Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay (Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay)

Chương 28




Thẩm Vãn Tình ngồi trước gương trang điểm, nhìn hỉ phục được gấp gọn gàng đặt ở một bên, cô khẽ cau mày, rồi vươn tay ra vuốt từng tấc từng tấc vải.

“Ân nhân, ăn chút gì trước đi.”

Một bà lão đẩy cửa bước vào, đặt trà nóng và bánh ngọt bên cạnh cô. Nói xong, bà vòng ra sau, búi tóc cho cô, xúc động nói: “Cảm ơn ngài đã cứu tiểu nữ nhà ta, nếu thực sự có thể diệt trừ yêu núi kia, cho dù thân già này có làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý.”

Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu lên, từ trong gương nhìn bà lão phía sau lưng, dừng một chút rồi đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay bà trấn an: “Việc này vốn dĩ là việc trừ yêu sư nên làm, bà không cần đa lễ. Ta sẽ tự mình thay hỉ phục, người không cần phải lo lắng về điều đó.”

Dù cô nói vậy, bà lão vẫn đỏ hoe mắt, không ngừng nói lời cảm ơn. Thẩm Vãn Tình dỗ bà hồi lâu thì mới ngừng khóc, được đỡ run run rẩy rẩy ngồi xuống bên cạnh, không quên đẩy chén trà cho cô: “Ân nhân, thời tiết chỗ rừng trúc kia rất lạnh, trên đường vất vả, ngài uống ủ ấm thân thể.”

Thẩm Vãn Tình liếc nhìn chén trà bốc hơi nghi ngút, vươn tay nhận lấy, nhấp một ngụm nói: “Đa tạ.”

Hai người nói thêm vài câu, Thẩm Vãn Tình liền tiễn bà lão khóc thút thít rời khỏi.

Gian phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Thẩm Vãn Tình nhìn mình trong gương, đưa tay vén búi tóc tinh xảo, nhìn trâm cài trên đầu, có vẻ trầm tư.

…Không thích hợp.

Cô đột nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh, giơ ngón trỏ và ngón giữa lên rồi ấn mạnh vào dưới cổ họng. Ngay sau đó, ho ra chỗ trà vừa uống cùng một ít máu.

Thẩm Vãn Tình lau sạch vết máu trên khóe miệng, che giấu vết tích trên mặt đất, sau đó ngồi trở lại trước gương trang điểm, bắt đầu mặc hỉ phục.

Rất không thích hợp.

Dựa theo đạo lý mà nói thì lần tế Sơn Thần mỗi tháng chỉ có một lần phải rất quan trọng đối với người trong thôn.

Mà vào dịp quan trọng như vậy, tại sao trưởng thôn kia lại chưa từng xuất hiện? Hơn nữa, khi chiếc kiệu bị chặn giữa đường, gây ra động tĩnh lớn như vậy mà ông ta vẫn không xuất hiện. Dân làng ngang nhiên đổi tế phẩm không sợ bị trưởng thôn hay Sơn Thần phát hiện hay sao?

Thậm chí, bà mẹ kia còn tự tay búi tóc rướm rà, vẽ chu sa cho cô.

Những quá trình rườm rà này vốn không có ý nghĩa gì, điều duy nhất khiến người ta cảm nhận được chính là bọn họ đối đãi với các cô, không giống với một tế phẩm giả để dụ tên Sơn Thần kia ra.

Mà là đối xử như một tế phẩm thực sự!

Tất cả những điều này khiến Thẩm Vãn Tình cảm thấy quỷ dị.

Cô không thể hoàn toàn tin tưởng những người dân này.

Mà hiện tại, đám Kỷ Phi Thần không ở bên cạnh cô.

Theo kế hoạch ban đầu, Tăng Tử Vân sẽ lưu lại chăm sóc Phong Dao Tình, Kỷ Phi Thần và Tạ Vô Diễn sẽ đến gần miếu Sơn Thần kia chờ.

Do đó, cô không nên tùy tiện chống lại những người dân không biết là địch hay bạn này, tốt hơn hết là tương kế tựu kế, sau đó tìm cơ hội tụ họp với đám Kỷ Phi Thần.

Thẩm Vãn Tình thay xong hỉ phục, đội khăn đỏ trùm đầu của tân nương, được người đỡ lên chiếc kiệu.

Chiếc kiệu xóc nảy, kèm theo tiếng chiêng trống suốt chặng đường, cái âm thanh đinh tai nhức óc này khiến đầu óc như bị kéo căng, đầu như muốn nứt ra.

Không biết là do tiếng chiêng trống hay là bởi vì ngụm trà kia chưa bị bức ra hoàn toàn.

Thẩm Vãn Tình cảm thấy nhiệt độ xung quanh không ngừng giảm xuống, rõ ràng là không có gió nhưng hàn khí bức người, hòa với mùi máu tanh nồng đậm, khiến người ta cảm thấy đau âm ỉ thấu xương.

Xem ra là đã tiến vào rừng trúc.

