Tạ Vô Diễn pha ke có vẻ bối rối.
Tuy là mơ thôi nhưng mộng cảnh do thực mộng yêu dệt ra chủ yếu vẫn do nó tự đạo diễn chứ không thể dựa vào suy nghĩ của người trong mộng mà tự động hình thành giống như mê tiên dẫn của Thiên Đạo Cung được.
Rõ ràng con yêu quái này không biết múa ba lê. Nó cuống quýt không biết phải làm sao. Đây có lẽ là lần làm ăn khó khăn nhất trong cuộc đời của một con yêu quái như nó, hơn nữa dù sao thì nó cũng vừa mới múa xong một bài thể dục nhịp điệu và hát xong một bài sơn ca*.
(*nghĩa là "bài hát trên núi", một trong những loại dân ca Trung Quốc, thường xuất hiện ở các tỉnh nông thôn, nơi sơn dã.)
Vì thế Tạ Vô Diễn pha ke quyết định múa rìu qua mắt thợ, nó chỉ nâng cánh tay, đá đá chân mấy cái cho xong việc. Nhưng nó vừa mới giơ được cánh tay lên thì lồng ngực đã bị một bàn tay xuyên qua đục thành một cái lỗ rất lớn.
"Xùy."
Tạ Vô Diễn rất không kiên nhẫn: "Đừng dùng bộ dạng của ta làm mấy hành động khó coi như vậy."
Hắn nói xong, bàn tay chợt nắm lại, tên pha ke kia lập tức có vẻ vô cùng đau đớn rồi mềm ra, nằm trên mặt đất như vũng nước sau mưa. Nó giãy giụa vài cái rồi không nhúc nhích nữa, sau đó tan thành tro bụi.
Thẩm Vãn Tình ngừng cắn hạt dưa.
Vị Tạ Vô Diễn vừa mới xuất hiện này, từ đầu đến chân đều dán nhãn bản chính hãng limited, đặc biệt là ánh mắt hung bạo: "Ngươi sẽ không sống quá đêm nay!" làm cho người ta ngay cả lúc nằm mơ cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Cô thấy hơi rén.
Theo lý mà nói, Tạ Vô Diễn tới đây để cứu cô, cho nên cô hẳn là phải cảm ơn hắn. Nhưng đừng nói cảm ơn, giờ cô chỉ thấy vô cùng thắc mắc. Đó chính là: Tại sao cô làm chuyện xấu trong mộng cũng bị Tạ Vô Diễn bắt quả tang chứ!!!
Thẩm Vãn Tình cảm thấy hít thở cũng khó khăn. Nhân lúc Tạ Vô Diễn chưa kịp nhắc tới chuyện lúc nãy, cô quyết định chuyển đề tài trước, vì thế lập tức lấy tay che ngực bắt đầu giả vờ yếu đuối: "... Ta khó chịu quá."
Thật ra đây không hoàn toàn là giả vờ. Ban nãy yêu thuật của thực mộng yêu làm cho cả người cô khô nóng như bị lửa đốt vậy, có thể kiên trì đến bây giờ hoàn toàn nhờ vào suy nghĩ muốn đùa cợt Tạ Vô Diễn chống đỡ. Giờ suy nghĩ này không còn nữa, cảm giác khó chịu kia càng rõ ràng.
Tạ Vô Diễn nhíu mi.
Tuy rằng thực mộng yêu kia đã bị đuổi ra khỏi cơ thể của nàng nhưng yêu thuật kia lại rất khó giải. Hắn khom người ngồi xuống, đưa tay áp lên gáy nàng, để nàng nhìn thẳng vào mình.
Bây giờ Tạ Vô Diễn đang ở trong linh phủ của Thẩm Vãn Tình. Bất kỳ tiếp xúc nào cũng sẽ bị các giác quan phóng đại ra vô hạn. Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Vãn Tình cũng có thể cảm giác được, lúc Tạ Vô Diễn chạm vào mình, cả người cô run lên rất rõ ràng.
Á...
Là cái cảm giác vô cùng không thích hợp đối với trẻ em ấy.
"Nàng phải tự mình phá giải tà thuật này." Tạ Vô Diễn nói "Nếu không hồn phách của nàng sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn."
