Về chuyện xuống núi bắt yêu, Kỷ Phi Thần gọi cả Tạ Vô Diễn theo, dường như là chuẩn bị đi làm phi vụ gì đó.
Hai người kề vai rời khỏi, nhưng Phong Dao Tình lại không vội đi, nàng hướng về phía sau, nhìn rau ăn kèm đã được cắt xong để trên thớt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Thẩm cô nương.” Cuối cùng, Phong Dao Tình cũng mở miệng, nàng mấp máy môi, dừng lại một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Đa tạ.”
Nói xong, liền quay người rời đi.
[Hệ thống nữ phụ:
Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu, quan hệ với Phong Dao Tình đang dần hòa hoãn.]
Thẩm Vãn Tình ngơ ngác, nhìn bóng lưng Phong Dao Tình dần biến mất, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Phong Dao Tình nhìn thì thấy lạnh lùng, thật ra là một người có trái tim rất mềm mại. Có người từng hình dung nàng ấy như này: “bất luận bị người ta lừa dối bao nhiêu lần, vẫn cứ đối với mọi thứ ôm thiện ý.” Nàng ấy là một thầy trừ yêu chân chính, mang lòng từ bi.
Cũng chính vì như vậy, ở trong nguyên tác mới bị một lần lại một lần chịu thương tổn.
Mặc dù lần này không thành công diệt trừ được Huyền Điểu, nhưng mà may mắn thay, vì sự sai lầm này, quan hệ giữa cô với Phong Dao Tình mới thành công phá vỡ sự lạnh lẽo.
Không lỗ vốn.
Đêm tối.
Sau khi trải qua giáo huấn bị Tạ Vô Diễn gõ cửa hỏi thăm uống một tách trà cả buổi tối ngày hôm qua, lần này Thẩm Vãn Tình cực kì cẩn thận, thận trọng mà khóa chặt cửa lại, hơn nữa còn thuận tiện cố định tốt cửa sổ, thậm chí còn kiểm tra mất nửa ngày cửa sổ có đóng kín hay không.
Sau khi làm xong mấy việc này, cô mới yên tâm , vặn eo bẻ cổ bò lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Mà đúng lúc này, Thẩm Vãn Tình cảm nhận được rõ ràng khí áp trong phòng có biến hóa, bốn phía an tĩnh đến kỳ quái. Âm thanh của lá câu bị gió thổi vừa nãy còn nghe thấy nhưng chớp mắt lại dừng lại, mọi tiếng động đều im ắng, càng khiến cho người ta tăng thêm cảm giác bất an.
Ngay sau đó, ngọn nến trên chiếc bàn sáng bừng lên.
Khí tràng này cùng với tình cảnh này vô cùng quen thuộc, có lẽ nào...
Thẩm Vãn Tình cứng ngắc quay đầu lại, không ngoài dự đoán, bên cạnh chiếc bàn cách đó không xa, bộ dạng Tạ Vô Diễn lười biếng đang chống cằm, mắt khẽ cong, giơ tay ra cùng cô chào hỏi: “Thẩm cô nương, chào buổi tối.”
Thẩm Vãn Tình nghẹn lời.
Lại đến?
Chẳng lẽ cái đám yêu ma quỷ quái này thật sự là ban đêm không ngủ được?
Thẩm Vãn Tình suy nghĩ, bây giờ mà nhắm mắt lại giả vờ ngủ cũng không kịp nữa, cô cam chịu số phận mà ngồi dậy, ngữ khí như không có chút sinh khí nào nói: “Tối nay Tạ công tử đến cũng là để uống trà à?”
“Không” Tạ Vô Diễn nói: “Vì muốn hiểu hơn về thế giới muôn màu này, loại bỏ dã tính, tu tâm dưỡng tính, Tạ mỗ đặc biệt đến chỗ Thẩm cô nương xin chỉ dạy cờ cá ngựa.”
Cái lời này cực kỳ quen tai.
Thẩm Vãn Tình được trải nghiệm cái gì gọi là bê đá nện phải chân mình.
Khiêu khích đại phản diện chính là sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cô không tình nguyện mà bước từ trên giường xuống, lết những bước chân nặng nề ngồi xuống trước mặt Tạ Vô Diễn.
“Ta cũng rất muốn dạy Tạ công tử, nhưng trước mắt chúng ta phải có xúc xắc, nếu như không có xúc xắc thì…”
Lời nói vừa dứt, Tạ Vô Diễn giơ ngón tay lên, cách khoảng không nắm một cái, chiếc nhẫn ở ngón giữa khẽ chớp, hai cái xúc xắc lung linh an tĩnh nằm trong lòng bàn tay.
Nhẫn Bắc Đẩu.
Có thể cất chứa vạn vật, là pháp khí duy nhất trong giới tu tiên.
Đối với những thứ trân quý dị bảo này, Thẩm Vãn Tình đã nhìn đến quen rồi, nhưng dù cô sắp chết vẫn muốn dãy dụa: “Bàn cờ thì đặc biệt hơn, ta có thể tự mình vẽ, nhưng lại không có bút với giấy.”
Tiếp theo trước mắt liền xuất hiện giấy và bút.
Thẩm Vãn Tình: “Chúng ta cần phải có loại cờ có hai màu.”
Sau đó liền có luôn cờ.
Thẩm Vãn Tình: “Nếu đã như vậy còn cần một đĩa cổ vịt, bánh quế hoa, cùng bánh nếp hạnh nhân nữa.”
Lần này Tạ Vô Diễn không biến ra đồ gì nữa, hắn chống cằm nhìn cô, xíc xắc ở trong tay tung lên lại tung lên, trong mắt đều là sự uy hiếp sáng loáng.