“Cô nương, chúng ta đến nơi rồi.” Giọng bà lão kia vang lên, “sau khi kiệu dừng lại, ta sẽ dẫn cô nương đến trước miếu Sơn Thần, sau đó cô nương phải tự mình đi vào, quỳ trên chiếu một hồi, Sơn Thần tự nhiên sẽ tới.”

Thẩm Vãn Tình: “Ừ.”

Khi chiếc kiệu hạ xuống, cô được đỡ xuống kiệu, được dẫn một đoạn đến trước cửa miếu.

“Tốt, cô nương, ta chỉ có thể đưa cô nương đến đây.” Bà lão chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã.” Thẩm Vãn Tình đột nhiên hét lên một tiếng, bà lão dừng lại, cô bật cười nói, “Bà bà, ôm ta một cái, cám ơn bà đã đưa ta đến đây.”

Bà lão kia tất nhiên sẽ không từ chối.

Tại thời điểm hai người ôm nhau, Thẩm Vãn Tình lấy là bùa truyền âm từ trong tay áo dán lên sau mái tóc của bà ta.

Kẹt kẹt…



Cửa miếu bị đẩy ra.

Mùi ẩm ướt kèm theo mùi xác thối nồng đậm phả vào mặt khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Xương trắng, thi thể.

Hầu hết các xác chết đều đã phân hủy, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhận ra diện mạo. Nó dường như không đơn giản như cái gọi là hiến tế một thiếu nữ mỗi tháng, bởi vì dựa theo khung xương cùng thân hình thì có thể đoán ra đó là nam giới.

Ngoài những cái này, cô còn thấy mấy tấm bùa.

Sau khi cẩn thận phân biệt, mặc dù đã dính đầy máu và bùn nhưng có thể thấy cách ăn mặc của mấy thi thể này giống của các môn phái tu sĩ hoặc là trừ yêu sư.

Tình hình không đúng.

Nhiều người tu đạo chết ở đây như vậy nhưng những dân làng kia đều không nhắc tới một lời.

Thẩm Vãn Tình đưa tay lên lấy chiếc trâm vàng từ trong búi tóc ra, nắm ở trong tay, đầu nhọn của trâm hướng vào lòng bàn tay, tùy thời đều có thể cắt lấy máu.

Cô bước đến trung tâm của ngôi miếu, liếc nhìn chiếc chiếu ở chính giữa.

Như lời bà lão kia nói thì cô phải quỳ trên đó đợi.

Đúng lúc này, bên trong lá bùa truyền âm truyền đến tiếng nói…

“Nghi thức có thể bắt đầu chưa?”

“Năm tên ngu xuẩn kia chịu chết, Sơn Thần nhất định sẽ ban thưởng liên tiếp cho chúng ta.”

“Nhưng ta nghe những người trấn trên nói, mấy tên tu sĩ lần này giống như có chút lai lịch…”

“Yên tâm đi, mấy tên ngốc này đã uống đồ của chúng ta, ta tận mắt chứng kiến, nhất định sẽ ảnh hưởng đến công lực, đó chính là thứ mà Sơn Thần giao cho ta, sao có thể phạm sai lầm được?”

Thẩm Vãn Tình nhíu mày lại.

Đúng lúc này, âm thanh truyền từ bùa truyền âm đột nhiên trở nên mơ hồ không rõ, sau vài tiếng kêu thảm thết đứt quãng thì liền im bặt.

…Chẳng lẽ lá bùa đã bị phát hiện?

Nhưng hiện tại, mấy cái này không phải là mấu chốt.

Thẩm Vãn Tình nhìn cái chiếu.

Thậm chí không cần cẩn thận xem xét, cô cũng có thể ngửi được mùi máu tanh nồng đậm trên đó. Xem ra có vô số tu sĩ bị đám thôn dân này lừa gạt đến đây, sau đó làm nghi thức mời yêu quái sau đó bị sát hại tàn nhẫn.

Mặc dù đám người kia đầy miệng nói láo, nhưng lời kia lại không sai.

Dựa theo những điều bọn họ nói quả thực có thể dẫn dụ yêu quái. Nhưng với hào quang của nhân vật chính, Kỷ Phi Thần không chừng có thể tiêu diệt tên sơn yêu này, huống chi còn có tên Tạ Vô Diễn.

Thẩm Vãn Tình trầm mặc một lúc lâu.

Sau đó quay người bỏ đi.

Cô đâu có ngu ngốc.

Cô không ngốc như đám dân làng, vào trong tình huống này còn lâu mới lấy bản thân làm bia nhắm cho tên yêu quái đánh.

Cô muốn đi đánh đám dân làng kia.

Nhưng khi vừa bước tới cửa, vươn tay ra đẩy.

Cửa không mở.

Dù thế nào thì Thẩm Vãn Tình cũng có chút tu vi, mấy người dân kia có khóa cửa lại thì đáng lẽ ra cô vẫn có thể đẩy nó ra.

Nhưng hiện tại cửa không nhúc nhích tí nào, ắt là bị yêu khí quấy phá.

Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh lẽo từ phía sau vọt tới, dính sát sống lưng cô, một đường hướng lên, giống như một bàn tay vô hình, từng tấc từng tấc vuốt ve da thịt cô, khiến người cô rùng mình.

Thẩm Vãn Tình không nhúc nhích, lưng cô căng thẳng, chậm rãi buông nắm cửa xuống, nắm chặt cây trâm trong tay.



Xem ra khi cô vừa bước vào cửa liền bị chú ý tới.

“Những tên ngu xuẩn kia không ngờ lại đưa tới cho ta một thứ tốt.” Giọng nam nhân truyền đến bên tai, như xuyên qua ngàn tầng sương mù, mơ hồ không rõ.

Hắn gần như thốt ra những lời này bên tai Thẩm Vãn Tình, giọng điệu quỷ dị khiến tim cô đập càng thêm loạn: “Tiểu cô nương còn thật thông minh, nhưng quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt.”

Thẩm Vãn Tình có chút đau đầu.

Mặc dù có vẻ tên này không có thực thể, nhưng cô cảm giác được cơ thể mình bị một luồng yêu khí nồng đậm quấy quanh, kéo căng mỗi tấc da thịt của cô, làm người cô không thể động đậy.

Nói thật thì con yêu quái này lằng nhà lằng nhằng không động thủ, chỉ hướng về người cô sờ chút xíu, nói toàn lời âm dương quái khí. Không giống như muốn giết người cũng chẳng giống tra tấn, càng giống như ăn đậu hũ cô.

Sau đó cô cảm thấy bàn tay vô hình kia vòng lên trước mặt cô, thuận theo bụng mà từng tấc từng tấc hướng lên.

…Thực sự muốn đấm, nó thực sự đang ăn đậu hũ cô.

So sánh với Mặt Nạ Quỷ thì tên này rõ ràng mạnh hơn rất nhiều.

Đáng lẽ ra tại thời điểm này, Kỷ Phi Thần phải nhận ra điều này.

Thẩm Vãn Tình nhớ tới lời nghe được từ bùa truyền âm, mày nhíu lại.

Chẳng lẽ Kỷ Phi Thần thực sự trúng kế, uống trà mà dân làng đưa tới, cho nên mới không có phát giác ra cái này?

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình.

Cô lấy trâm cài rạch vào trong thịt, máu thuận theo câu trâm mà chảy xuống, hòa vào một thể với màu sắc hỉ phục.

Đúng lúc này…

“Thành thật mà nói thì” Giọng nói lười biếng của Tạ Vô Diễn truyền tới, nghe có vẻ uể oải, “bộ hỉ phục này thật sự không hợp với ngươi, quá khó coi.”

Cô quay đầu lại.

Tạ Vô Diễn không biết từ lúc nào đã ngồi trên xà nhà, chống tay sau đầu, giống như xem kịch mà nhìn xuống: “Còn thích xen vào chuyện bao đồng sao?”

…vậy là hắn đã sớm phát hiện.

Thẩm Vãn Tình nghẹn ngào không nói nên lời: “Cho nên ngươi liền diễn với bọn họ?”

“Đúng vậy, muốn nhìn xem ngươi có thể mất mặt đến mức nào.”

Lòng kiêu ngạo, tự trọng của Thẩm Vãn Tình không che phép cô bị cười nhạo như thế này, cô nói: “Ta cũng phát hiện!”

Tạ Vô Diễn: “Ồ, ta sớm hơn ngươi.”

Thẩm Vãn Tình: “Tính chất không giống nhau!”

Tạ Vô Diễn: “Ta so sớm hơn ngươi.”

Sơn yêu ở một bên mấy lần muốn mở miệng đều bị đánh gãy.

Yêu khí của hắn quét vài vòng trong miếu, phát hiện hai người đang cãi vã, căn bản không hề chú ý đến hắn, trong lòng bất giác có chút tức giận.

Có ý tứ gì?

Coi thường hắn?

Sơn Thần không cao hứng liền phóng ra một chiêu.

Mục tiêu công kích của hắn vô cùng rõ ràng, so với kẻ khiến hắn không có chút phát giác nào khi tiến vào là Tạ Vô Diễn, thì hiển nhiên Thẩm Vãn Tình là mục tiêu dễ dàng bắt nạt hơn.

Tất cả yêu lực hội tụ thành một quả cầu, tấn công về phía cô, mang theo luồng khí cực mạnh, đập vỡ bốn cây cột xung quanh thành nhiều mảnh.

“Bùm!”

Sức mạnh đó dường như va phải một rào chắn cực kì cứng rắn, trong nháy mắt vỡ tan.

Tạ Vô Diễn dùng tay phải ôm lấy eo Thẩm Vãn Tình, đặt cô ở phía sau hắn, sau đó nhíunmày, nói: “Có phải ngươi quá mập?”

Thẩm Vãn Tình: … vào thời điểm này ngươi không cần phát biểu cảm nghĩ của mình, cảm ơn.