh càng lúc càng đi chậm, càng lúc càng chậm... Đợi cậu đọc xong mấy câu gáy lớn của Hạ Binh trong nhóm rồi nghiêng đầu thì làm gì còn bóng dáng anh Nam nữa?

Cậu ta ngã người sang nhìn, vừa khéo thấy Lộ Hứa Nam chống tay trên lan can, phóng khoáng vọt lên lầu hệt mũi tên đang bay...

Lúc Ninh Y chạm vào lưng Mộ Vãn Tình cũng nhận ra một lực lớn như vậy rơi xuống người mình, nếu không có gì để chống thì cô chẳng tài nào giữ vững cơ thể được.

Nghĩ đến việc nếu hai người cùng ngã, một người sẽ làm đệm lưng, có thể cô còn bị thương nặng hơn thì Ninh Y thay đổi, cố hết sức đẩy Mộ Vãn Tình lên.

Khi cả người ngả về phía sau như bị đánh bay vào không trung, Ninh Y hơi tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, thầm nghĩ: "Nếu làm người xấu mà cần thi cử, chắc cô thi trượt mất..."

Ninh Y giật mình, bây giờ mới nhớ giơ tay che đầu.

Nhưng lại có một cách tay che trước cô, vững vàng ôm lấy đầu cô.

"A - Hừ!"

Trong một thoáng rơi xuống đất, Ninh Y nghe thấy một tiếng rên run lên từ lồng ngực.

Sự đau đớn trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, lúc này Ninh Y mới nhận ra có người ở phía sau bảo vệ mình.

Mùi chanh thoang thoảng nơi chóp mũi, Ninh Y còn chưa phục hồi tinh thần đã nghe giọng nói quen thuộc của Lộ Hứa Nam.

"Còn chưa chịu đứng dậy? Lấy ân nhân cứu mạng làm đệm thịt thoải mái vậy à?"

Lộ Hứa Nam thoải mái để cô đỡ mình dậy, trong miệng vẫn không quên phàn nàn: "Cậu là heo sao? Nặng như vậy, đè chết tôi..."

"..." Ninh Y hít một hơi thật sâu, giả vờ không nghe, cô hỏi: "Anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không? Có đau ở đâu không?"

Dù sao cũng là ân nhân vừa làm đệm thịt cho cô xong, tiếng ngã lớn như thế, vừa nghe đã biết ngã không nhẹ, trong lòng Ninh Y biết bây giờ không phải lúc để tính toán với cái miệng của anh.

Lộ Hứa Nam nhìn con nhóc ngoan ngoãn nghe lời, gương mặt tràn đầy lo lắng bên cạnh mình, trong phút chốc anh cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

Bây giờ cậu biết người nào mới thật sự đáng để cậu thích rồi chứ gì?

Dịu dàng? Dịu dàng có ích gì? Dịu dàng có thể cứu người à? Bằng cái dáng người như con gà luộc của thằng kia? Chả khác nào cái hàng rào!

Lộ Hứa Nam càng nghĩ càng thấy mình mạnh mẽ, bàn tay định xoa bả vai khẽ khựng lại, anh giễu cợt: "Tôi cũng không phải con gà luộc vừa tới kia, độ cao này có thể làm gì được tôi?"

Ninh Y có chút không yên lòng, cô quan sát anh từ trên xuống dưới: "Thật sự không sao?"

Lộ Hứa Nam lập tức thẳng lưng, giọng nói hơi bực bội: "Còn có thể có chuyện gì? Nói cậu béo cậu tưởng thật à, cỡ cậu tôi có thể xách bằng một tay đấy."

Ninh Y: "..."

"Chẳng lẽ người vừa nói tôi béo tới mức đè chết cậu không phải cậu hả?!"

Lộ Hứa Nam cười hì hì, anh ngứa tay vuốt chùm tóc đuôi ngựa đang lắc lư của Ninh Y: "Lo lắng vớ vẩn gì chứ? Đi nhanh đi, đừng có cản trở tôi về lớp lấy đồ bóng rổ."

Ninh Y thấy anh thật sự như không có vấn đề nên buông bàn tay đang đỡ anh xuống, chuẩn bị né sang bên cạnh.

Nhan Tử Vân đi giày da chạy bình bịch xuống, cô ta đẩy Ninh Y, mặt mũi căng thẳng nhìn Lộ Hứa Nam: "Anh Nam, anh có bị thương không? Tiếng ngã xuống ban nãy lớn lắm, hù chết em."

Lộ Hứa Nam đưa tay đỡ Ninh Y loạng choạng vì bị Nhan Tử Vân xô, anh không vui liếc cô ta.

