Nữ Phụ Không Thèm Để Ý Mi (Hào Môn Vật Hi Sinh Nữ Phụ Cũng Không Nghĩ Để Ý Ngươi)

Chương 19: Đưa canh.




Ninh Y vốn đã nghĩ xong xuôi, nếu hôm nay quản trị viên còn chưa trả lời thì cô sẽ đi kiếm anh hai tìm cách.

Rốt cuộc cô chưa làm gì thì Lộ Hứa Nam đã ra tay trước.

Đây vốn là một chuyện tốt đó, nhưng tại sao cậu lại làm việc thiện mà không để lại tên hả? Thật ra họ của cậu không phải là Lộ mà là Lôi đúng không?

"Toang rồi toang rồi toang rồi..."

"Mị khổ quá huhuhu, muốn Ninh Nhất Nhất mị cần mẫn chăm chỉ, đàng hoàng trung thực, ép dạ cầu toàn mị cũng đã làm, nhưng sao lại đối xử với mị như dzậy?"

"Được thôi, cứ vậy đi! Bà đây không làm nữa! Mấy người muốn làm gì thì làm!"

Lộ Hứa Nam liền thấy một Ninh Y vừa lảm nhảm lung tung vừa đờ đẫn mà dại hai con mắt ra, lướt qua giữa anh và Mộ Vãn Tình y như hồn ma.

Lại nổi điên gì đây?

Lộ Hứa Nam cảm thấy càng ngày mình càng không hiểu Ninh Y, anh bước theo sau cô, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, cau mày hỏi: "Cậu sao vậy?"

Gương mặt Ninh Y không chút cảm xúc, cô lẩm bẩm: "Sao vậy? Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi sao vậy?"

Lộ Hứa Nam ù ù cạc cạc: "Tôi làm gì?"

Ninh Y hất tay của anh ra, bỏ lại một câu "Cậu làm gì thì cậu tự biết, còn chạy tới hỏi tôi?"

Rồi xoay người rời đi.

Lộ Hứa Nam đứng tại chỗ với dấu chấm hỏi.

Mộ Vãn Tình thấy Lộ Hứa Nam nhíu chặt mày thì nhỏ giọng nói suy đoán của mình ra: "Bạn Lộ này... Ừm... Có phải bà Ninh hiểu lầm tụi mình không?"

Lộ Hứa Nam: "?"

Mộ Vãn Tình giải thích: "Hồi sáng bà ý thấy mình đưa vở bài tập cho cậu đã rất tức giận. Nghĩ mình với cậu... À, mình nghĩ hẳn là bà Ninh vô cùng để ý tới cậu nên mới vì hiểu lầm mà không vui, mình nói đúng không Cư Mộng?"

Cư Mộng đối diện với tầm mắt của Lộ Hứa Nam, nghĩ ngợi chút lại tức giận thay chị em tốt nhà mình: "Đúng đó Lộ thần, Nhất Nhất rất thích cậu, vả lại cậu với Nhất Nhất vừa có tiến triển phải không? Rõ ràng lúc trước cậu đối xử thờ với mấy nữ sinh khác, nhưng dường như bây giờ lại vô cùng kiên nhẫn với Mộ Vãn Tình. Tớ cũng chưa từng nghe Nhất Nhất nói là giúp..."

Cô nàng không nói hết, chỉ nhìn Mộ Vãn Tình, thầm nghĩ mình cũng không thể nói thật được, nếu không ma lem sẽ càng bám Lộ thần không buông mất.

"Nói chung là chắc chắn Nhất Nhất buồn bã vì cậu nói chuyện với Mộ Vãn Tình..." Cư Mộng đưa ra kết luận.

Thích một người là không nhìn nổi việc anh nói chuyện với người khác à?

Anh lạnh lùng nhả ra hai chữ: "Nực cười."

Sau đó không thèm quan tâm hai người kia, sải bước lớn rời khỏi.