Nói hay lắm. Vậy thì vấn đề tới rồi đây.
Thẩm Vãn Tình: "Phá giải như thế nào?"
Tạ Vô Diễn suy nghĩ một lát rồi bắt đầu lên lớp: "Đầu tiên, nàng hãy tưởng tượng ảo cảnh mà yêu thuật tạo ra thành một đồ vật cụ thể."
Cái này đơn giản thôi.
Thẩm Vãn Tình: "Sau đó thì sao?"
Tạ Vô Diễn: "Bóp nát nó rồi mở mắt ra là được."
Thẩm Vãn Tình: "..."
Cô tự nhiên không hiểu tại sao mình lại đi hỏi Tạ Vô Diễn, trông có khác gì thầy cô giáo giảng bài trên bục bảo cái câu này đơn giản lắm, lắp công thức vào là ra ngay, trong khi cô nhìn công thức còn chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
Màn lên lớp này không khiến cho cô tỉnh táo bao nhiêu, ngược lại còn khiến cô nhớ về lớp toán cao cấp của mình. Vừa nhớ đến lớp toán cao cấp kia cảm giác khó chịu lại càng rõ ràng. Cả người cô co rúm lại, mồ hôi mồ kê đầm đìa, chỉ có thể cắn chặt môi dưới, thậm chí còn dùng sức đến mức bắt đầu bào mòn hồn phách của chính mình.
Ý thức của Thẩm Vãn Tình càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Một khi ý thức bắt đầu tan rã, Thẩm Vãn Tình bắt đầu lải nhải: "Ta đã vì lê dân bá tánh trả giá quá nhiều cho nên cần phải nhận được báo đáp. Nếu ngài thoát ra ngoài rồi mà ta không tỉnh lại được nữa, nhớ bảo lâu chủ Mãn Nguyệt Lâu lập một cái bia ở cửa, tốt nhất là nên khắc thành tượng, chân phải dài một chút, đúng rồi nhớ khắc cho ta mái tóc dài một chút, sống mũi cao một chút, mắt phải có bọng..."
"Câm miệng."
Tạ Vô Diễn nhìn nàng, ánh mắt nặng nề, sau đó vươn tay ra: "Lại đây, ta đưa nàng ra ngoài."
Thẩm Vãn Tình không hiểu ý của hắn nhưng vẫn nắm lấy tay hắn theo bản năng. Ngay lập tức, cả cơ thể cô bị bao phủ bởi hơi thở của hắn, sau đó bị hắn kéo đi về một hướng. Cô cảm giác cả người mình hóa thành một đám mây, cứ thế phiêu bạt không thể khống chế được, nhưng cảm giác khó chịu kia lại dần dần tan biến.
Cô cảm nhận được sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ của Tạ Vô Diễn nhưng lại không thể miêu tả thành lời được, bất kỳ một cử động nhỏ nhặt nào của hắn cũng cực kỳ chân thực, giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ làm gợi lên vô số gợn sóng.
Linh lực dồi dào của Tạ Vô Diễn bao kín lấy hồn phách của cô, vây chặt như nêm, dần dần phân tán cảm giác khó chịu kia. Quá trình này thoải mái hơn Thẩm Vãn Tình tưởng tượng rất nhiều. Mỗi lần Thẩm Vãn Tình vô tình chạm vào Tạ Vô Diễn một chút cũng có thể cảm nhận được một phách nào đó của linh hồn mình đang run rẩy, sau đó cảm giác đau đớn lại giảm đi mấy phần.
Sau khi run rẩy, một cảm giác sảng khoái khó có thể miêu tả thành lời dâng lên làm cho cả người cô khoan khoái thả lỏng hoàn toàn. Sau khi phát hiện ra điều này, Thẩm Vãn Tình bắt đầu dùng chiêu khôn lỏi, cô chia linh thức của mình ra thành những mảnh nhỏ rồi áp lên người Tạ Vô Diễn, giống như dán cả người lên một khối băng, sau một thoáng kích thích thì nhiệt độ cũng giảm bớt cuốn kéo theo cả khoái cảm xông thẳng vào dầu óc.
Quá thoải mái!