Nhan Tử Vân mím môi dưới, quay lại hỏi Ninh Y: "Mày thì sao Nhất Nhất? Có bị thương không? Tới phòng y tế khám thử nhé?"

"Luôn là mày luôn là mày! Ninh Nhất Nhất, mày luôn gây phiền phức! Trong mắt anh Nam lúc nào cũng có mày!!!"

Tiếng lòng tràn đầy oán hận khiến Lộ Hứa Nam không khỏi nhìn về phía Nhan Tử Vân, chỉ thấy cô ta vẫn trưng ra bộ mặt lo lắng, dùng giọng điệu quở trách và răn đe với Ninh Y: "Sao mày xúc động vậy? Trước khi làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ rốt cuộc mình có khả năng làm không chứ! Lỡ bị thương rồi sao?"

Ninh Y bị nói cũng hơi xấu hổ.

Có người bảo càng giỏi ban tự nhiên sẽ càng lý trí nhưng cô có thể đối diện với những đề toán phức tạp một cách mạch lạc rõ ràng, còn gặp chuyện trong cuộc sống thì cô rất dễ mất bình tĩnh. Ví dụ như chuyện ở ngõ hẻm lần trước, lại như lần này. Suy tính lợi hại thì mỗi lần đều không phải lựa chọn đúng nhất.

Nhưng đôi khi, bản năng của con người lại nhanh hơn những suy tính được mất.

Lúc cô hành động, hoàn chưa kịp lo lắng mấy chuyện khác.

Tuy Lộ Hứa Nam cũng không đồng ý với hành động nguy hiểm của Ninh song nghe Nhan Tử Vân đứng đó cà khịa thì anh càng chịu không nổi.

Anh lạnh nhạt nói: "Dù sao cứu người vẫn tốt hơn khoanh tay đứng nhìn."

Nhan Tử Vân bị chặn họng, vẻ mặt thay đổi mấy phen.

"Cái gì cũng là Ninh Nhất Nhất tốt, nó ngu, liều và nũng nịu làm người ta phát ghét."

Lộ Hứa Nam nghe mà trực tiếp cau mày.

Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, trước kia anh chỉ thấy ngày nào Ninh Nhất Nhất cũng dính với Nhan Tử Vân, anh còn tưởng quan hệ của hai người rất tốt.

Lộ Hứa Nam nhìn Ninh Y, thầm nghĩ con nhóc này ngáo thật, chơi thân lâu vậy mà không nhận ra "người bạn" bên cạnh mình có ý xấu.

"Nhường đường, cô cản đường tôi." Anh trực tiếp phớt lờ sự quan tâm của Nhan Tử Vân, thờ ơ mở miệng.

Nhan Tử Vân rũ mắt, tránh sang bên cạnh một bước.

Lộ Hứa Nam lạnh lùng lướt qua cô ta, không nhìn lấy cô ta một lần.

Cư Mộng nhảy ra từ một bên, cô nhóc cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới, vội vàng hỏi: "Thật sự không bị thương hả? Ơi là trời, hồi nãy tao sợ muốn ngu luôn! Chỗ này đau không? Chỗ này thì sao?"

Ninh Y bị cô ấy nhào nặn đến mức ngứa ngáy, cô cười nói: "Thật sự không sao mà, thôi, đừng bóp nữa, tao nhột."

Lúc này Cư Mộng mới yên tâm, nhỏ giọng nói: "Má ơi, nãy Lộ thần đẹp trai vãi! Mày không thấy động tác cậu ấy lao ra ôm lấy mày đâu, hoàn toàn là tình tiết trong phim thần tượng á! Ối giồi ôi, mày có cảm nhận được vòm ngực rộng lớn của Lộ thần không? Có phải siêu có cảm giác an toàn không?!"

Ninh Y thầm nghĩ: Còn phim thần tượng? Lúc sau cậu ta chửi tao là heo đấy mày không nghe à?

"Ninh, bà Ninh ơi..." Âm thanh sợ hãi của Mộ Vãn Tình vang lên.

Ninh Y vừa thấy khuôn mặt tràn đầy biết ơn của đối phương cũng biết người ta định nói gì, cô vội vàng lên tiếng cắt ngang trước: "Khỏi cảm ơn, vừa rồi tôi chỉ giơ tay theo bản năng thôi, nếu cậu để tôi suy nghĩ kỹ thì chắc chắn sẽ không có lần thứ hai đâu."