...

Phương Từ phát hiện hôm nay anh Nam của mình cực kỳ sai sai.

Vất vả lắm mới tới thứ 6, mai được nghỉ nhưng anh lại từ chối lời rủ rê đi đá banh của lớp bên cạnh!

Không chỉ thế, nếu chẳng phải cậu nhắc nhở thì thậm chí lúc về Lộ Hứa Nam suýt nữa đã quên tới bãi giữ xe lấy chiếc xe yêu quý của anh!

Phương Từ cười nói: "Vụ gì đây? Sao anh như bị yêu tinh câu hồn câu vía thế?"

Lộ Hứa Nam vừa nghe lời của cậu, trong đầu lại thoáng qua vẻ mặt ngẩn ngơ và đôi mắt hồng hồng của Ninh Y, anh khẽ dừng bước.

Phương Từ vốn giỡn song lúc này thấy vẻ mặt của anh thì cậu ta nghĩ ngợi một chút rồi ngạc nhiên: "Không phải chớ, thật sự bị em nói trúng hả?"

Lộ Hứa Nam quay đầu liếc cậu như cảnh cáo: "Không biết nói chuyện thì ngậm cái mỏ lại, người khác cũng không nghĩ mày câm đâu."

Phương Từ vui vẻ: "Ối giời, rốt cuộc bé yêu tinh nào câu được trái tim của cụ Lộ chúng ta vậy ta? Để em đoán thử nha, chắc là bé gái cùng bàn hồi chiều, Ninh..."

Cậu còn chưa nói xong thì Lộ Hứa Nam đã giơ chân dài nhảy lên xe đạp, dữ dằn đá hai phát rồi đạp đi xa...

"Bé yêu tinh" Ninh Y đã vò mẻ chẳng sợ nứt.

Cô vừa về tới nhà là chui vào phòng mình nằm lên giường, bắt đầu thụ động phản kháng.

Dù sao cô đã hao hết lòng dạ, làm gì cũng vô ích, cốt truyện nói lệch là lệch.

Nam nữ chính đều OOC* không đi theo kịch bản, một nhân vật phản diện yếu ớt đáng thương chẳng có ai giúp đỡ như cô thì có thể làm gì chứ?

*Out of character

Có cái gọi là không thể lấy trứng chọi đá, mị thua.

Nhào vô, trừng phạt gì đó cũng nhào vô. Quá lắm là một cái mạng thôi! Bổn tiên nữ về trời vẫn tuyệt vời lắm, không cần ở đây bị cái đám kia làm cho tức lòi ra!

Cô giận dữ nằm rạp trên giường than thở, trùm chăn kín cả người, cuối cùng Ninh Y thề sẽ chống lại cốt truyện.

Từng giây từng phút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không đau đầu, không đau chân, ngay cả mí mắt cũng chả nháy.

"Leng keng."

Âm thanh nhắc nhở của chiếc app quen thuộc vang lên.

Ninh Y nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc thò một tay từ trong chăn ra, cô mò điện thoại đặt trên tủ đầu giường rồi rụt về.

Tức thì tức nhưng vẫn có thể làm đề.

...

Lộ Hứa Nam đẩy chiếc xe đạp leo núi của mình qua sân trước, anh bất giác nhìn sang cánh cổng bên cạnh vài lần.

"Bé Nam về rồi hả con? Đạp xe nên nóng lắm phải không? Đi rửa tay đi, mẹ cho con một chén canh lê đá, uống vào là thoải mái."

Mẹ Lộ nhận lấy cái cặp trong tay anh.

Lộ Hứa Nam thờ ơ đáp một tiếng, anh rửa tay rồi đi ra, trên bàn trà nhỏ đặt một bát sứ đựng canh lê đá, màu vàng lóng lánh, hơi lạnh bốc lên.