Thẩm Vãn Tình lập tức chịu thua, thành thành thật thật mà nằm bò trên bàn, bắt đầu cam chịu số phận mà vẽ bàn cờ: “Thôi được rồi, thật ra cũng không cần những thứ đó.”
Thật đáng ghét, biến không ra được đồ vật liền bắt đầu dùng ánh mắt uy hiếp đe dọa người.
Sau khi vẽ xong, cô đem tờ giấy đó đẩy về phía trước, chỉ chỉ vào bốn góc: “Bây giờ mỗi người có bốn con số, xúc xắc ném đến sáu mới được đem quân cờ của mình đặt trên bàn cờ, sau đó dựa theo đếm số mà đi về phía trước, ai dẫn đầu mà đưa hết các quân cờ đến điểm đích trước thì người đó thắng.”
Tiếp đó, Thẩm Vãn Tình thị phạm ném trước một lần.
Là số một.
Thẩm Vãn Tình đem quân cờ đưa đi: “Đến ngươi rồi.”
Sau khi Tạ Vô Diễn nhận lấy xúc xắc, khinh thường trong mắt hiện lên rõ rệt, dường như viết ra hai chữ sáng loáng...“mỗi thế?”
Thẩm Vãn Tình chống nạnh: “Đừng xem quy tắc đơn giản, nhưng vận khí cũng là một phần của thực lực đó.”
Tạ Vô Diễn không tỏ ý kiến gì cả, chỉ là tùy tay tung một cái.
Sáu.
Cái con người này vận khí cũng tốt nhỉ?
Sau khi được nửa trận, Thẩm Vãn Tình phát hiện có gì đó không đúng.
Đây không phải là vấn đề về vận khí.
Nếu không thì tại sao Tạ Vô Diễn từ đầu đến cuối đều là sáu, ba quân cờ liền một mạch đều đến đích rồi, mà bản thân ném ra đều là một, đến tận bây giờ ngay cả cửa nhà cũng chưa bước ra. Mặc dù bị cưỡng ép phải chơi cờ cá ngựa với Tạ Vô Diễn, nhưng là như thế thì cảm giác thể nghiệm trò chơi của bản thân cũng quá ít ỏi rồi đi.
Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu, sắc bén nhìn linh khí đang tụ lại ở đầu ngón tay của hắn.
Đệt.
Suýt chút nữa quên mất, đây là thế giới tu tiên, vận khí căn bản là không có tồn tại, đều là những người chơi gian lận.
Thẩm Vãn Tình căm phẫn dâng trào, đập bàn mà đứng dậy, giữ chặt ngón tay hắn: “Không được dùng linh lực khống chế xúc xắc, nếu không chính là đã phạm quy tắc.”
Nhưng mà, một khắc đó khi chạm vào ngón tay của Tạ Vô Diễn, Thẩm Vãn Tình mới nhận ra rằng, nhiệt độ cơ thể của hắn lạnh lẽo dị thường.
Chỉ vẻn vẹn là một ngón tay, lại như cũ lạnh đến lòng bàn tay người đau đớn thấu xương, xen lẫn cả khí lưu vẫn chưa kịp thu về, giống hệt như bị lưỡi dao xuyên qua vài lỗ vậy.
Chẳng lẽ, mặc dù bị phong ấn phần lớn yêu lực, sức mạnh của Tạ Vô Diễn lại vẫn như cũ bá đạo đến mức này cơ à?
Tạ Vô Diễn nhìn tay Thẩm Vãn Tình một cái.
Ngón trỏ bị Huyền Điểu mổ bị thương, đã bắt đầu kết lại thành sẹo.
Hắn bất động thanh sắc, ngước mắt lên nhìn cô: “Ồ.”
Ngữ khí cực kỳ qua loa.
Thẩm Vãn Tình tức đến mức muốn túm lấy tóc của hắn, nhưng cuối cùng vẫn là vì gan bé sợ hãi, nuốt xuống cục tức này, một lần nữa ngồi lại chỗ cũ, cầm lấy xúc xắc ném lại một lần.
Là một.
Tuyệt đối có vấn đề.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tạ Vô Diễn: “Ngươi quay người lại.”
Tạ Vô Diễn nhướng mày, quay người.
Thẩm Vãn Tình ném lại lần nữa.
Vẫn như cũ là một.
Tâm tình Thẩm Vãn Tình sụp đổ, quyết định chơi bẩn.
Vậy là cô giơ tay ra trộm lật xúc xắc một chút, khiến nó chỉ số sáu, sau đó cố ý như chẳng làm gì cả mà ngồi thẳng người: “Được rồi.”
Tạ Vô Diễn quay người lại, nhìn xúc xắc một cái, lại nhìn Thẩm Vãn Tình một cái.
“Ta ném ra chính là sáu.” không biết là tại sao Thẩm vãn Tình dưới ánh mắt chăm chú của hắn lại có một chút chút chột dạ, giọng nói cây ngay không sợ chết đứng cũng từ đầu mà biến càng ngày càng nhỏ, “ngươi dùng ánh mắt hoài nghi như vậy nhìn ta làm gì, ngươi lại không nhìn thấy. Hơn nữa ngươi ném được nhiều sáu như vậy, ta ném một cái sao lại không được chứ, hẹp hòi.”
Tạ Vô Diễn đương nhiên có thể nhìn ra sự chột dạ của Thẩm Vãn Tình.
Cùng với mỗi lần cô nói dối đều giống nhau, nói vừa nhiều vừa nhảm, giống như con chim sẻ không sợ chết ở bên cạnh người mình đập đập đôi cánh, chiêm chiếp chiêm chiếp mà già mồm cãi lí.
Cô thật sự rất thú vị.