Thẩm Vãn Tình vui sướng dán toàn bộ thần hồn của mình lên người Tạ Vô Diễn. Cô cảm thấy người của mình mềm ra như nước, trong nước có một con cá, nó vô cùng sung sướng mà phun bong bóng, bơi qua bơi lại.
Tạ Vô Diễn tạm dừng lại, linh thức vốn dĩ vô cùng kiên cố tựa hồ hơi hỗn loạn, nó run rẩy với biên độ cực kỳ khó cảm giác được, nhưng lại nhanh chóng ngưng tụ thêm lần nữa.
Trong một thoáng hư vô, cuối cùng Thẩm Vãn Tình cũng nhìn thấy một điểm sáng. Cô đi theo ánh sáng đó tìm lối ra, sau đó mở bừng bắt. Trừ việc cả thân mồ hôi nhớp nhúa thì không hiểu sao cô lại không thấy khó chịu, thậm chí còn thấy rất sảng khoái.
Không hổ là Tạ Vô Diễn!
Thẩm Vãn Tình cảm động rơi nước mắt, vừa quay sang đã thấy Tạ Vô Diễn cau mày, mu bàn tay nổi gân xanh, môi mỏng mím chặt, hình như vẫn chưa tỉnh. Hỏng rồi, chẳng lẽ do ban nãy đi vào linh phủ của cô nên Tạ Vô Diễn bị ảnh hưởng?
Thẩm Vãn Tình lo lắng cúi người, định áp tay lên trán hắn xem sao.
"Bộp!"
Chưa kịp đến gần thì cánh tay đã bị chộp lấy. Tạ Vô Diễn mở mắt ra, lệ khí trong mắt càng đậm, đáy mắt có tơ máu, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó.
Thẩm Vãn Tình: "Huynh..."
Cô còn chưa nói xong đã bị Tạ Vô Diễn khống chế, giây tiếp theo hắn ngồi dậy, đè lên Thẩm Vẫn Tình, giọng nói hơi tức giận: "Đừng chạm vào ta."
... Khoan đã, sao ngủ một giấc dậy lại đột nhiên trở mặt thế?
Tạ Vô Diễn không nói không rằng, buông tay bước xuống giường. Mỗi gian phòng của Mãn Nguyệt Lâu đều có một bể tắm, nghe nói là để trợ hứng cho khách quan, nhiệt độ nước vừa phải, trên mặt nước còn rải ít cánh hoa màu đỏ.
Tạ Vô Diễn chưa cởi quần áo đã lao xuống nước, hắn nhắm chặt hay mắt, mày nhăn lại, ấn chú dùng một tốc độ kinh người nhanh chóng bò lên.
Thật ra vốn dĩ đưa Thẩm Vãn Tình thoát ra ngoài cũng không phức tạp như vậy. Chỉ cần tổn thương một chút hồn phách của mình để phóng đại cảm quan của nàng, để nàng biến yêu thuật kia thành ảo giác, sau đó đưa nàng ra ngoài là được.
Nhưng chuyện thần hồn giao hòa vốn rất mẫn cảm, ngũ quan sẽ bị phóng đại vô hạn, hơn nữa ý thức cũng không rõ ràng. Nếu ai yếu hơn, vậy có khả năng sẽ bị người mạnh hơn nuốt lấy. Hoặc là, lau súng cướp cò.
Hiển nhiên Thẩm Vãn Tình không biết gì về chuyện này cho nên mới cả gan dán mình lên thần hồn của Tạ Vô Diễn. Nhưng nàng không có kinh nghiệm, hơn nữa nơi mà nàng chạm vào cũng không đúng lắm. Nói tục một chút thì là kiểu phụ nữ cặn bã chỉ lo sướng cho thân mình chứ chẳng quan tâm gì đến người khác. Để khắc chế thần hồn hỗn loạn, Tạ Vô Diễn phải dùng không ít yêu lực để khống chế, vì vậy phong ấn mới bị kích thích.
Một lúc lâu sau hắn mới mở mắt ra, gác tay lên trán, không nói một lời.