Mẹ Lộ bận rộn đứng ở bàn ăn trước phòng bếp, bà lẩm bẩm trong miệng: "Chắc Nhất Nhất cũng về rồi, con bé thích nhất là canh lê đá mẹ nấu, để bỏ vào bình giữ nhiệt xong mang qua cho nó..."

Bàn tay đang bưng cái bát của Lộ Hứa Nam khẽ khựng lại, thấy mẹ Lộ xách bình giữ nhiệt đi ra ngoài thì anh nốc một phát hết nửa chén cạnh, "vụt" đứng lên gọi bà: "Mẹ, vừa khéo con có việc tìm Ninh Y, để con đem cho!"

Dù anh không cảm thấy mình sai nhưng tóm lại Ninh Nhất Nhất vì anh mới trở nên mù quáng.

Đi qua xem sao.

Người nhà họ Ninh vẫn chưa về, dì Lan, người đã làm việc ở nhà họ Ninh 20 năm tiếp đãi anh.

"Bé Nam tới hả con? Con tìm Nhất Nhất sao?"

Lộ Hứa Nam giơ bình giữ nhiệt trên tay, nói: "Mẹ con nấu canh lê nên kêu con mang qua cho cậu ấy."

Dì Lan chùi tay vào cái khăn treo trong bếp, dì chỉ chỉ lên lầu cười bảo: "Hình như hôm nay con bé nó không được vui cho lắm, vừa về nhà là chui vào phòng ngay. Con tới thật đúng lúc, Nhất Nhất thấy con sẽ vui liền ấy."

Lộ Hứa Nam mím môi, anh gật đầu: "Vậy con lên đưa cậu ấy."

"Cốc cốc cốc."

"Ninh Nhất Nhất, là tôi. Mẹ tôi bảo tôi mang qua cho cậu." Lộ Hứa Nam gõ cửa vài lần, bên trong vẫn không có ai trả lời.

Không lẽ con nhóc này vẫn luôn trốn trong phòng khóc chít chít?

Chậc, phiền ghê.

Anh với Mộ Vãn Tình chả có chút quan hệ gì, nói mấy câu thôi mà đau lòng tới mức này à?

"Ninh Y?"

Lộ Hứa Nam đợi hai giây vẫn không nghe thấy tiếng động nào, anh vặn tay cầm, nói với người bên trong "Tôi vào đấy" mới bước vào.

Trong phòng không bật điều hòa, rèm cửa sổ mở toang, ánh mặt trời rơi vãi khắp nửa căn phòng, cơn gió ấm áp len lỏi qua cửa sổ hơi hé rồi thổi vào phòng, còn mang theo hương hoa.

Chăn trên giường bị xốc lên một cách tùy ý, đèn nhà vệ sinh sáng trưng.

Thì ra là ở trỏng, hèn chi không lên tiếng trả lời.

Lộ Hứa Nam ho nhẹ một tiếng, anh hơi lúng túng chuyển mắt sang bàn học.

Trên tường treo mấy bức ảnh, đều là hình hai nhà bọn họ chụp chung, khung hình ở giữa là Ninh Y và anh ăn mặc như hai con gấu.

Hình như là ba năm trước hai nhà đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, dì Lạc chụp giúp bọn họ.

So với Ninh Y cười không thấy trời trăng đâu thì vẻ mặt anh cau có, chẳng có tí kiên nhẫn nào.

Tầm mắt lướt qua sticker con gấu màu hồng có hình trái tim thì Lộ Hứa Nam mím môi, anh đánh giá.

Ngây thơ.

"Leng keng."

Điện thoại đặt trên bàn học chợt sáng lên.

Lộ Hứa Nam nhìn sang theo bản năng, màn hình hiện ra thông báo của một cái app...

"(Trung tâm thông báo) Vua trả lời toàn năng: Y_N0.1 thân mến, người dùng xxj007 mời bạn tham gia PK "Toán học mô phỏng cả nước kì 35", nhấn vào..."