Mộ Vãn Tình ngẩng đầu nhìn Ninh Y đang cố ý trưng bản mặt cay nghiệt ra, cô ấy hơi siết bình an kết vì lôi kéo mà trở nên hơi lỏng lẻo trong tay, vẫn cứ chân thành cúi người với cô: "Tui thật, thật sự cảm ơn bà."

"Chao ôi, đi học đi, đi nhanh lên, đừng đứng đây nói chuyện với đồ sao chổi xấu xí kia nữa, xui vãi..." Đoàn Bội Luy khoác tay Nhan Tử Vân, không khách sáo trợn mắt nhìn Mộ Vãn Tình.

Nhan Tử Vân thả hai nắm đấm đang siết chặt, cô ta khẽ xoa lòng bàn tay đầy dấu móng tay, vẻ mặt không tốt lắm, cô ta mở miệng: "Đi thôi."

Dương Chân Chân bị bỏ lại phía sau cũng nhận ra không ai chỉ trích mình, cậu ta vội vàng chạy chậm theo: "Tử Vân, Bội Luy, đợi tui với."

Bỗng Cư Mộng nói nhỏ với Ninh Y: "Tụi nó thật sự... Rõ ràng Dương Chân Chân lấy đồ của Mộ Vãn Tình, hại mày suýt nữa là té cầu thang, khiến mày gặp tai họa còn không biết xấu hổ chửi người ta sao chổi, tao thấy ban nãy Dương Chân Chân cố ý buông tay đấy."

Cô ấy vừa nói vừa nhìn Mộ Vãn Tình đang đỡ tay vịn cầu thang, lẩm bẩm: "Tao thấy nó cũng tội lắm, hình như tay còn run kia kìa..."

Ninh Y nghĩ ngợi một hồi: "Mày quan tâm cậu ấy hả? Vậy mày hỏi cậu ấy có muốn tới phòng y tế không đi."

Cư Mộng bĩu môi: "Tao mà quan tâm nó á? Là... Hôm nay vốn cũng phải lỗi của nó... Tao tội nó thôi."

Ninh Y như cười như không nhìn cô nhóc, Cư Mộng mím môi, khẽ hừ một tiếng, bỗng quay mặt về hướng Mộ Vãn Tình, có chút không quen, hỏi: "Ê, cậu có sao không? Có cần đưa cậu tới phòng y tế không?"

Hiển nhiên Mộ Vãn Tình không ngờ rằng Cư Mộng - Người thường ngày tỏ ra không mấy thân thiện lại quan tâm mình, cô ấy sững sờ rồi có chút được yêu thương mà sợ sệt, sau đó xua tay liên tục: "Tui, tui không sao, cảm ơn bà Cư Mộng đã quan tâm."

"Ai quan tâm cậu, tự thẩm vừa thôi..." Cư Mộng cau mày lầm bầm, chợt thấy ngón áp út trên bàn tay của Mộ Vãn Tình đang giơ lên có vết máu khá mờ, chắc là bị chiếc nhẫn của Dương Chân Chân quẹt trúng lúc hai người lôi kéo.

Cô ấy "chậc" một tiếng, lấy miếng băng keo cá nhân hình Doraemon trong túi ra, bước lên hai bước, nhét vào tay Mộ Vãn Tình: "Dù sao cũng sắp hết hạn sử dụng, hời cho cậu."

Nói xong thì Cư Mộng đỏ mặt chạy xuống, kéo Ninh Y chạy bình bịch xuống lầu.

Mộ Vãn Tình rũ mắt nhìn miếng băng keo hình con mèo, khóe môi nở một nụ cười sáng lạng, cô nhóc nắm tay vịn cầu thang rồi nói với xuống dưới: "Cảm ơn băng keo của bà nha Cư Mộng nha!"

"Nó đủ rồi á, tao đã nói là hết hạn sử dụng, phiền vừa thôi..."

Cư Mộng rất xấu hổ, cô nhóc nhỏ giọng phàn nàn, tốc độ kéo Ninh Y xuống lầu cũng nhanh hơn.

Phương Từ dạt sang một bên để mấy cô gái đi qua mới sải bước lớn chạy lên lầu.

Cậu ta thở hổn hển leo lên, tới cửa sau lớp thì vừa khéo thấy Lộ Hứa Nam mặc áo ba lỗ, cầm một chai thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược, lúc xịt thuốc vào bả vai thì tư thế hơi kỳ cục.

"Ổn không anh Nam?" Phương Từ tiến tới, cậu nhận ra chỗ đau đã dần bầm lên, hiển nhiên cú ngã lúc nãy không hề nhẹ: "Em biết chắc anh bị thương mà, không phải đồ bóng rổ của anh em giữ à?"