Thẩm Vãn Tình len lén đưa tay chạm vào nước, thấy dòng nước ban nãy còn ấm áp nay đã lạnh thấu xương. Cô nhíu mày, đứng lên lấy khăn tắm, sau đó đi đến bên cạnh Tạ Vô Diễn, ngoan ngoãn ngồi xổm chờ hắn bước ra.
"Đừng động vào ta." Tạ Vô Diễn không nhìn cô, giọng nói lạnh lùng.
Thẩm Vãn Tình: "Được." sau đó tiếp tục ngồi một chỗ không nhúc nhích.
Tạ Vô Diễn: "Ta không muốn nói lần thứ hai đâu."
Thẩm Vãn Tình: "Hiểu rồi." Sau đó tiếp tục không nhúc nhích.
Cuối cùng Tạ Vô Diễn hạ tay xuống, ngồi dậy nhìn cô: "Thế sao nàng vẫn còn ở đây?"
Thẩm Vãn Tình: "Ta cũng không biết nên giải thích với huynh thế nào, có lẽ do ta là một kẻ lười biếng chỉ biết nói không biết làm."
Tạ Vô Diễn: "..."
Hai người cứ như vậy nhìn nhau chăm chú.
Tiểu cô nương ban nãy còn rất lúng túng, giờ phút này ánh mắt sáng trong, không hề có ý nhường nhịn. Nàng vẫn luôn kiên cường làm mấy chuyện không cần thiết như vậy.
Tạ Vô Diễn im lặng, chống tay nhún người, ngồi cạnh bể tắm.
Nước chảy dọc theo cánh tay hắn, bộ quần áo vốn rộng thùng thình giờ đây dính sát vào người, vạt áo lỏng lẻo nhưng gương mặt kia lại vô cùng lạnh lẽo bình thản.
Thẩm Vãn Tình quàng khăn tắm trong tay lên người hắn, nhưng quàng không khéo nên khăn tắm bị rơi xuống.
Thẩm Vãn Tình lại quàng lên.
Khăn tắm lại rơi xuống.
Cuối cùng Thẩm Vãn Tình không thể nhịn được nữa bèn thẳng tay choàng qua người hắn, bọc tạ Vô Diễn thành một con lật đật.
Tạ Vô Diễn: "..."
Rốt cuộc tại sao hắn lại có thể nhẫn nhịn không bóp chết nàng nhỉ.
"Về sau." Tạ Vô Diễn để mặc nàng náo loạn, giọng nói trầm trầm: "Đừng tự tiện cho người khác vào linh phủ của nàng."
... Vào linh phủ chứ có phải đi dạo phố đâu.
Cho dù Thẩm Vãn Tình không hiểu tường tận nhưng đại khái cũng biết linh phủ là một nơi đặc thù, cho dù tu vi cao bao nhiêu, nếu tùy tiện bước vào linh phủ của hắn cũng có khả năng bị thương nặng. Trừ Tạ Vô Diễn, cái thể loại mạnh đến mức đi vào linh phủ của người khác tự nhiên như đang đi thăm vườn rau nhà mình, thật đúng là chẳng có ai dám tùy tiện đi vào linh phủ của người khác.
Nhưng thầy giáo đã nói như vậy, Thẩm Vãn Tình đương nhiên không dám cãi lại, chỉ gật đầu: "Ừ ừ."
Tạ Vô Diễn đứng dậy, lột khăn tắm ra một cách đầy ghét bỏ, nhưng hắn cũng không ném khăn xuống, chỉ nhẹ nhàng vận công, quần áo trên người nháy mắt khô cong, nước còn chưa kịp rơi xuống đã biến thành hơi tản mất.
Thẩm Vãn Tình thấy mình phải thành khẩn và kiên nhẫn một chút, dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của cô. Vì thế cô như cái đuôi bám theo hắn, rót trà cho hắn, ân cần hỏi: "Huynh có gì muốn dặn dò nữa không? Bây giờ muốn chơi cờ phi hành hay là đi ngủ? Ta sẽ tận lực phục vụ huynh."
Tạ Vô Diễn nhấp một ngụm trà rồi buông chén, sau đó nói: "Được, nàng múa ba lê cho ta xem thử đi."
... Nụ cười của Thẩm Vãn Tình bỗng cứng đờ.
Sao cô lại quên mất vụ này thế??