Bầu không khí trong xe ngựa càng trở nên quỷ dị.
Tạ Vô Diễn ôm kiếm, đứng dựa vào cửa xe ngựa, đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn cô, rõ ràng là bày ra một bộ dáng xem kịch vui.
Cơ thể Thẩm Vãn Tình ngồi thẳng tắp, hai tay cực kì ngoan ngoãn mà đặt trên đầu gối, không chớp mắt mà cúi đầu nhìn xuống đất, nỗ lực muốn lờ đi ánh mắt chất chứa ý cười của Tạ Vô Diễn đang ngồi bên cạnh.
Đều nói bát quái có thể khiến cho tâm trạng của phụ nữ vui vẻ, không ngoài dự đoán, Tăng Tử Vân đã không còn cái tính khí khó ở giống vừa nãy nữa.
Nàng nhìn đến trợn tròn hai mắt, cực kì nhạy bén mà dựng thẳng tai lên, ánh mắt quét trên gương mặt của hai người, không buông tha một chút biến hóa nào. Thậm chí còn lấy bánh ngọt ở trên bàn lên, ăn đến miệng phát ra tiếng chẹp chẹp.
Xe ngựa bắt đầu chạy.
Tạ Vô Diễn bước chân đi đến bên cạnh Thẩm Vãn Tình ngồi xuống, dựa vào đằng sau, chiếc ghế phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Thẩm Vãn Tình dựng lưng càng thẳng tắp.
Cô bây giờ không cầu gì khác, chỉ hi vọng sẽ không có ai nói chuyện, cứ trầm mặc không nói gì như thế để bản thân cô miễn cưỡng vượt qua đoạn thời gian cực kỳ khó xử này.
Sau đó Tạ Vô Diễn nói chuyện: “Thẩm cô nương, không định nói với ta chút gì sao?”
Thẩm Vãn Tình: “!”
Ngươi còn hỏi, ngươi còn hỏi!
Lẽ nào tiểu cô nương ta đây thì không cần mặt mũi à?
Thẩm Vãn Tình suýt chút nữa tức đến hôn mê, cô cứng ngắc quay đầu lại, không ngoài dự đoán, đối mặt với ánh mắt tràn ngập trêu tức của Tạ Vô Diễn.
Quá ác độc rồi.
Cái người này rõ ràng trong lòng biết rõ là cô đang nói dối, vì thế cố ý không cho cô con đường lui.
Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, chuẩn bị thủ đoạn mà tiểu cô nương biết dùng nhất đến đối phó.
Đỏ mặt, ngại ngùng, sau đó thêm miễn cưỡng. “Tạ công tử đừng trêu chọc ta nữa, ta còn nhỏ tuổi, lời nói không thể coi là sự thật được.”
“Không nhỏ nữa.” Tăng Tử Vân nhai bánh ngọt, miệng hàm hồ không rõ nói: “Ngươi đã 18 tuổi rồi, ở cái tuổi này, những cô nương trong gia đình bình thường đều đã lấy chồng sinh con rồi.”
Thẩm Vãn Tình tức chết.
Chính là ngươi nói lắm, ăn đồ ăn còn không chặn lại được cái miệng.
Cô quay đầu nhìn Tạ Vô Diễn, sau đó tận mắt nhìn thấy hắn có phần hung hăng càn quấy mà nhướng mày, động tác cực kì chậm rãi.
Hai đôi mắt nhìn chằm chằm mình như thế. Khiến cho người ta xác thực đâm lao thì phải theo lao.
Vậy là Thẩm Vãn Tình quyết định, dứt khoát đã hỏng liền cho hỏng luôn.
Lúc này mà thừa nhận là bản thân đang nói dối, không bằng cắn răng thừa nhận mình có tình cảm ngưỡng mộ, sau đó bị Tạ Vô Diễn tàn nhẫn cự tuyệt. Chuyện này nếu như bị Tăng Tử Vân truyền đến tai của nam nữ chính, nói không chừng càng có thể khiến cho Phong Dao Tình tín nhiệm bản thân đã chết tâm với Kỷ Phi Thần.
“Được rồi.” Thẩm Vãn Tình hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của Tạ Vô Diễn, cắn cắn răng, sau đó bày ra tư thái ngại ngùng, “Nếu đã như vậy, ta xác thực là đối với Tạ công tử nảy sinh lòng hâm mộ.”
Tăng Tử Vân ở một bên xem kịch: Woaaa.
Cứ như vậy, hai người bọn họ nhìn nhau khoảng nửa phút.
Thẩm Vãn Tình lo lắng chờ đợi lời cự tuyệt của Tạ Vô Diễn.
Nhưng không nghĩ đến còn chưa đợi được nghe câu cự tuyệt, ngược lại có thể thấy cực kì rõ ràng, khóe môi của Tạ Vô Diễn từ tốn mà cong nhẹ một cái, sau đó chậm rì rì mà bưng lấy cánh tay, ý cười trong đôi mắt càng đậm, hiện lên ý vị thâm sâu.
Đợi đã.
Thẩm Vãn Tình lập tức phản ứng lại.