Cậu ta hơi không hiểu: "Anh bị thương ra nông nỗi vậy, sao lại không nói cho chị dâu... Ninh Y? Bả biết thì chẳng phải sẽ cảm động chết hả?"

"Cô gái nhỏ mà lải nhải thì phiền phức lắm." Lộ Hứa Nam thả chai thuốc xuống rồi khẽ hoạt động bả vai.

Phương Từ nhìn chỗ bị thương của anh, không yên tâm hỏi: "Không sao thiệt không? Có chơi bóng rổ được không? Không thì hôm nay dời trận đấu lại đi."

Lộ Hứa Nam lấy quần áo từ trong túi của cậu ta, trực tiếp thay, nói một cách không nề hà gì: "Chả sao hết, tao biết giới hạn. Cỡ thằng Hạ Binh kia, một tay tao đủ bóp chết nó rồi."

...

11/1 với 11/3 thi đấu với nhau, không chỉ học sinh của hai lớp hăng hái bừng bừng mà cả những lớp đang học thể dục đều hâm mộ chạy tới, nhất là nữ sinh, nghe nói có Lộ Hứa Nam nên cực kỳ phấn khởi, một đám người vây quanh sân bóng đến mức nước chảy cũng không lọt.

Cư Mộng kéo Ninh Y đứng ở bàn ghi điểm lớp mình, hả hê nói: "Coi đi, may là tao kéo mày đi nhanh, nếu không chả chiếm được chỗ tốt như vậy, một vị trí quan sát quá xịn xò!"

Ninh Y liếc nhìn mặt trời nóng hừng hực trên đỉnh đầu, lại nhìn mấy nữ sinh đứng xung quanh giơ điện thoại thét chói tai, cô hết cách nghĩ: Nhưng tao chả có hứng thú với bóng rổ mà... Cái thời tiết này, mua một ly kem rồi về lớp ngồi quạt không thoải mái hả?

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

Quả bóng đầu tiên đã bị Lộ Hứa Nam nhảy lên thật cao, lấy ưu thế tuyệt đối để vỗ xuống.

"Quaaaaaa."

"Trời má đẹp trai quá!! Cái tư thế lấy đà nhảy, cái động tác vỗ bóng! Mình được lắm nè!!!"

Ninh Y xoa xoa lỗ tai, cô nhìn về phía Lộ Hứa Nam đang chạy giữa sân bóng rồi bĩu môi.

La hét mà kích động như vậy, người ta không biết còn tưởng đã ghi bàn đấy...

Trong khi trận đấu đang diễn ra, Ninh Y không thừa nhận cũng không được, Lộ Hứa Nam đánh bóng thật sự rất mạnh mẽ và nhanh nhẹn.

Sức bật của anh cực kỳ tốt, bàn tay rộng, ngón tay thon dài, chỉ cần anh đứng dưới rổ thì dù đối phương có úp 10 quả, anh vẫn có thể chặn lại 8,9 quả. Tuy đối thủ cho hai ba người canh phòng nghiêm ngặt nhưng anh vẫn luôn tìm được cơ hội để ném 3 điểm bóng rổ*.

*Ném 3 điểm bóng rổ là kỹ thuật ném rổ tại chỗ hay được các cầu thủ bóng rổ sử dụng trong thi đấu. Ném rổ 3 điểm được tính điểm khi cầu thủ đứng ở trước vạch 3 điểm trong bóng rổ có khoảng cách vành rổ là 6,25m khi thực hiện thành công cú ném rổ vào đội đối phương.

Đó là chưa kể đến tư duy nhanh nhạy, lúc nào cũng có thể tỉnh táo phán đoán tình huống, điều chỉnh chiến thuật phòng ngự hoặc tấn công giúp đội mình.

Trong hiệp đầu tiên, 11/1 dẫn đầu với tỉ số vượt trội 15:4.

Tiếng còi vang lên, các thiếu niên trên sân đập tay ăn mừng, phía dưới cũng là âm thanh hò hét "Lộ Hứa Nam".

Phương Từ phấn khởi huých bả vai Lộ Hứa Nam: "Anh Nam không hổ là anh Nam, đỉnh vãi!"

"Sao rồi? Anh chịu nổi không?" Phương Từ lo lắng hỏi.

Lộ Hứa Nam khẽ vận động, dùng đồ bảo vệ cổ tay lau màu hôi sau ót, anh nói: "Không sao, nửa hiệp sau mày chú ý rổ nhé."

Trận đấu chính quy có bốn hiệp, song thời gian không cho phép nên họ chia thành hai hiệp.

Phương Từ lập tức gật đầu: "Yên tâm, cứ tin ở em."

Hai người nói chuyện, không chú ý tới thành viên bên lớp 11/3, Hạ Binh với cái đầu trọc lóc đang nhìn chằm chằm bọn họ một cách u ám.

Sau thời gian giải lao ngắn ngủi, hai bên đổi sân.

Mới nửa hiệp đầu, Lộ Hứa Nam đã cảm nhận rõ áp lực trên người mình lớn hơn.

Không chỉ như vậy, dường như Hạ Binh phát hiên vai trái anh bị thường, lúc phòng thủ luôn vô tình hoặc cố ý thụi vào bả vai anh.

Một hai lần còn có thể nói là trùng hợp, song nửa hiệp đó, tần suất Lộ Hứa Nam xoa vai càng lúc càng nhiều.

Phương Từ tức đến ngứa răng: "Thằng chó Hạ Binh này, đánh không lại thì chơi dơ!"

Rõ là Hạ Binh thường chơi bẩn, cố ý va chạm mạnh bằng những động tác che giấu, song trọng tài chỉ thổi còi vì phạm quy một lần.

Mắt thấy Hạ Binh đã dẫn bóng, xông thẳng tới dưới rỗ nhà bọn họ, Lộ Hứa Nam bị cậu ta "chăm sóc" suốt nửa trận cũng phát cáu, anh làm một động tác giả, lắc mình né được hai người đang phòng thủ rồi nhảy lên cùng lúc với Hạ Binh, anh mặc kệ sự đau đớn mà giơ tay thật cao, mạnh mẽ đập quả bóng đã chạm đến vành rổ ra ngoài!

Lúc Lộ Hứa Nam chạm đất, anh nhướng mày nhìn Hạ Binh, cong môi nói: "Cảm ơn đã nhường nhé."

Hạ Bình thở phì phò, gân xanh trên cánh tay nổi lên, cậu ta lùi về phía sau mấy bước, gào to với đồng đội: "Tiếp tục ném bóng cho tao!"

Hai người hệt như muốn đấu tới mày sống tao chết, chỉ cần 11/3 cướp được bóng thì dưới khung bóng rổ sẽ trở thành cuộc so tài của Lộ Hứa Nam và Hạ Binh.

Lộ Hứa Nam cản được bóng bốn lần như một cái tát vào mặt Hạ Binh, lần thứ năm Hạ Binh lấy bóng thì hung ác nhìn chằm chằm vai trái của anh.

Sau khi Lộ Hứa Nam nhảy lên, anh thấy rõ động tác của Hạ Binh mới phát hiện đối phương không định ném quả bóng vào rổ này, cậu ta ném về phía anh!

Biết ý đồ của đối phương rồi, anh lợi dụng khả năng mạnh mẽ của bản thân là rơi chậm lại, xoay người né quả bóng mà Hạ Binh đập vào vai trái anh.

Cứ như vậy, quả bóng liền bay thẳng tới đám người đang vây xem...

Ninh Y nhìn tốc độ quả bóng lao đến chỗ cô một cách nhanh như gió, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ...

"Mị đã nói đấu cái gì mà đấu! Ngồi trong lớp ăn kém không đã cái nư hả?"

Bịch!

Quả bóng được chặn lại bởi một cái tay thò ra từ bên hông.

"Ui." Hứa Tinh Tễ che cánh tay mình, quay đầu hỏi Ninh Y: "Cậu có sao không?"

Ninh Y ngẩng đầu, cô thấy đối phương mồ hôi ròng ròng thì cũng không biết cậu nóng hay bị đau: "Tôi không sao! Tôi cũng đâu bị đập trúng! Cậu thì sao?"

Hứa Tinh Tễ cười thành tiếng: "Cậu không sao là tốt."

Vừa cười vừa đau tới độ hít hà.

Ninh Y ngẩn người, vội lật bàn tay cậu: "Đập mạnh lắm hả? Đau lắm hả?"

Hứa Tinh Tễ biết điều thả ra, trên cánh tay xuất hiện một chỗ lờ mờ sưng đỏ, cậu khẽ cười lộ hàm răng trắng bóc: "Ừm, đau lắm..."

Ninh Y lập tức kéo cổ tay bên kia của Hứa Tinh Tễ, dắt cậu chen ra ngoài đám đông: "Vậy tôi dẫn cậu đến phòng y tế kiểm tra."

Lộ Hứa Nam tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện, anh đè bả vai, tức giận đến độ nghiến răng nghiến lợi: "Đệt."

Con gà luộc kia!!!