Cái người này từ trước đến giờ luôn không dựa theo cách thức bình thường mà ngửa bài, hơn nữa hắn còn là phản diện độc ác, cực kỳ có khả năng vì muốn trêu đùa cô, thuận tiện tìm được lí do tốt để ở bên cạnh nam nữ chính, mà thẳng tắp đáp ứng cùng cô kết thành một đôi tình nhân.
Vậy là cô nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra nắm chặt lấy cánh tay của hắn, ý cười trên khuôn mặt sắp không giữ nổi nữa: “Đợi đã, Tạ công tử hãy suy nghĩ lại.....lại một chút. Dù sao thì, việc này cũng liên quan đến chung thân đại sự sau này.”
Tăng Tử Vân mắt mở lại càng lớn: oa ô!!
Tạ Vô Diễn không phải là đồ ngốc.
Từ lúc bắt đầu nghe thấy đoạn hội thoại đó, liền biết rằng mấy câu nói của Thẩm Vãn Tình chỉ là qua loa đáp lại Tăng Tử Vân, tùy miệng bịa chuyện.
Vì thế hắn thực sự có tồn tại mấy phần ý nghĩ muốn trêu đùa, muốn xem xem, nếu như bản thân thật sự cứ thế cuốn vào chuyện này, Thẩm cô nương giống như con thỏ này rốt cuộc sẽ nhếch nhác thành bộ dạng gì.
Nhưng trước mắt nhìn thấy Thẩm Vãn Tình căng thẳng hoảng loạn, ánh mắt còn mang theo chút khẩn cầu, Tạ Vô Diễn đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Chuyện vặt giữa mấy người phụ nữ này, thực quá vô vị.
Hắn rũ mắt, nhẹ nhàng rút cánh tay đang bị Thẩm Vãn Tình giữ chặt: “Xin lỗi, Tạ mỗ cự tuyệt.”
Tăng Tử Vân đang hóng bát quái: oa!!!!
Nghe được hai từ “cự tuyệt” này, Thẩm Vãn Tình cảm thấy bản thân đã thu được một mạng mới, thậm chí còn cảm động đến mức muốn rớt nước mắt, hảo cảm đối với Tạ Vô Diễn ở trong lòng cũng dần dần tăng cao.
Nhân vật phản diện cũng rất là hiểu ý của người khác.
Cô ngồi lại chỗ cũ, cảm thấy vẫn còn chút sợ hãi, vậy là chuẩn bị giơ tay ra sờ chiếc bánh ngọt, ăn cho bớt sợ.
Lại không ngờ rằng vừa mới giơ tay ra, liền bị Tăng Tử Vân chụp lấy, sau đó nắm thật chặt trong tay.
“Thẩm cô nương à, không sao đâu.” Tăng Tử Vân bây giờ đã không còn chút cáu kỉnh nào nữa, chỉ có đáy mắt còn sót lại chút ánh sáng thương hại, “Chuyện này ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật.”
Thẩm Vãn Tình: “......thật sự cảm ơn.”
Sau đó Thẩm Vãn Tình rất nhanh biết rằng, thứ không thể tin tưởng nhất trên thế gian này, chính là miệng của nữ nhân.
Sau khi xe ngựa đi đến được chỗ cần đến, Tăng Tử Vân như một làn khói liền nhảy ra ngoài, ôm lấy cánh tay của Phong Dao Tình thì thầm vào tai nàng.
Sau đó Phong Dao Tình kinh ngạc mà trợn to mắt, quay đầu lại nhìn Thẩm Vãn Tình một cái, tiếp đó lại kéo Kỷ Phi Thần nói nhỏ mấy câu.
Cuối cùng, ba con người liền vây thành một vòng tròn, cùng thì thầm to nhỏ với nhau.
Chưa qua được nửa nén nhang, dường như tất cả mọi người đều đã biết cô tỏ tình bị cự tuyệt tàn nhẫn.
Thẩm Vãn Tình trên xe ngựa nhìn ba người cách đó xa xa, tâm tình có chút phức tạp.
Nhưng nghĩ về hướng có lợi, thì sau này Phong Dao Tình sẽ triệt để yên tâm, hạ thấp phòng bị đối với cô.
Không ngờ đến chính là, sau khi đặt chân xuống còn chưa kịp đến ăn cơm, sắc mặt Kỷ Phi Thần xám xịt kéo Thẩm Vãn Tình đến nơi vắng vẻ.
Còn không đợi Thẩm Vãn Tình nói chuyện, liền nghe thấy anh ta giáo huấn một câu ác liệt: “Quỳ xuống!”
Thẩm Vãn Tình: “?”
“Tiểu Vân đã nói hết với huynh rồi.” Kỷ Phi Thần nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của cô, sắc mặt càng kém, đập bàn một cái thật mạnh, sau đó nói: “Vãn Tình, gia pháp của Kỷ gia muội đều quên hết rồi à? Một nữ nhi của gia đình, ai dạy mội đi ép hôn một nam nhân chứ?”
Đợi đã, ép hôn?
Ai ép hôn vậy?
Thẩm Vãn Tình sau khi bị mắng một trận, cuối cùng cũng hiểu ra rằng, nữ nhân đến cuối cùng sẽ sửa bát quái thành một phiên bản không theo lẽ thường.